Cửu Phong Tập Kết


Người đăng: Boss

"Nếu khong trị thi hắn sẽ khong sống được qua lau. Đầu tien la tu vi dần giảm
thấp, khi đanh mất tu vi rồi thi tới mau thịt, cuối cung la sự sống. Mai đến
khi chết hẳn, hoa thanh quỷ ảnh quay về ben cạnh chủ nhan no." Bạch Tố nhỏ
giọng noi.

"Bắc Cương bộ lạc cũng thuộc về Thien Han, nếu Trac Qua giết Tử Xa, việc nay
Thien Han Tong co noi gi khong?" To Minh nhin ken sau trong tay. Bay giờ ken
đa hoan toan cứng ngắc, bop lấy tựa như khối băng đa.

"Ngươi…ngươi khong biết ư?" Bạch Tố cứng đờ, dường như hiểu cai gi, liếc Tử
Xa, anh mắt phức tạp.

"Cai gi?" To Minh ngẩng đầu nhin Bạch Tố.

"Ba thang trước Tử Xa đa bị sư ton hắn thong cao sơn mon, trừ đi than phận Nhị
Phong. Hắn đa khong con la đệ tử Thien Han Tong."

Mắt To Minh chợt loe sang, nhin chằm chằm Tử Xa ngồi tại đo, sắc mặt khong mấy
hồng hao nhưng biểu tinh kien định cố chấp. Ga khong nghe thấy đối thoại giữa
To Minh va Bạch Tố. Hiện giờ ga nhất định phải chộp từng giay phut hồi phục
lại, nếu khong sẽ khong thể khang cự được lực lượng mũi ten kia.

"Ba thang trước…" To Minh biết, chuyện nay xảy ra trong năm ngay hắn rời khỏi
Thien Han Tong, nhưng ở chỗ Tử Xa hắn chưa từng thấy một chut khac lạ.

Tuy nhien, việc nay đối với Tử Xa khong phải chuyện nhỏ.

"Nếu khong la vậy thi mỗi lần hắn thấy tỷ tỷ của minh sẽ khong cui đầu như
vậy." Bạch Tố khẽ thở dai.

To Minh im lặng, nhin ken sau trong tay, lat sau siết một cai.

"Co mới noi trung nay khong phải vật Thien Han, gặp lạnh liền chết?" Giọng To
Minh binh tĩnh khong nghe ra vui giận.

Bạch Tố gật đầu.

To Minh ngồi xổm xuống, từ mặt đất nhặt len một con sau nhỏ cứng ngắc dường
như đa chết, cầm no trong tay. Ngọn lửa đậm đặc bốc chay từ long ban tay To
Minh, trực tiếp bao bọc con sau nay.

Trong ngọn lửa, than thể cứng ngắc của con sau đột nhien run len, mạnh lật
người, tinh thần phấn chấn, phat ra từng tiếng rit. Người no lắc lư, muốn chui
vao ban tay To Minh.

Nhưng khong đợi no chui vao, lửa trong long ban tay To Minh bỗng tan biến. Gio
lạnh thổi đến, To Minh siết chặt nắm tay, từng tiếng rổn rảng phat ra, hắn mới
mở long ban tay ra.

Bạch Tố hit ngụm khi, co thấy sau đen nhỏ trong long ban tay To Minh bay giờ
biến thanh mảnh vụn.

"Loại sau nay trước đo chưa chết hẳn, chỉ la hon me, gặp lửa liền tỉnh dậy!"
To Minh vung tay, mảnh vụn trong long ban tay theo gio tan đi.

"Sau đa vậy, ken sau cũng thế." Giọng To Minh lạnh lẽo.

Trước mắt hắn hiện ra một hinh ảnh trong ký ức. Hinh ảnh đo la một sợi xich,
tren sợi xich co bong dang hư ảo. Toan than bong dang đầy vết thương, miệng
những vết thương tồn tại sau đen đếm hoai khong hết giống hệt sau nhỏ nay!

'Loi Thần…' To Minh khep chặt mi mắt.

Hắn khong biết năm đo tại Ham Sơn Xich nhin thấy từng hinh ảnh la thật hay
giả, đến nay vẫn khong phan biệt được. Nhưng sau nhỏ xuất hiện khiến To Minh
chấn động.

Con sau nay trước khi hắn khieu chiến Ham Sơn Xich chưa từng thấy qua, nếu chỉ
la tưởng tượng, chỉ la ảo giac, thi bay giờ lần nữa nhin thấy con sau cung
hinh dạng, hắn khong tin minh co thể bỗng dưng ảo tưởng ra.

'Nếu la thật tức la sự thật, tức khac với tri nhớ của minh…nếu la giả, vật giả
la thứ minh ảo tưởng, hiện thực la chan thực, sao lại giống như đuc!'

'Đay la một manh mối!'

To Minh mở mắt ra, ben tai truyền đến lời noi nhỏ nhẹ của Bạch Tố.

"Về Tử Xa hay để toi thử xem…" Bạch Tố nhin To Minh, nhỏ giọng noi.

"Khong cần, co một cach, chẳng chut mạo hiểm khiến hắn hồi phục lại." To Minh
binh tĩnh noi, giọng noi lạnh lung, mắt phải đỏ rực.

"La cach gi?" Bạch Tố cứng đờ, khong nghe hiểu ý nghĩa cau noi của To Minh.

"Giết Trac Qua, diệt quỷ, quỷ khi tren mui ten trong chan Tử Xa tất nhien sẽ
tan biến." To Minh noi xong nhin hướng Bạch Tố.

"Ben nay co quen thuộc hơn ta, mang ta đi Bắc Cương bộ lạc!"

Bạch Tố cắn moi dưới, ngơ ngac nhin To Minh nhưng vẫn kien quyết lắc đầu.

"Lấy tu vi của ngươi, một minh đi Bắc Cương bộ lạc thi chết chắc, ta khong dẫn
ngươi đi!"

"Ta khong phải một minh." To Minh xoay người, ngửa đầu phat ra tiếng hu.

Tiếng hu quanh quẩn tại Cửu Phong, chấn động gio tuyết phat ra tiếng xeo xeo.

Khoảnh khắc tiếng hu vang vọng, Hổ Tử đang uống rượu trong động phủ, hip mắt
cười khờ ngốc chuẩn bị om hồ lo rượu đi vao giấc ngủ, dưỡng sức chờ buổi tối
ra ngoai hoạt động. Nhưng khi ga mới nhắm mắt lại, chưa phat ra tiếng ngay thi
ngoai động phủ truyền đến tiếng hu của To Minh. Tiếng hu như sấm vang khiến
động phủ Hổ Tử rung len. Ga mở bừng mắt, dung sức dụi, vẻ mặt sửng sốt.

"Lao tứ lam sao vậy?" Ga khong chut do dự lập tức đứng dậy, cầm binh rượu lao
ra khỏi động phủ, thẳng hướng động phủ To Minh.

Cung luc đo, ở giữa sườn nui Cửu Phong, mảnh đất trăm hoa đua nở, cỏ xanh tran
ngập, trong băng tuyết hiện ra hinh ảnh đảo ngược thời gian.

Trong trăm hoa bụi cỏ, Nhị sư huynh ngồi xếp bằng, giữ tư thế anh nắng chiếu
nửa ben mặt, khoe miệng treo nụ cười nhu hoa. Trước người y, cỏ xanh khong gio
tự lung lay, co vai cọng nhanh chong sinh trưởng, đan xen nhau như đang bện
thứ gi.

Nhị sư huynh biểu tinh rất chăm chu, nhưng ngay luc nay, tren Cửu Phong vang
vọng tiếng hu của To Minh. Tiếng hu lộ ra sat khi kinh người. Trong sat khi
kia, vai cọng cỏ bện trước mặt Nhị sư huynh đều tạm ngừng.

Nhị sư huynh sửng sốt ngẩng đầu len nhin phia xa co động phủ To Minh.

"La ai chọc tiểu sư đệ?" Nhị sư huynh khong nhanh khong chậm đứng dậy, vỗ quần
ao, chắp tay sau lưng, nghenh anh nắng chiếu rọi nửa ben mặt, từng bước một đi
hướng động phủ To Minh.

Đoi chan y nhin như đạp tren mặt đất, kỳ thật mỗi một bước đều giữ độ cao cach
mặt đất một tấc!

Tương tự, khi tiếng hu của To Minh truyền ra, dưới băng tầng Cửu Phong, chỗ
quanh năm bế quan, một mảnh tối đen loe ra anh mắt.

"Sat khi như vậy…nếu khong phat tiết thi kho ma tĩnh tam…Tiểu sư đệ, nếu ngươi
đa keu gọi, nhưng ta con chưa thể xuất quan…" Thanh am thi thao như ẩn như
hiện trong băng tầng yen tĩnh nay.

Nhưng đột nhien, nơi đay co một khối băng đa cao cỡ một người xuất hiện vết
rach. Trong khe hở lửa hừng hực khuếch tan, như la thieu đốt băng đa ay. Trong
khoảng thời gian ngắn, băng đa cang nhiều khe nứt, cuối cung nổ tung.

Khoảnh khắc nổ tung, từ trong băng đa vươn ra một ban tay đen thui!

Ban tay đen tỏa ra khi lạnh ngập trời, chậm rai vươn ra ấn tren mặt băng ben
cạnh. Dần dần xuất hiện một ga đan ong vạm vỡ đen đua.

Ga đan ong nửa người trần trụi, bo ra xong nhắm mắt quỳ một gối hướng tới anh
mắt kia.

"Năm đo tam bach no cung ta ngừng lại giết choc, cung ta bế quan tại đay. Hiện
giờ ta thức tỉnh ngươi, một trong tam bach no, đi lam giup ta một việc."

"Thiếu chủ cứ sai bảo!" Ga đan ong mở mắt ra. Đoi mắt ro rang la mau xam, mau
xam lộ ra đien cuồng va vo tinh. Để người nhin tam lạnh gia, co thể cảm nhận
ro rang tren người ga đan ong co mui mau.

"Bảo vệ cac sư đệ của ta, nghe theo họ sai bảo. Khi cần thiết…cho phep ngươi
thi triển cấm chu!" Ánh mắt sau trong băng tầng dần tan biến, chỉ co lời noi
quanh quẩn, trong binh tĩnh lộ ra chết choc.

Ga đan ong nhếch miệng lộ nụ cười, liếm moi, cui đầu đứng dậy, nhấc chan len
hướng sang ben cạnh. Than hinh ga hoa thanh khoi đen chui vao trong vach băng
bốn phia, biến mất.

Cung luc đo, tren đỉnh nui Cửu Phong, Thien Ta Tử ngap duỗi lưng, vừa đi vừa
lầm bầm cai gi.

Đi tới đỉnh nui, ong hit sau, lắc lư nửa người dưới, nằm sấp tren mặt đất hai
tay chống đỡ người, len xuống mấy lần mới đứng thẳng, tren mặt lộ nụ cười thỏa
man.

"Hom nay hit tới mười cai, so với năm trước nhiều một cai, tốt, tốt, tốt!
Thien Ta Tử ngươi thật la qua lợi hại, ngươi la đời nay ta thấy qua vạm vỡ
sieu nhất đời! Thien Ta Tử ngươi tuyệt lắm, ta hanh diện vi ngươi!" Thien Ta
Tử cười thỏa man lầm bầm nửa ngay mới ngẩng đầu len, chuẩn bị giống như binh
thường rống to với bầu trời, bay tới chỗ nao đo, ren luyện than thể trong buổi
sang nay.

Nhưng ng mới ha miệng định rống to thi chớp mắt co người trước một bước,
truyền đến tiếng hu. Tiếng hu ầm ầm vang vọng tam hướng, khiến Thien Ta Tử
ngẩn ra.

"Ủa? Ta con chưa het sao phat ra tiếng vậy?" Thien Ta Tử chớp chớp mắt, nang
tay len bịt miệng minh, nghe ben tai vang vọng thanh am, vội ngồi xổm xuống
tho đầu ra mep nui nhin xuống dưới.

"Lao tứ hu qua kho nghe, ủa, lao tam tới rồi. Ô, lao nhị cũng đi ra, ba nội,
đại đệ tử bế quan cũng tới giup vui. Cai nay la muốn đanh nhau a, ha ha, thu
vị, thu vị." Trong mắt Thien Ta Tử lộ hưng phấn, vội vang xắn tay ao, ra vẻ
muốn tham gia.

Ngoai động phủ To Minh, tren binh đai, theo tiếng hu của To Minh vang vọng, Hổ
Tử tới đầu tien. Ga đi tới binh đai, liếc mắt liền thấy bộ dang the thảm của
Tử Xa, mắt trợn trừng toat ra tức giận.

"Ba nội no, ai lam bị thương meo nhỏ nha ta!"

Ngay sau đo, Nhị sư huynh chắp tay sau lưng, mang nụ cười on hoa từng bước một
đi tới. Nhưng khi y thấy bộ dạng của Tử Xa thi nụ cười biến mất.

"Tiểu sư đệ, la ai lam?"

"Bắc Cương bộ lạc, Hắc Tiễn Man Sĩ, Trac Qua. Hắn la con của Trac Nha Chiến
Thủ Bắc Cương." To Minh nhin Tử Xa, binh tĩnh noi.

"Ba nội no, lam thịt điểu no, dam khi dễ meo nhỏ nha ta!" Hổ Tử ở một ben rống
to.

"Như vậy…khong tốt…" Nhị sư huynh lắc đầu, nụ cười lần nữa xuất hiện tren mặt,
nhưng luc nay nụ cười rất la am u.

"Chung ta khong lam điểu hắn, chung ta cắt hắn ăn điểu đầu!" Nhị sư huynh cười
cang vui vẻ.

Bạch Tố ở một ben nghe, mặt đỏ len, thầm xi một tiếng khinh thường.


Cầu Ma - Chương #283