Một Cuộc Chơi


Người đăng: Boss

"Tạo của ngươi?" Thien Ta Tử xoay người, anh mắt sang ngời nhin To Minh tuy
mệt mỏi nhưng đoi mắt binh tĩnh như nước.

Ông nhin tứ đệ tử của minh, chờ đợi hồi đap.

"Sư ton, đay la tạo của ta." To Minh nhin hướng Tich Vu bộ lạc, chậm rai noi.

"Tạo của Đại sư huynh, ta khong hiểu nhiều nhưng xem cong phap băng hỏa giao
dung, băng la han, hỏa la nhiệt, hai cực đoan dung hợp khong phu hợp lẽ
thường, khiến người kho hiểu. Nhưng dung nhập vật tương khắc, một khi thanh
cong thi co thể tĩnh tam, đay la tạoĐại sư huynh." Ánh mắt To Minh từ Tich Vu
bộ lạc chuyển sang người Thien Ta Tử.

Thien Ta Tử im lặng một lat, anh mắt cung To Minh giao nhau.

"Tạo của Đại sư huynh ngươi la Tạo Hoa m."

"Hoa la huyen nao, bế tức yen tĩnh, cung la hai cực đoan dung hợp, giống như
bế la băng, hoa la hỏa." To Minh binh tĩnh noi.

"Lại noi Nhị sư huynh, hắn co một đoi Tạo Hoa Thủ, ban ngay sang tạo sinh mệnh
hoa cỏ, buổi tối thi như hủy diệt, pha hủy sự sống của cỏ cay, nhổ len tận
gốc." Thanh am thi thao của To Minh quanh quẩn trong rừng.

"Đay cũng la hai cực đoan, khong hợp lẽ thường. Sang tạo va hủy diệt, như sinh
va tử, tạo của Nhị sư huynh la dung hợp sinh tử, sang tạo va hủy diệt giao
thoa."

Thien Ta Tử biểu tinh binh tĩnh nhưng trong long rung động, ong khong ngờ To
Minh ở tại Cửu Phong thời gian khong qua dai ma co thể phat hiện va hiểu ra
như vậy.

"Noi tiếp đi!" Thien Ta Tử từ từ noi.

"Tam sư huynh tu vẫn la hai cực đoan, khong hợp với lẽ thường. Dung hợp giữa
thật va giả. Thật la hiện thực, giả la mộng. Hiện thực va ảo mộng khi dung hợp
sẽ ở trong tuy sinh mộng tử bồi hồi giữa tỉnh va mộng. Nếu co một ngay hắn
thật sự tỉnh lại, thi tạo sẽ thanh."

"Sư ton, đệ tử noi co đung khong?" Ánh mắt To Minh lại lần nữa rơi tren người
Thien Ta Tử, nhẹ giọng hỏi.

"Đay đung la con đường Tam sư huynh ngươi phải đi." Mắt Thien Ta Tử lộ ra khen
ngợi, gật đầu.

"Đay khong phải." Giọng To Minh rất yếu nhưng cực kỳ khẳng định.

Thien Ta Tử nhướng may.

"Đay la con đường sư ton khiến họ đi." To Minh lắc đầu.

"Người ta khong thể hiểu, người hợp thanh từ cực đoan, cho nen người ben ngoai
xem ra, người trong Cửu Phong đều la quai nhan. Đại sư huynh quanh năm bế quan
thi con binh thường chut, bởi vi hắn it ra ngoai, người ngoai khong hiểu
nhiều. Nhị sư huynh ban ngay trồng hoa, buổi tuối hủy diệt, loại hanh vi nay
dung chữ quai đa khong thể giải thich. Tam sư huynh tuy sinh mộng tử, thường
thi thao mang người nhập mộng, người khong biết ro nghe xong kho tranh xem như
kẻ đien. Bởi vi khong hợp lẽ thường, bởi vi khac với người ngoai, bởi vi khong
được hiểu, cho nen trở thanh khen ngợi trong mắt sư ton, trở thanh trong ten
sư ton, ta trong Thien Ta Tử!"

To Minh noi đến đay, ngừng lại.
Thien Ta Tử im lặng.

"Sư ton, đay la người, khong phải ta."

Hai sư đồ đứng trong rừng im lặng một lat sau, To Minh nhẹ giọng noi.

"Vậy ngươi truy đuổi la cai gi?" Thien Ta Tử nhin To Minh, trong mắt co phức
tạp.

"Ta khong biết." To Minh lắc đầu, lần nữa nhin hướng Tich Vu bộ lạc, anh mắt
ngước len bầu trời.

"Nếu thật sự co, ta nghĩ, chắc la…mở mắt ra." Hai mắt To Minh khep lại.

"Mở mắt ra, vi muốn nhin thấy cai gi?" Thien Ta Tử nhin To Minh, trong mắt sự
phức tạp ngay cang đậm. Ông nhin To Minh, dường như trong thấy minh năm đo khi
đối mặt sư ton của minh, du ngon từ khac biệt nhưng cung một biểu tinh.

"Co lẽ vi, thấy thế giới người khac khong thấy đi." To Minh mở mắt ra, trong
con ngươi loe tia sang, tia sang kia lộ ra cố chấp, kien quyết va truy cầu.

"Xem thấy thế giới người khac khong thấy, la vi cai gi?" Thien Ta Tử binh tĩnh
hỏi, trong thanh am ẩn chứa kỳ dị quanh quẩn bốn phương.

To Minh im lặng, thật lau sau, hắn nhin Thien Ta Tử.

"Vi xem thấy chinh minh, chan chinh bản than!" To Minh thi thao.

Tren mặt Thien Ta Tử lộ nụ cười, nụ cười ngay cang lan rộng, cuối cung la ngửa
đầu cười to. Tiếng cười vang vọng trong rừng, bay len chin tầng trời.

"Tốt, ngươi truy cầu dĩ nhien khong phải ta của vi sư. Ngươi muốn mở mắt nhin
thế giới người khac khong thấy, tương đương với thế nhan đều say, chỉ ngươi
tỉnh! Đay khong phải ta, đay la cảnh giới tren ta, đay la một loại…con đường
ta khong biết ten! To Minh, nếu co một ngay ngươi thật sự lam được, ngươi phải
chuẩn bị tam lý, co lẽ ngươi sẽ khong dung hoa với thien địa ngủ say! Bởi
vi…ngươi tỉnh rồi!"

Người To Minh run len, nhin Thien Ta Tử, gật đầu.

"Đi thoi, vi sư mang ngươi về nha." Thien Ta Tử vỗ vai To Minh, tay ao vung
len, cuồng phong cuốn lấy hai sư đồ bay thẳng len trời, biến mất trong coi
trời đất Vu tộc menh mong nay.

"Nhưng trước khi về nha, ta phải mang ngươi đi vai chỗ, sau khi xem xong ngươi
sẽ hiểu ro hơn về huyết cừu giữa Vu tộc va Man tộc. Cũng chuẩn bị tốt cho
ngươi co thể mở mắt, nhin xa hơn coi trời đất." Giọng Thien Ta Tử quanh quẩn
tren trời, dần tan đi.

Thien Lam binh chướng, giap tranh Man tộc Nam Thần, một day nui trập trung,
tren bầu trời vặn vẹo. Từ trong song gợn bước ra Thien Ta Tử va To Minh.

"Cẩn thận nhin mảnh đất nay, cho ta biết, ngươi trong thấy cai gi." Thien Ta
Tử nhin day nui ben dưới, thanh am rơi vao tai To Minh.

To Minh vẫn la vẻ mặt mệt mỏi nhưng vết thương đa ổn định. Hắn nhin chỗ Thien
Ta Tử chỉ. Nơi nay day nui trập trung, thoạt trong khong co chỗ lạ thường, duy
nhất khac co lẽ la hơi tieu điều, nui trụi lủi khong co thảm thực vật tồn tại.

To Minh nhướng may, người từ giữa khong trung đap xuống, đứng tren nui trụi
lủi nay, ngồi xổm xuống bốc len một it đất cat, khi đặt gần miệng thi mắt lộ
tia sang.

"Mui mau nhan nhạt…" To Minh ngẩng đầu xem xung quanh, khoảnh khắc mắt quet
qua bỗng tập trung vao một vị tri.

Chỗ khe nui một mảnh tieu điều, đất cat toat ra the lương.

Mang theo nghi hoặc, To Minh đi tới khe nui nay. Dần dần, To Minh biểu tinh
nghiem trọng, tay phải nang len cach khong nhấn mặt đất, co gio to thet gao
vong quanh đất cat xung quanh hinh thanh vong xoay, khuếch tan bốn phia, thổi
bay tầng tầng đất cat. Lộ ra bị chon ben dưới một it cọc gỗ mục, thạch bat vỡ,
va cả…xương người trong năm thang biến thanh mau nau.

Đầy đất tan cốt…

Ánh mắt To Minh lướt qua tan cốt xung quanh, những xương cốt nay co nhỏ, co
tho, mai đến khi anh mắt To Minh rơi vao bộ xương hoan chỉnh.

Đo la bộ xương con nit, chỉ co nửa người tren, bị tổn hại khong it. Xương tay
đứa trẻ dường như nắm cai gi trước khi chết, nhưng hom nay đa khong co.

To Minh chấn động, mạnh ngẩng đầu nhin Thien Ta Tử tren trời.

"Nơi nay đa từng, co một bộ lạc."

"Một bộ lạc loại nhỏ quy mo hơi lớn chut, đại khai co tổng cộng hơn bảy trăm
người, trong đo Man Sĩ chưa đến bốn mươi, con lại đều la tộc nhan binh thường
hoặc con nit. Ba trăm năm trước, trận chiến Thien Lam binh chướng thất thủ, co
một số Vu tộc tiến vao đất Man tộc. Bộ lạc nay, chinh la một trong cac bộ lạc
bị chung đồ diệt. Nam nữ gia trẻ, toan bộ bị tan nhẫn giết chết!"

To Minh cui đầu nhin bộ xương con nit, im lặng.

"Từ đay đi hướng đong, tren đường ngươi co thể thấy bộ lạc bị hủy diệt như vậy
co hơn bốn mươi cai. Chỗ đo co ba trăm năm trước bị đồ diệt, cũng co năm thang
cang lau hơn."

To Minh bước len một bước, tốc độ cực nhanh, khoảnh khắc đa lao thẳng đến
phương đongThien Ta Tử theo sau, tren đường khong noi lời nao. Ông nhin To
Minh chạy nhanh đi qua từng phế tich bộ lạc.

Theo thời gian troi qua, mỗi khi To Minh đi qua một phế tich thi sắc mặt sẽ am
trầm hơn. Một ngay troi qua, hắn đứng tren binh nguyen, bầu trời đầy may đen.
Hắn đứng đo, mặt đất dưới chan cỏ xanh tươi tốt, nhưng khong thể che đậy nơi
đay từng co giết choc mau me.

"Đay chỉ la một phần ma thoi." Thien Ta Tử đi tới ben cạnh To Minh, binh tĩnh
noi.

"Trong Thien Lam binh chướng đất Nam Thần, bộ lạc bị đồ sat như vậy co rất
nhiều, rất nhiều. Mấy ngan năm qua, hinh thanh tử cừu với Vu tộc, khong chết
khong ngừng."

"Vu tộc…thật mạnh." To Minh nhắm mắt lại, lat sau nhẹ giọng noi.

"Đung vậy." Thien Ta Tử quay đầu nhin phương xa.

"Như vậy cai gọi la Thien Lam Săn Vu…" To Minh chần chờ một lat.

"Tại Vu tộc, chung đem hoạt động mỗi mười năm một lần nay gọi la săn Man." Đap
lời To Minh la Thien Ta Tử đứng ben cạnh.

Con ngươi To Minh co rut. Hai chữ đơn giản lộ ra mau tanh, khong phải giết
mười người, trăm người, ngan người, vạn người co thể thay thế. Đay la giết
choc ẩn chứa năm thang, trong hai chữ nay, khiến người đọc, người nghe cảm
nhận sat khi.

"Giống như đa ước định tốt với nhau, trận giết choc mỗi mười năm một lần." Ánh
mắt To Minh chợt loe, nhin hướng Thien Ta Tử.

Thien Ta Tử nhin To Minh, thật lau sau, gật đầu.

"Đay la một cuộc chơi."

"Chơi?" To Minh nhin thảo nguyen dưới chan, cười.

"Hai ben chơi đua, cho nen mấy ngan năm qua, thậm chi cang lau hơn vẫn như
vậy, la bởi vi tự co mục đich rieng. Mục đich la cai gi thi ngươi co thể tự đi
tim đap an. Bay giờ hay cho ta biết, trận chiến Thien Lam Săn Vu, ngươi con
muốn…tham gia khong?" Thien Ta Tử xoay người, đi hướng bầu trời.

To Minh đứng đo nửa ngay, quay người hoa thanh cầu vồng đi tới ben cạnh sư ton
đứng giữa khong trung chờ đợi.

"Trận chiến Thien Lam, ta sẽ tham gia. Lấy than phận người Nam Thần tiến hanh
một cuộc…chơi trong mắt người khac." Giọng To Minh binh tĩnh, cung với Thien
Ta Tử hoa thanh hai cầu vồng hướng tới Thien Han Tong, ngay cang xa đến khi
biến mất trong trời đất.


Cầu Ma - Chương #271