Người đăng: Boss
Người Tử Xa khẽ run, nhắm mắt một lat sau khi mở ra thi ben trong co tia sang.
Tự do đa lau khiến ga hit sau, nhin To Minh. Ga thấy anh mắt binh tĩnh của To
Minh nhin minh. Trước anh mắt đo, Tử Xa vội ổn định tam thần, chắp tay cui đầu
hướng To Minh.
"Chủ nhan…"
"Ngươi keu ta sư thuc thi tốt hơn. Ta đa mở cấm cố cho ngươi mười ngay, trong
mười ngay ngươi phải trở về." To Minh cắt đứt lời của Tử Xa. Khong biết bắt
đầu từ khi nao, cach Tử Xa xưng ho To Minh dần biến thanh chủ nhan.
Nghe To Minh noi vậy, Tử Xa im lặng giay lat, nhỏ giọng vang dạ.
"Sư thuc, khong cần mười ngay, ba ngay la được, van bối xin đi xuống trước."
Tử Xa lui lại vai bước, hoa thanh cầu vồng lao đi, tren bầu trời xoay thanh
một vong thẳng đến chan trời.
Sau khi Tử Xa đi, anh mắt To Minh rơi tren người Bạch Tố bị chổng ngược một
ben. Tay phải vung len, cơ thể Bạch Tố lập tức đảo ngược lại, rơi tren mặt
đất. Cung luc đo, ban vẽ va than đen bay hướng Bạch Tố, dừng ngay ben cạnh co.
"To Minh, ngươi…!" Tuy Bạch Tố bị treo nửa ngay nhưng lửa giận vẫn khong giảm
bớt, bộ dang như con sư tử nhỏ đang giận dữ, du khong giương nanh mua vuốt
nhưng nhin biểu tinh thi khong khac gi mấy.
"Nếu co con ồn ao thi hom nay sẽ đuổi ngươi xuống nui! Vĩnh viễn sẽ khong noi
cho co rốt cuộc ta vẽ cai gi." To Minh nhếch khoe moi lộ nụ cười. Thanh am
khong cao nhưng khiến Bạch Tố nổi giận trừng To Minh nửa ngay, quay đầu hừ một
tiếng.
Ba thang qua, To Minh đa tim ra điểm yếu của co gai Bạch Tố nay. Long to mo
của co vượt xa người thường, co rất muốn biết mấy thang nay To Minh đang vẽ
cai gi. Bắt được điểm nay, khiến khi To Minh tiếp xuc với Bạch Tố đa phần nắm
quyền chủ động.
Thấy Bạch Tố khong quấy rầy minh nữa, To Minh khong tiếp tục nghien cứu giap
Thần Tướng biến hoa ma la lấy ra ban vẽ, tập trung mo phỏng một but Kim Bằng.
Thời gian troi qua, rất nhanh trời nga về tay, bầu trời co anh hoang hon.
Thoạt trong cảnh tượng rất mỹ lệ. Bạch Tố lại lần nữa khong kiềm được to mo,
chau may đi tới ben cạnh To Minh, nhin hắn vẽ từng but len ban vẽ trống rỗng
trong mắt co.
Xem nửa ngay co vẫn giống như binh thường, khong trong thấy cai gi hết.
'Hừ, lam bộ bi ẩn!' Bạch Tố noi thầm trong long, liếc To Minh.
Biểu tinh của hắn cực kỳ chăm chu. Bộ dạng chăm chu đập trong mắt Bạch Tố,
chẳng biết tại sao cang thấy To Minh đang giận.
Nhưng chỉ vẻn vẹn la đang giận, trong mắt co khong con xem thường va khinh
miệt như mấy thang trước.
Loại biến đổi nay chinh Bạch Tố cũng khong phat hiện ra.
Khi anh hoang hon qua đi, bầu trời dần tối xuống, Bạch Tố xoe tron mắt ở một
ben ho khan.
"Ta biết ngươi vẽ cai gi rồi."
"Thi ra ngươi vẽ cai nay…"
"Khong tệ, vẽ coi như tạm được, nhưng chỗ nay con co chut khong đung." Bạch Tố
noi, tay ngọc nhanh chong chỉ một goc ban vẽ của To Minh.
"Đang tiếc bức tranh như vậy bị sai chỗ nay, mất hết cảm giac tổng thể. Nhưng
nếu ở đay ngươi đổi net but một chut thi co thể tốt hơn."
"Con co chỗ nay, chỗ nay vẽ khong giống gi hết." Bạch Tố giống như thật sự
nhin thấu To Minh vẽ cai gi, ở một ben cao ngạo chỉ điểm nửa ngay.
Nhưng To Minh vẫn như đầu gỗ, dường như khong nghe thấy, vẫn từng but từng but
vẽ.
Tuy noi đa quen khong nhin nhưng Bạch Tố vẫn la lần nữa giận dữ. Co cảm thấy
ba thang nay minh gần như bốc len lửa giận cả đời, điều nay cực kỳ hiếm thấy
trong cuộc sống trước kia co.
"Tự cho la đung, tự đại cuồng ngạo, ra vẻ bi ẩn, giả cam giả điếc, khốn kiếp
khốn kiếp cực kỳ khốn kiếp!!!" Bạch Tố giậm chan xoay người đi sang ben, định
rời khỏi đay, nhưng bước ra vai bước thi khong cam long, quay đầu nhin To Minh
biểu tinh như cũ ngồi đo chăm chu vẽ tranh. Bạch Tố hậm hực trừng nửa ngay,
cầm ban vẽ ngồi bệch xuống, dung than đen vẽ vẽ to to, lat sau biểu tinh từ
giận thanh cười, nhưng khong ngừng hung dữ liếc To Minh.
Cuối cung, khi sắc trời hoan toan tối đen, Bạch Tố đem ban vẽ đặt trước mặt To
Minh, lại hừ một tiếng, xoay người xuống nui.
Luc gần đi, anh mắt co lại lần nữa lộ ra đắc ý, tren đường về Thất Phong thi
khoe miệng khong ngừng cong len nụ cười vui vẻ, trong long mong chờ ngay mai
đến.
'Nếu hắn lại khi dễ người ta thi ngay mai phải đi hỏi hắn, co thấy tranh minh
vẽ khong, bức tranh như thế nao.' Bạch Tố chắp tay sau lưng, vui vẻ đi len
nui. Mai toc cột day đỏ lắc lư, hai bim toc nhỏ cũng đung đưa theo than thể,
xem rất la đang yeu.
Đặc biệt la khoe miệng tươi cười va biểu tinh đắc ý, khiến bay giờ Bạch Tố co
vẻ xinh đẹp khac hẳn mấy thang trước.
"Ái cha, la Tố Tố muội muội đay ma. Mau để tỷ tỷ xem xem, rốt cuộc co chuyện
gi khiến muội vui vẻ như vậy?" Co tiếng cười duyen phat ra từ sườn nui Thất
Phong Bạch Tố đi đến. Theo tiếng cười xuất hiện một thiếu nữ tuổi gần bằng
Bạch Tố.
Thiếu nữ cũng rất xinh đẹp, co cười duyen, vẻ mặt treu cợt.
Bạch Tố vội ngoai đầu, thấy thiếu nữ nay thi mặt ửng đỏ nhưng rất nhanh trợn
trừng mắt.
"Trần Thiền Nhi, ngươi nhỏ hơn ta vai ngay, con tự xưng la tỷ tỷ? Ta lớn tuổi
hơn ngươi, thời gian nhập mon sớm hơn ngươi, ta mới la sư tỷ!" Bạch Tố noi
xong cũng bật cười, tiến len đua giỡn cung Trần Thiền Nhi.
"Rồi rồi rồi, ngươi la sư tỷ được chưa…ai da, đừng quậy, ta sợ nhột…"
"Ai bảo ngươi noi bậy lam gi."
Tiếng đua giỡn xen lẫn tiếng cười như chuong ngan, toat ra vui sướng truyền từ
sườn nui Thất Phong. Hai thiếu nữ đua nửa ngay, rượt đuổi nhau len nui.
"Tố Tố, khong noi với ngươi nữa, ta con phải đi tim đại sư tỷ." Ở sườn nui,
Trần Thiền Nhi vỗ ngực điều chỉnh ho hấp, cười noi với Bạch Tố.
"Ừ, ta cũng phải về động phủ." Net mặt Bạch Tố con ửng hồng do vừa rồi giỡn,
cười gật đầu.
Trần Thiền Nhi đang định rời đi, do dự một chut, nhin Bạch Tố.
"Tố Tố…ta nghe noi mấy thang nay ngươi hay đi…Cửu Phong?"
Bạch Tố cứng người, nhin Trần Thiền Nhi, khong len tiếng.
"Hơn nữa ta con chinh mắt thấy ngươi đi Cửu Phong la kiếm cai ten To Minh đang
giận!" Trần Thiền Nhi noi đến hai chữ To Minh thi vẻ mặt đầy chan ghet.
"Tố Tố, cai ten To Minh đo rất phiền phức, kieu ngạo tự cao, cho rằng minh
ngang tay với Tư Ma sư huynh thi co thể diễu vo dương oai. Người gi thế nay,
ta đặc biệt phản cảm kẻ như vậy. Ngươi đừng bị hắn dẻo miệng lừa gạt, ta hiểu
nhất cai thứ người như vậy, hắn…" Trần Thiền Nhi thấy Bạch Tố khong len tiếng,
tiếp tục huyen thuyen.
Nhưng chưa đợi co noi xong thi bị Bạch Tố cắt đứt.
"Được rồi, hắn khong đến nỗi khiến người chan ghet như ngươi noi đau." Bạch Tố
mở miệng, bản năng noi xong thi chinh co cũng ngay ra.
Co chỉ cảm thấy. Kieu ngạo tự đại, tự cho minh la sieu pham, diễu vo dương
oai, những lời đo minh noi co thể, nhưng nghe người khac noi To Minh như vậy
thi co cảm thấy co chut kho chịu.
"Tố Tố, ngươi phải tin ta, ta hiểu hắn hơn ngươi. Luc đo ta từng thay đại sư
tỷ đi keu hắn, vậy ma phải đi lien tiếp mấy lần, ta xem qua ro sắc mặt người
nay! Ta chắc chắn hắn ở trước mặt ngươi nhất định la dụ ngon dỗ ngọt, ba hoa
chich choe. Kỳ thật hắn so với Tư Ma đại ca thi khong bằng một chut xiu nao.
Tư Ma đại ca mới la đối tốt với ngươi!" Trần Thiền Nhi khẽ thở dai, nhin Bạch
Tố.
Bạch Tố im lặng, nghe đến cai ten Tư Ma Tin, tầm mắt co hoảng hốt. Trước mắt
như hiện ra than hinh Tư Ma Tin, nhưng khong thấy ro bong dang.
Mấy thang qua, trước kia mỗi ngay co đều muốn gặp Tư Ma Tin, chậm rai biến
thanh mấy ngay mới nhớ tới, đến hiện tại đa hơn một thang, trong đầu co khong
xuất hiện cai ten Tư Ma Tin.
"Tố Tố, tỉnh tao lại đi, To Minh nay khong phải người tốt lanh gi. Hắn qua
cuồng ngạo, thậm chi khong để đại sư tỷ vao mắt. Hắn mới vao nui bao lau ma đa
thế rồi. Người nay lam hanh vi như vậy sẽ khong sống lau đau. Khi bắt đầu trận
chiến Thien Lam Săn Vu, lấy tinh cach va kiểu hanh xử như hắn, chết chắc rồi!"
Trần Thiền Nhi noi đến đay chợt ngừng, bởi vi Bạch Tố ngẩng đầu nhin co, anh
mắt lạnh lẽo.
"Trước khong noi ta đi Cửu Phong la co mục đich, chỉ rieng cai người trong
miệng ngươi noi chết chắc, kieu ngạo tự đại, khong ai bi nổi, hắn khong noi
cho ta nghe du la một cau lời hay. Binh thường chung ta ở chung đều la ta đang
noi, hắn luon im lặng. Thậm chi co nhiều luc hắn chim đắm trong thế giới của
minh, người ngoai rất kho dung nhập vao. Ngược lại, Tư Ma…Tư Ma đại ca hoan
toan khac với hắn." Noi xong lời cuối, trong long Bạch Tố tran ngập phức tạp.
Co khong noi tiếp, xoay người rời đi trước khi Trần Thiền Nhi mở miệng định
noi cai gi.
Tren Cửu Phong, sau khi Bạch Tố rời đi khong lau, To Minh từ từ hạ xuống tay
phải luon mo phỏng, ngẩng đầu nhin chan trời, may dần chau lại.
'Cứ thấy thiếu thiếu thứ gi. Đa phỏng theo ba thang nhưng khong co nhiều cảm
ngộ, dường như giữa Kim Bằng giương canh co một tầng ngăn cach khong thể đột
pha. La thiếu cai gi nhỉ…' To Minh suy tư, anh mắt tự nhien rơi vao ban vẽ
Bạch Tố để đo trước khi rời đi.
Co đặt vị tri rất xảo diệu, vừa luc To Minh ngẩng đầu liền trong thấy.
Nhin ban vẽ, To Minh cười.
Thien phu vẽ của Bạch Tố rất tệ, tranh vẽ đa số khiến người phải suy đoan.
Nhưng luc nay bức tranh rất đơn giản. Tren ban vẽ vẽ một thiếu nữ hai tay
chống hong, nhấc chan len, ở tren vach nui biểu tinh đắc ý đa một con heo to
cui đầu nhắm mắt.
Xem bộ dang dường như muốn một cước đa heo mập xuống vach nui.
Tren đầu con heo xieu vẹo viết hai chữ To Minh.
To Minh lắc đầu, định thu lại tầm mắt thi bỗng nhien mắt chợt loe tia sang,
nhin chằm chằm ban vẽ của Bạch Tố. Dần dần, mắt cang sang ngời, co một tia
chớp xẹt qua đầu hắn.
'Chẳng lẽ…khiếm khuyết la…'