Người đăng: Boss
"La đại trận hộ sơn! Lao tứ khong biết đau, trận phap nay khởi động rất phiền
toai, vo cung phiền phức, ai ma dễ dang đổi chứ! Nhưng đam Thất Phong đang
chết, họ…họ thật la khinh người qua đang!!!" Hổ Tử om chặt To Minh, vẻ mặt
giận dữ.
To Minh kho khăn lắm mới thoat ra được, nhin Hổ Tử giận dữ cực độ, khong noi
nen lời.
"Họ thật la khinh người qua đang, ta quyết khong nhịn nữa!" Hổ Tử nang tay
len, gầm rống.
"Lao tứ, biểu tinh đo la sao?" Hổ Tử kho được trong cơn giận dữ con thấy vẻ
mặt To Minh kỳ quai, sửng sốt hỏi.
"A…khong…khong co gi." To Minh ho khan vai tiếng. Hắn cảm thấy luc nay tim Hổ
Tử ban bạc co chut khong thich hợp, định tim cớ nhanh chong rời đi thi tiếng
gầm giận dữ của Hổ Tử lại vang len.
"Bọn họ lam vậy la vũ nhục ta, la trần trụi khieu khich ta! Tiểu sư đệ, ngươi
noi co đung khong hả? Hhọ lam như vậy co phải la rất qua đang, rất nhẫn tam,
rất khong đạo đức, rất vo sỉ???" Hổ Tử đi tới đi lui trong động phủ, toc tai
bu xu như kẻ đien, khong ngừng rống to.
"Họ thật la qua đang, uổng cong ta binh thường hay đi coi chừng trận phap gium
cac nang, họ qua nhẫn tam. Trận phap trước kia la ta mấy lần giup cac nang tu
sửa. Họ qua khong đạo đức, đổi trận phap ma khong cho ta biết một tiếng!"
"Tam sư huynh…ta con co việc, đi trước." To Minh nhanh chong lui mấy bước định
rời khỏi đay.
"Tiểu sư đệ, ngươi đừng đi!" Hổ Tử chạy nhanh chặn To Minh lại, vẫn la vẻ mặt
phẫn nộ nhưng trong đo xen lẫn hưng phấn.
"Tiểu sư đệ, ngươi phan xử gium ta, ngươi noi đi, ta len nui cũng khong vai
năm, nhưng ngươi biết khong, Thất Phong đổi đại trận hộ sơn đa sau lần! Sau
lần, đay la lần thứ bảy, co phải họ qua khinh người khong? Mỗi lần đều đổi thứ
phức tạp hơn, khiến ta vắt oc suy nghĩ đa lau mới tim ra cach đi vao! Đặc biệt
la lần nay, qua đang, hết sức qua đang, ta mất tron mười ngay tinh toan diễn
luyện, mười ngay khong ra ngoai rinh ngo, mười ngay lận!"
To Minh cười khổ, định mở miệng thi vẻ hưng phấn trong net mặt Hổ Tử bỗng vượt
qua phẫn nộ.
"Nhưng ma!!!" Hổ Tử vung tay len, đoi mắt tran ngập tơ mau lộ tia sang choi
loa.
"Vẫn la bị Hổ gia gia cac nang pha giải rồi! Ba nội no, đại trận hộ sơn tinh
cai quai gi, lao tử thong minh nhất! Tiểu sư đệ xem nay!" Hổ Tử keo To Minh đi
tới mặt đất khắc họa, chỉ vao đồ an khiến người hoa mắt.
"Giải trận phap rất đơn giản, kho khăn la lam sao dưới tinh huống khong bị
phat hiện khiến trận phap tự động mở cửa cho ta. Ngươi xem, đường chỉ nay
chinh la ta!" Hổ Tử cang noi cang hưng phấn.
Ga cầm dao găm rạch một cai tren mặt đất, vẽ ra đường chỉ gấp khuc. Đường chỉ
vặn vẹo tren mặt đất tiến vao chỗ sau nhất trong đồ an, tren đường khong đụng
chạm với bất cứ hoa văn nao, giống như mở ra một con đường khac.
"Đem nay ta sẽ để Thất Phong biết, Hổ gia gia bọn họ…lại tới!!!" Hổ Tử vỗ ngực
cười to.
Mắt To Minh loe sang, ngồi xổm xuống cẩn thận nhin đồ an tren mặt đất, lat sau
ngẩng đầu nhin Hổ Tử bộ dang đắc ý, mặt lộ nụ cười.
"Tam sư huynh, ngươi thật la thong minh nhất!"
Hổ Tử nghe vậy cang them đắc ý, vỗ bồm bộp len vai To Minh.
"Tri kỷ a, tiểu sư đệ của ta, khong noi nay, đem nay sư huynh mang ngươi đi mở
mắt. Ta biết mấy chỗ kha lắm ở Thất Phong, ta khong noi cho ai hết, ngay cả sư
phụ mặc ao hoa đến tim ta thi ta đều cắn răng khong noi. Ta quyết định mang
ngươi đi nhin Thien Lam Mộng, thế nao hả?" Hổ Tử hưng phấn noi, nhưng thấy anh
mắt To Minh rơi vao đồ an tren mặt đất thi chớp chớp mắt, khong noi gi nữa.
"Tam sư huynh, ngươi noi nếu trận phap nay khắc tren hộ giap thi co phải cũng
co hiệu quả tương tự…?" To Minh thi thao, mắt nhin chằm chằm trận phap tren
đất, lộ tia sang rạng rỡ.
Hắn đến tim Hổ Tử cũng la vi việc nay. Ý niệm vốn hơi mơ hồ, khởi đầu do hắn
thấy Hổ Tử chế tac ra thứ phản chiếu Thất Phong, ga từng lầm bầm lời Tử Xa
khong nghe ro, ý la lần sau phải tạo nen rắn chắc chut.
Điều nay cho To Minh tim linh cảm, khiến trong long hắn co ý nghĩ cực kỳ to
gan. Tuy noi ý niệm nay co chut hoang đường nhưng To Minh khong thể từ bỏ dụ
hoặc một khi thanh cong.
Cho nen hom nay hắn mới đi tim Hổ Tử. Bay giờ, khi hắn thấy đồ an tren mặt đất
thi ý niệm cang ro rang trong đầu.
"Khắc tren hộ giap?" Hổ Tử ngay ra, gai đầu, suy nghĩ nửa ngay thi lắc đầu.
"Khong được đau, khong co tai liệu như vậy, lại noi…" Hổ Tử nhiu may, noi tới
một nửa thi dừng lại, nhức đầu suy nghĩ.
"Tam sư huynh." To Minh đứng dậy, mắt dời khỏi đồ an nhin hướng Hổ Tử.
"Ta cần một it đồ an giống như trận hộ sơn nay, từ đơn giản đến phức tạp, việc
nay kinh nhờ sư huynh."
Hổ Tử vẫn cau may, nghe vậy thi gật đầu, vỗ ngực noi.
"Được, mấy ngay nay ta sẽ chuẩn bị giup cho. Nhưng tiểu sư đệ a, ta cho rằng ý
tưởng của ngươi muốn hoan thanh thi hơi kho, khong co tai liệu như vậy. Huống
chi trận hộ sơn la biến hoa, khong phải vật chết. Coi như la khắc xuống thi
khong co biến hoa gi được."
To Minh mỉm cười chắp tay hướng Hổ Tử vẫn đang kho hiểu, bước ra động phủ.
Trong động phủ, Hổ Tử lại nghĩ nửa ngay vẫn cảm thấy việc nay kho thực hiện.
Nhưng tiểu sư đệ đa yeu cầu thi đương nhien ga sẽ hết sức chuẩn bị. Khi anh
mắt ga rơi vao đồ an tren mặt đất thi mắt lập tức sang, khong them để ý To
Minh lam cach nao khắc trận phap len hộ giap nữa, ma la xoay tay, vẻ mặt hưng
phấn.
"XX nha no, hom nay ban đem phải khiến Thất Phong biết Hổ gia gia ta lại tới!
Họ rất qua đang, rất vo lương tam!" Hổ Tử lấy ra bầu rượu, uống hớp lớn, ảo
tưởng buổi tối minh lam cai gi, ngốc cười.
To Minh rời khỏi động phủ Hổ Tử, tren đường đi suy nghĩ về ý niệm khiến hắn
tam động, cang nghĩ cang thấy việc nay co thể lam được.
'Cai nay cần thao tung cực kỳ tỉ mỉ tinh diệu.' Mắt To Minh chợt loe.
Hắn đang đi thi bỗng dừng bước chan, trong tầm mắt tren đường nhỏ bậc thang,
Bạch Tố đứng phia xa bộ dạng đắc ý cao ngạo.
"To Minh, ta vẽ xong rồi!" Bạch Tố ở chỗ nay chờ đa lau, thật khong dễ dang
thấy To Minh trở lại, lập tức chỉ băng đa ben cạnh, thanh thot noi.
To Minh quet mắt qua, thấy minh ở tren băng đa bị biến dạng, boi xoa lung
tung, sau lưng co cai vỏ to, băng đa ben cạnh co bức họa Bạch Tố phỏng theo,
co vẽ la một con rua đang duỗi cổ.
Con rua nhin kha la sống động, đặc biệt la trong mắt thần thai co chut giống
To Minh.
To Minh biểu tinh như thường tới gần nhin một cai, gật đầu.
"Vẽ khong sai, tiếp tục đi." Noi xong hắn giữ binh tĩnh đi lướt qua Bạch Tố
hướng tới phương xa.
Bạch Tố ngay ra. To Minh binh tĩnh khiến co lại giận dữ, lần nữa chạy theo To
Minh.
"Ê, ta vẽ la ngươi đo!"
"Ta biết." Bước chan To Minh khong chậm lại, trước sau như một tiến len, từng
bước đi tren bậc thang.
"Ngươi cảm thấy ta vẽ giống khong?" Bạch Tố khong buong tha noi.
"Khong giống." To Minh binh tĩnh noi.
"Khong giống ngươi con noi ta vẽ khong sai? Ở trong mắt ta, ta thấy đa vẽ
ngươi rất giống!" Bạch Tố chạy nhanh mới miễn cưỡng theo kịp bước chan To
Minh.
"Cho nen ta mới keu co tiếp tục vẽ." To Minh trở lại binh đai ngoai động phủ,
định đi vao trong. Sau lưng hắn truyền đến giọng noi cực kỳ giận dữ của Bạch
Tố.
"To Minh, ngươi co ý gi! Ta dựa theo ngươi noi giả trang nay bộ dạng nay,
ngươi cũng đồng ý dạy ta vẽ tranh, nhưng ngay hom nay đa troi qua, ngươi đa
dạy ta cai gi?" Bạch Tố đứng tren binh đai, ừng To Minh.
"Co giả trang khong giống." To Minh xoay người nhin Bạch Tố.
"Chỗ nao khong giống?" Bạch Tố lập tức noi.
"Thần thai khong giống, nang sẽ khong ồn ao như vậy." To Minh lạnh giọng noi.
Bạch Tố trừng To Minh, lat sau nhắm mắt lại. Khi co lần nữa mở ra đa đi tới
mep binh đai, đưa lưng hướng To Minh, nhin chan trời phương xa. Đoi tay nang
len cột lại mai toc huyền, xe cổ ao lộ ra bong ben trong thoạt nhin như da
long mềm mại.
Lam xong, co cui đầu cũng xe một mảng vay dai, khiến mảnh vụn quần ao theo gio
bay xa, lộ ra quần dai bo người, va giay long dưới chan.
Sau đo co xoay người, mim moi, nhin To Minh. Sự chan ghet trong mắt đa khong
tồn tại, chỉ co nhu hoa. Hai bim nhỏ trước ngực theo động tac xoay người ma
bay len, keo theo vai lọn toc bay tới trước mắt co.
Cảm giac da tinh bỗng nhien từ biểu tinh va quần ao Bạch Tố, từ khuon mặt,
chẳng chut che giấu lộ ra ngoai. Co tuyết bay trong gio, một it rơi tren toc
co, nhưng khong thể che đậy trong anh mắt da tinh co on nhu. Ánh mắt kia khiến
To Minh lại lần nữa hoảng hốt.
Gio tuyết dần thổi mạnh, thổi qua giữa co va To Minh, xung quanh dường như đều
yen tĩnh lại, chỉ co tuyết vẫn rơi, chỉ co anh mắt giao nhau.
"To Minh, ngươi đa trở lại. Con nhớ từng hứa với ta khong?" Giọng noi mềm nhẹ
vang vọng xung quanh, dường như hoa cung tuyết, khiến To Minh im lặng.
Nụ cười tren mặt Bạch Tố, nụ cười kia rất tinh khiết, rất mỹ lệ, rất vui vẻ.
Co nhin To Minh, tiếng cười như chuong ngan, than thể nhẹ lui ra sau một bước,
rơi khỏi binh đai. Trong thien địa, co khong Khai Trần cũng khong co vật gi
đạp dưới chan, nhanh chong rơi xuống dưới Cửu Phong.
"To Minh, ngươi trở lại…nhưng ta…lại đi rồi…"
Than thể Bạch Tố khong ngừng rơi xuống, mắt co lộ ra da tinh. Co khong cam
long thất bại. Co phải đổ một lần! Khi nhanh chong rơi xuống, co nhin chằm
chằm binh đai Cửu Phong ngay cang xa dần, đến khi dưới than mềm mại, co gio
cuốn lấy khiến giảm bớt tốc độ than thể rơi xuống, nụ cười của Bạch Tố lại lần
nữa đầy đắc ý.
"Ngay thứ nhất, ta thắng!"
To Minh xoay người, đi hướng động phủ. Khoảnh khắc xoay người, hắn thi thao.
"Bộ dạng tho bạo của nang cũng rất giống co…"