Người đăng: Boss
Đối với người đất Thien Han Tong ngoai Cửu Phong thi thời gian lặng lẽ troi
qua năm ngay. Năm ngay nay khong co việc gi lớn đặc biệt xảy ra, giống như mọi
khi.
Mặt trời vẫn len xuống, buổi tối trăng vẫn treo, gio cũng như thường khi,
khong khac biệt, khong biến hoa.
Về tu vi, du bế quan năm ngay thi tăng tiến khong nhiều. Năm ngay nay đối với
hầu hết mọi người khong khac gi thời gian một năm qua.
Thất Phong, Thien Lam Mộng ngồi xếp bằng tren tảng đa lớn nho ra khỏi đỉnh
nui. Gio thổi bay sợi toc. Đối với co, năm ngay nay chỉ la một lần nhập định.
Tử Yen va Han Thương Tử co việc rieng. Năm ngay rất nhanh troi qua, khong co
thay đổi.
Han Phỉ Tử Tứ Phong, chim đắm trong bế quan, lặng lẽ chuẩn bị đợt cuối cung vi
Thien Lam Săn Vu. Đặc biệt la co sư ton giup đỡ, co đa gần Khai Trần, co lẽ
khong mấy ngay sẽ đạt tới.
Tư Ma Tin Nhất Phong, trong năm ngay nay giống như mọi khi, ngồi xếp bằng
trong động phủ, đoi khi tỉnh lại thi trong mắt am trầm khong co gi khac.
Mọi người đều như thế, Cửu Phong cũng la vậy. Hổ Tử tuy sinh mộng tử, trong
năm ngay nay vẫn như thường. Uống rượu, mơ, ngay kho kho như tiếng trống, vui
vẻ tỉnh lại, vui vẻ ngủ say.
Nhị sư huynh ban ngay trồng hoa, buổi tối như u hồn phieu đang. Đối với y,
thời gian năm ngay qua rất nhanh.
Đối với Đại sư huynh, năm ngay cang như la chớp mắt, trong tĩnh lặng bế quan
khong chut chu ý, khong chỉ la năm ngay ma thoi.
Nhưng vẫn co một vai người it ỏi, trong năm ngay sống một ngay bằng một năm.
Tử Xa la một trong số đo. Ngay thứ nhất ga rất binh tĩnh, nhưng binh tĩnh qua
ba ngay sau thi biến do dự. Đa ba ngay ga con chưa thấy To Minh.
Quan trọng la trong cảm giac của ga, động phủ khong co bất cứ hơi thở nao,
dường như To Minh khong ở.
Khi ngay thứ tư đến thi cảm giac nay cang ro rang. Lờ mờ ga cảm thấy co chut
khong đung. Trước kia To Minh rất it bế quan, du tĩnh tọa cũng sẽ thỉnh thoảng
ra ngoai, đứng tren binh đai nhin chan trời phương xa.
Nhưng hom nay đa qua bốn ngay ma khong thấy To Minh xuất hiện, việc nay khiến
Tử Xa cảm thấy co chut khac lạ.
Đặc biệt la trong năm ngay nay, đứng ngoai động phủ To Minh chờ đợi trừ Tử Xa
ra con co…Bạch Tố!
Co đa đợi tại đay mấy ngay, vẫn khong rời đi. Nếu khong phải Tử Xa ngăn cản
thi co đa sớm xong vao động phủ To Minh.
Đem khuya ngay thứ năm, Tử Xa cau may, ngồi xếp bằng, anh mắt đoi khi rơi vao
động phủ To Minh, long đầy nghi hoặc. Nhưng ga khong dam vo cớ xong vao.
"Ngươi rốt cuộc muốn ngăn cản ta tới khi nao, ta phải gặp To Minh!" Đang luc
Tử Xa nghi hoặc thi ben tai vang thanh am khiến ga bất đắc dĩ.
Đo la Bạch Tố. Co mặc đồ tim, ngồi đối diện Tử Xa, trong mỹ lệ da tinh co cố
chấp.
"To Minh, đa năm ngay rồi ngươi vẫn khong gặp ta! Chẳng lẽ thấy mặt ta đối với
ngươi sẽ co chấn động lớn thế sao?"
"Coi như khong gặp, chẳng lẽ ngươi vĩnh viễn khong đi ra động phủ sao?"
"Trừ phi ta chết, nếu khong thi tuyệt đối khong từ bỏ!"
Trong động phủ tối đen, trước sau như một tĩnh lặng, chẳng truyền ra chut
tiếng động. Loại binh tĩnh nay khiến Bạch Tố cang them cố chấp hơn.
Tử Xa đa khong con noi chuyện với Bạch Tố nữa. Ga cảm thấy co gai nay co chut
vo lý, cứ day dưa như vậy thật khiến người phiền long.
Bạch Tố long chua xot, đương nhien co hiểu biểu tinh của Tử Xa. Co cũng biết
minh dai dẳng như vậy thật khiến người chan ghet, nhưng…co phải lam như thế.
Bay giờ, một luồng gio ret rit gao cuốn thật nhiều bong tuyết ập vao mặt. Khi
gio thổi qua, xung quanh hoan toan tĩnh lặng. Nhưng Tử Xa khong phat hiện,
Bạch Tố cang khong biết, trong gio co một bong người tiến vao trong động phủ,
ở ben trong ngồi xuống.
Tren đỉnh nui Cửu Phong, Thien Ta Tử cũng cất bước quay về, lại chọn bế quan.
Mau sắc tren quần ao ong dần biến đổi.
Thien Ta Tử va To Minh trở về, Hổ Tử khong phat hiện, con đang ngủ say như
chết. Than hinh Nhị sư huynh như u hồn phieu đang, ngẩng đầu một cai xong tiếp
tục đại biểu một bản than hủy diệt một 'ta' khac.
Trong băng tầng, Đại sư huynh bế quan, anh mắt nhu hoa chợt loe tia sang, hai
mắt lại khep kin khong con dấu vết.
To Minh ngồi xếp bằng trong động phủ. Động phủ tối đen khiến hắn co cảm giac
quen thuộc như ở nha. Hắn hit một hơi sau, nhin xung quanh, đối với người
ngoai thi rất nhanh troi qua năm ngay binh tĩnh. Đối với To Minh lại la một
phen biến hoa to lớn nghieng trời lệch đất, trải nghiệm người thường cả đời
kho gặp, nguy hiểm sống chết kịch liệt.
Năm ngay, trong cảm nhận của To Minh như qua năm năm, thậm chi cang lau.
Trong năm ngay, hắn thấy sư đệ của sư ton, thấy trận chiến kinh người của hai
ben. Nhưng hinh ảnh trận chiến ở trong đầu hắn qua mơ hồ, khong thể thấy ro.
Trong năm ngay, hắn thấy ong lao tạo Huan, thổi huan Khuc, tinh thần trải qua
một lần hiểu ra. Đối với tam biến co hiểu biết hơn, co quyết đoan của minh.
Trong năm ngay, hắn đi đến đất Vu tộc, thấy tu vi cường đại của sư ton, thấy
Linh Moi, thấy Tư Thần quai dị, va Kim Bằng Thanh Thu khổng lồ ngan met!
Trong năm ngay, giết một trong Tư Thần, trải qua truy sat sống va chết.
Trong năm ngay, hắn hoan thanh thức thứ nhất tạo họa hoan chỉnh của minh, nghe
thấy Man Thần ca thuộc về minh.
Trong năm ngay, hắn co một lần…lột xac từ trong ra ngoai!
'Chiến, chem, quen…' Than hinh trong hắc am ngẩng đầu len, nhin ngoai động
phủ, trong anh trăng nhu hoa co bong dang co gai kia.
'Tam biến co ba cach xử lý. Đơn giản nhất la chem! Trực tiếp giết co ta, mọi
thứ kết thuc. Kho nhất la quen, quen Bạch Linh, thế thi Bạch Tố khong thể
khiến minh tam động. Con về chiến…khong giải quyết được vấn đề của minh.' Ben
tai To Minh truyền đến giọng Bạch Tố, thanh am kia ở trong đem yen tĩnh rất ro
rang.
'Đay la cach của sư ton, khong phải minh.' Ánh mắt To Minh binh tĩnh nhin anh
trăng ngoai động.
"Tam biến, bởi vi người hoặc việc ma dẫn động. Đi chem, đi chiến, đi quen, ba
cach nay đều la trốn tranh. Nếu đa tồn tại, vậy hay cứ để no tiếp tục tồn tại,
để minh đi, đối mặt." To Minh khẽ noi.
'Tam do chấp ma biến, tại sao khong thể vi chấp ma tĩnh.' Mắt To Minh nhắm
chặt, lat sau chậm rai mở, lấy ra ban vẽ, lật đến chinh diện. Mặt chinh diện
từ khi vẽ ra thi hắn vẫn khong liếc nhin no. Bay giờ nhin, mặt tren trống
rỗng, nhưng trong mắt hắn, ban vẽ xuất hiện than hinh minh, muốn nang chan
len, bị cỏ xanh quấn.
Mặt hắn lộ nụ cười, nhin cọng cỏ, chậm rai ngẩng đầu len.
"Tử Xa, để co ta vao."
Ngoai động phủ, Tử Xa đang do dự suy đoan. Ga cứ cảm thấy động phủ To Minh co
chut khong đung, ben tai con quanh quẩn thanh am Bạch Tố khong dứt, đột nhien
lời của To Minh bay ra từ trong động phủ.
Khoảnh khắc thanh am truyền ra, Tử Xa chấn động tinh thần, tất cả suy nghĩ
lung tung đều tan biến. Ga đứng dậy cui đầu hướng động phủ, cung kinh vang dạ.
Mắt Bạch Tố chợt loe, nhoang người lướt qua Tử Xa, đi thẳng đến động phủ. Tử
Xa theo sau, hai người vao động phủ To Minh.
Bởi vi ben ngoai tối đen, trong động phủ cang la một mảnh hắc am. Sau khi đi
vao chỉ co thể lờ mờ thấy bong dang. Đặc biệt la chỗ To Minh ngồi dựa vao
trong, cang kho thấy ro.
Nhưng du la vậy, khi Tử Xa bước vao động phủ, khoảnh khắc thấy To Minh thi
tinh thần chấn động. Ga thấy anh mắt To Minh, anh mắt nhin thi giống như năm
ngay trước, nhưng Tử Xa co cảm giac ap lực manh liệt. Trong cảm nhận của ga,
To Minh trước mắt hoan toan khac với năm ngay trước!
Khong thể noi ro khac ở đau, nhưng loại ap lực nay khiến Tử Xa co cảm giac như
đối mặt Nhị sư huynh To Minh, thậm chi la như sư ton của ga.
Nếu la To Minh năm ngay trước con co chut cảm giac non nớt, vậy bay giờ hắn đa
khong con non nớt nữa, như anh mắt manh thu trải qua mưa gio, đi ra tử vong.
Tử Xa tinh thần run len, vội cung kinh cui đầu.
"Tử Xa…bai kiến chủ nhan." Tử Xa hơi thở rối loạn, tim đập thinh thịch, cảm
giac ap lực kia cang them manh liệt.
'Năm ngay, tren người hắn rốt cuộc xảy ra chuyện?' Tử Xa khong dam ngẩng đầu,
trong long rung động, co me mang.
Chẳng những Tử Xa co cảm giac đo, Bạch Tố cũng giống vậy. Khoảnh khắc thấy anh
mắt To Minh, tinh thần Bạch Tố chấn động. Bước chan vốn hung hổ lao tới lại
khong tự chủ được biến chậm, cuối cung tạm dừng.
"Bạch Tố…bai…bai kiến To sư thuc…." Tim Bạch Tố đập nhanh.
Ánh mắt binh tĩnh của To Minh khiến co trong chớp mắt hoảng hốt. Dường như
ngồi xếp bằng tại đo khong phải To Minh ma la Tư Ma Tin, la Thien Lam Mộng,
thậm chi khong phải hai người nay ma la cường giả như phụ than co.
Ánh mắt đo dường như đủ để khiến người vốn cực kỳ giận dữ khi đối diện sẽ bị
hut tam thần, binh tĩnh trở lại.
To Minh nhin Bạch Tố, nhin khuon mặt giống hệt Bạch Linh, gật đầu.
"Bắt đầu từ ngay mai, co co thể tuy thời đến chỗ ta. Ta sẽ dạy co cach vẽ
tranh. Tử Xa sẽ khong ngăn cản co nữa."
Đầu oc Bạch Tố hỗn loạn, co ngẩng đầu ngơ ngac nhin To Minh như khong hiểu tại
sao đối phương đột nhien đổi ý nghĩ.
"Nhưng ta co một yeu cầu." To Minh nhan nhạt noi.
Bạch Tố ngừng thở, vẻ mặt cảnh giac. To Minh ở trong ấn tượng của co la vo
cung đang ghet, nếu khong phải vi Tư Ma Tin thi co sẽ khong tiếp xuc với hắn.
Bay giờ thấy To Minh bỗng đồng ý, Bạch Tố vốn nghi hoặc, lại nghe hắn yeu cầu
thi đoi mắt dần lạnh lẽo.
"Ngươi noi đi, chỉ cần ta co thể lam được thi sẽ thực hiện."
"Khi đến gặp ta, mặc ao dai trắng, toc khong được xoa, dung một day cỏ đỏ cột
lại, hai ben tai biến thanh hai bim toc nhỏ, con lại sợi toc xoa sau đầu. Tren
tran phải điểm xuyết một it điểm lấp lanh, như vậy khi bị tuyết chiếu len sẽ
tỏa ra anh sang choi mắt. Khi cười thi phải lộ ra răng khểnh."
Bạch Tố nhiu chan may.
"Nếu muốn hoa thanh bong dang trong ký ức của ta, vậy hay hoa trang như thế
đi." To Minh chậm rai noi, hai mắt khep lại.
Bạch Tố im lặng lat sau, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.