Mộng


Người đăng: Boss

Trong thế giới Man tộc co một tin đồn lưu truyền từ xa xưa, nghe noi tin đồn
nay bắt nguồn từ thời Man Thần đời thứ nhất.

Đồn rằng năm thang xa xưa trước kia, khi đất Man tộc con khong chia thanh năm,
phia nam xa xoi co một con bươm bướm gọi la Tang Tương. Loại bướm nay khong
lớn, chỉ cỡ ban tay người. No co tất cả mau sắc tren thế gian nay, mỗi loại
đều khac nhau.

No bay tren trời, người thường khong trong thấy. Bởi vi trời đất của no la
tren chin tầng trời tran ngập gio lốc.

Đồn rằng du no la bươm bướm, du co đoi canh mỹ lệ, nhưng cả đời no chỉ vỗ canh
ba lần. Trừ ba lần nay ra, no đều ở trong gio, bay theo gio.

Lần đầu vỗ canh la khi no sinh ra dưới đất bay len chin tầng trời.

Lần thứ hai vỗ canh la khi sinh mạng no đạt đến đỉnh cao nhất, vỗ canh mua mau
sắc huyễn lệ, muốn đi tim đồng bạn của no, nhưng thường khong tim thấy.

Cuối cung một lần no vỗ canh la khi đa kết thuc sinh mệnh, vi để lại dấu vết
ma dốc hết sức. Sau khi canh vỗ đập, than thể no sẽ hoa thanh từng điểm sang,
như la hạt giống, theo gio rơi xuống mặt đất. Những hạt giống nay đều co thể
biến thanh ken, nhưng chỉ một cai hoa bướm.

Đồn đai nay noi Tang Tương ba lần vỗ canh mang đến một loạt truyền thuyết.
Trong truyền thuyết, lần đầu no vỗ canh thi đất phương đong sẽ dấy len biến
động sơn băng địa liệt.

Lần thứ hai vỗ canh sẽ khiến đất phương tay xuất hiện thanh đan tử thi co mau
mắt xam.

Lần thứ ba vỗ canh, sẽ khiến băng tuyết phương băng lien tiếp mấy chục năm tối
tăm.

Đay la truyền thuyết.

Truyền thuyết nay To Minh khong nghe qua, nhưng Bạch Tố thi co.

Đem nay, Bạch Tố hon me, trong mộng tỉnh lại, co mờ mịt nhin mảnh đất xa lạ,
một người co đơn đứng đo, vẻ mặt me mang.

Co biết minh đang nằm mơ, biết nhin thấy mọi thứ đều la hư ảo, khong tồn tại.

Nhưng co khong thể ở trong mộng nay chan chinh thức tỉnh, để mộng tan biến.

Tầm mắt co thấy la mặt đất co tuyết đọng, bầu trời am u, tuyết bay, xung quanh
rất yen tĩnh. Từ xa nhin lại, chỉ co một hướng tồn tại day nui, chỗ khac đều
la binh nguyen.

Chỗ co day nui co một ngọn nui bị gio tuyết che đậy mơ hồ. Nui nay co cứ cảm
thấy như từng gặp qua, đo la một ngọn nui cao xuyen may, như năm ngon tay
người vươn khỏi mặt đất, muốn chộp hướng khung trời!

"Chỗ nay…la đau…" Bạch Tố thi thao, đoi mắt cang them me mang.

Trong mờ mịt, co chậm rai đi về phia trước. Đường tuyết dưới chan ẩn chứa năm
thang, khiến co đi ra mỗi bước như vượt qua xuan hạ thu đong. Đi, đi mai, co
đi tới một canh rừng. Khi co khong biết đa đi bao lau thi ben tai đột nhien
truyền đến từng tiếng ồn ao.

Thanh am từ phia xa truyền đến, khiến bước chan Bạch Tố tạm ngừng, bản năng đi
hướng chỗ phat ra tiếng.

Dần dần, co xuyen qua rừng nui, nhin thấy hinh ảnh…

Đo la vung đất khong co nui rừng, tồn tại rất nhiều lều da, xung quanh con co
nhiều Man Sĩ mạnh mẽ anh mắt lạnh lung tuần tra. Trong lều da co khong it
người đến rồi đi qua lại. Chỗ nay, la một cai chợ bộ lạc nhỏ.

Tren đất Nam Thần co rất nhiều chỗ đều co bộ phường như vậy, tiện cho bộ lạc
nhỏ giao dịch với nhau.

Bạch Tố nhin những khuon mặt xa lạ, ben tai vang tiếng ồn ao rất chan thật.
Nhưng co trong thấy những người đo, con họ thi khong thể thấy co, thậm chi Man
Sĩ tuần tra xuyen thấu qua than thể Bạch Tố, đi qua co.

"Nơi nay la…" Bạch Tố cang them me mang.

Nhưng giay phut co me mang thi bỗng giật minh, nhin thấy từ khong xa trong
rừng cay, co hai bong người lao nhanh đến.

Hai người nay trong đo một người rất vạm vỡ, mặt may chan chất. Người ben cạnh
cũng la thiếu nien nhưng rất la gầy yếu, mi thanh mục tu, đoi mắt loe tia sang
trong suốt.

Hắn mặc ao da thu, tren mặt co non nớt nhưng khi Bạch Tố thấy thiếu nien thi
tinh thần chấn động.

"To…To Minh!!!" Bạch Tố hit thở dồn dập. Co khong tưởng tượng nổi minh ở trong
mộng lại mơ thấy To Minh!

To Minh trong mắt co vẫn la thiếu nien ngay ngo, bộ dạng gầy yếu cung với To
Minh trong ký ức Bạch Tố co chỗ giống, nhưng đa số thi khac hẳn.

Ngay luc đo, một giọng yeu kiều vang len.

"Loi Thần!"

Bạch Tố bản năng nhin qua. Khi co thấy người con gai phat ra tiếng thi đầu oc
nổ tung. Co thấy một thiếu nữ mặc ao long chim, toc dai cột day cỏ đỏ, hai vai
co bim toc nhỏ rũ xuống, tren tran co mấy lan tinh, đoi mắt giận dữ cau may
nhin đồng bạn ben cạnh To Minh.

Bộ dạng của co khiến mắt Bạch Tố hoảng hốt.

Đo la một thiếu nữ giống hệt co.

Hinh ảnh nay đến đay thi ngừng lại, dần biến mất, co mở bừng mắt ra, tran chảy
mồ hoi rong ra, nhin xung quanh, đay la trong động phủ của co.

Ben ngoai rất tĩnh lặng, chẳng co chut thanh am.

Bạch Tố ngơ ngac nhin trước mặt, mắt khong co tieu cự, đầu oc co vẫn tồn tại
hinh ảnh trong mộng.

Thật lau sau, Bạch Tố choang len bộ đồ, đẩy cửa động phủ, bầu trời một mảnh
tối đen, co gio ret thổi đến khiến Bạch Tố thấy hơi lạnh.

Co đứng ngoai động phủ, nhin bầu trời tối đen, dưới anh trăng, mắt co rơi vao
Cửu Phong. Nhin hướng đo, trong mắt Bạch Tố co me mang va phức tạp.

"Tại sao mơ như vậy, tất cả trong mộng, la thật, hay la giả…" Bạch Tố thi
thao.

Cũng đem đo, To Minh khong ngừng mo phỏng Kim Bằng, khong biết khoảnh khắc vẽ
xuống đường net nao thi ngon tay bỗng dừng, trong đầu hiện ra hinh ảnh như
mộng.

Trong hinh ảnh la thien địa gio tuyết bất tận. Gio rất lớn, tuyết lất phất che
đậy tầm mắt, nhin khong ro qua xa. Hắn thấy một co be chừng bảy, tam tuổi đang
khoc loc chạy tới trước.

Đằng trước co be la bong lưng người đan ba đang dần đi xa.

"Mẹ, mẹ đừng đi…mẹ, mẹ khong cần Tố Tố ư…"

Than hinh người đan ba tạm ngừng nhưng khong quay đầu lại, vẫn nhanh chong cất
bước. Trong gio tuyết, chỉ co tiếng khoc của co be tồn tại. Mai đến khi co be
đuổi theo khong nổi nữa, nga tren mặt đất nhưng vẫn giay dụa bo dậy, nức nở
muốn tiếp tục chạy nhanh, muốn keo lại tay mẹ, để mẹ co be đừng đi.

Nhưng người đan ba dần đi xa, trong gio tuyết khong nhin thấy than hinh. Co be
khoc như đa dung hết sức lực trong than thể nhỏ be, nga trong gio tuyết, khong
động đậy.

Gio tuyết rất lớn, thổi tren người co be, khến co be co ro, khep mắt nỉ non
keu mẹ, khong con ý thức.

Đầu ngon tay ut của co be dần nổi mau xanh, đo la mau mau thịt bị đong cứng.

To Minh nhin tất cả, im lặng khong len tiếng.

Mai đến khi trong gio tuyết đi ra một người đan ong. To Minh chỉ thấy mơ hồ
chứ khong nhin ro hinh dang người đan ong nay. Y đi tới gần co be, nhẹ nhang
ngồi xuống om co be len, xoay người đi hướng phương xa.

"Tố Tố, cung a ba về nha đi…"

Hinh ảnh nay ngừng lại, dần biến mất, hắn giật minh tỉnh tao lại, nhin ngon
trỏ tay phải tạm dừng tren ban vẽ, trong mắt thoang chốc me mang, nhin chằm
chằm một goc ban vẽ.

Chỗ đo la luc ban ngay Bạch Tố đụng vao.

To Minh ngay ra trong chốc lat, nang len một goc ban vẽ, sờ chỗ Bạch Tố đụng
vao, mắt lộ suy tư.

'Tại sao như vậy…từ khi minh Khai Trần chưa từng nằm mơ, ngay cả thanh am
trong mộng cũng khong từng xuất hiện. Nhưng mới rồi luc mo phỏng co hoảng
hốt.' To Minh nhiu may.

'Mộng nay khong giống giả, cũng khong thể nao bỗng nhien sinh ra, chắc chắn la
co nguyen nhan!' To Minh im lặng suy tư, mai đến khi bong đem bị xua tan, tia
sang binh minh dần lộ ra, đầu To Minh chợt loe sấm chớp.

'Chẳng lẽ la…hom qua khoảnh khắc Bạch Tố đụng vao ban vẽ, cung với thần thức
minh hết sức tập trung chớp mắt đụng chạm, đem ký ức giữa minh va co ta trong
một thoang giay co ngắn ngủi lien hệ…do đo khiến ben minh xuất hiện mộng!? Lực
lượng thần thức, chẳng lẽ co thể thấy ký ức đối phương?' To Minh hit sau, mắt
lấp loe, nhoang người len, trong anh binh minh, hoa thanh cầu vồng rời khỏi
Cửu Phong, lao xuống nui.

Trong ngoai han băng vo tận ngoai Thien Han Tong co khong it sinh vật mua
đong, co lẽ bởi vi khi hậu khiến cac sinh vật đều co sức cong kich.

Tren một băng nguyen, To Minh đa đứng gần hai tiếng đồng hồ, bay giờ trời đa
sang ro. Ben cạnh To Minh co bảy, tam xac băng lang.

Bay giờ tay phải của hắn cầm cai đầu băng lang con sống. To Minh nhắm mắt, lat
sau khi hắn mở mắt ra, than thể băng lang run len, nga xuống đất bỏ minh.

Trong mắt To Minh co tia sang kỳ lạ. Hắn im lặng chốc lat, hoa thanh cầu vồng
rời khỏi đay, trở lại Cửu Phong.

Nhưng khi hắn bước len Cửu Phong, đứng ngoai binh đai động phủ, hắn lại lần
nữa thấy Bạch Tố. Giay phut thấy Bạch Tố, co loại cảm giac quen thuộc vượt qua
ngay hom qua, ro rang lộ ra từ bộ dang va biểu tinh của Bạch Tố.

Giay da thu, ao da đieu đen, voc dang cao rao, va mai toc cột day đỏ cung với
đoi mắt giận dữ, chan may cau lại.

Bạch Tố bay giờ, cố ý giả trang, tận mắt nhin thấy quần ao va biểu tinh của co
gai trong mộng, lam ra thần thai gần như đuc!


Cầu Ma - Chương #277