Đây Là Tạo Của Ta


Người đăng: Boss

Bong lưng đứng trước mặt hắn, mặc đồ tim, quần ao quen thuộc, hơi thở quen
thuộc khiến To Minh chấn động tinh thần. Cảm giac như nhin thấy người nha lan
tran trong thể xac va tinh thần.

Theo hai chữ sư ton thốt ra khỏi miệng hắn, Thien Ta Tử xoay người lại, du vẻ
mặt vẫn am trầm nhưng khoe miệng lộ nụ cười.

"Ngươi chịu khổ." Trong mắt Thien Ta Tử co khen ngợi, nhẹ giọng noi.

To Minh hit sau. Hắn vốn tưởng co lẽ khi lần nữa minh gặp sư ton thi phải
nhiều năm về sau, hoặc la vĩnh viễn khong thấy được nữa. Nhưng khong ngờ ở ben
ngoai Tich Vu bộ lạc, Thien Ta Tử lại xuất hiện tại đay.

"Sư ton…" To Minh sờ vết thương trước ngực, lắc đầu.

"Đi lam việc ngươi cảm thấy nen lam đi, ta tại đay chờ ngươi. Chung ta cung
nhau…về nha." Thien Ta Tử nhin To Minh, trong mắt khen ngợi cang nồng.

To Minh im lặng giay lat, chắp tay cui đầu hướng Thien Ta Tử, khong tạm dừng
nữa lướt qua Thien Ta Tử đi hướng Tich Vu bộ lạc.

Thien Ta Tử nhin bong lưng To Minh, vẻ mặt mong chờ.

"Lao tứ, ngươi sẽ lựa chọn như thế nao đay…" Thien Ta Tử thi thao.

To Minh lao nhanh, trước mặt hắn xuất hiện một trại tử to lớn. Quanh trại tử
co vo số gỗ to lam thanh rao chắn, từng tiếng cười vui truyền ra từ ben trong.
Thanh am kia co tiếng người gia, tiếng con nit, tiếng phụ nữ, cũng co cả chiến
sĩ Vu tộc.

Thanh am kia truyền đến khiến bước chan To Minh chậm lại. Hắn nhin trại nay,
du khong thấy ben trong nhưng cảm nhận được, cac tộc nhan tran đầy vui vẻ.

'Nếu minh bị ong lao Vu tộc kia bắt, khi lao quay về trại tử nay thi co lẽ
tieng cười vui cang nhiều.' To Minh khẽ thở dai. Hắn khong biết điều minh sắp
lam co chinh xac hay khong, nhưng hắn hiểu, tại mảnh đất mạnh ăn thịt kẻ yếu
nay, hắn đa nếm cai gia cho sự mềm long.

To Minh im lặng, từng bước đi hướng trại tử. Giay phut hắn tới gần mấy trăm
met thi trong trại phat ra từng tiếng hu sắc nhọt.

Tiếng hu như cảnh bao vang vọng trong trại tử, cung luc đo, co bốn bong người
lao ra. Bốn người kia trong thấy To Minh thi sắc mặt biến đổi.

Bốn người nay, To Minh khong xa lạ, chinh la mấy người dưới một chieu mạnh
nhất của hắn bị ong lao Vu tộc cứu, tranh khỏi cai chết!

Giay phut thấy bốn người nay, mắt To Minh co sat khi. Hắn bỗng nhảy vọt len,
kiếm nhỏ xanh chợt loe giữa tran, hoa thanh vệt xanh nhanh như chớp tới gần
một người, co tiếng chuong ngan bỗng vang vọng trong người To Minh.

Tiếng chuong giong len hinh thanh song gợn khuếch tan. Ánh sang xanh chợt loe,
kiếm nhỏ tốc độ nhanh như chớp xuyen thấu qua một người mang theo bai mau va
tiếng het thảm, mở ra tấm man tan sat.

Lat sau, mặt đất ngoai trại tử nga xuống bốn cai xac. Tren người To Minh nhiễm
đầy mau tươi. Hắn binh tĩnh cất bước, trại tử một mảnh tĩnh lặng, một kiếm
chem vao cửa trại.

Oanh!

Một tiếng vang lớn, cửa lập tức tan vỡ hoa thanh vo số mảnh vụn bay ra sau,
dấy len rất nhiều bụi đất. To Minh bước vao trong trại tử.

Giay phut hắn tiến vao, co năm bong người lao nhanh tới, trong bụi đất đấu với
To Minh.

Tiếng ầm ầm lien tục keo dai, To Minh chẳng chut tạm ngừng. Khoảnh khắc tiếp
xuc với năm người nay thi quanh than hắn lượn lờ khoi đen, giap Thần Tướng
biến ảo cứng rắn chặn cong kich của đối phương. Cung luc đo, anh sang xanh lấp
loe, tia chớp sấm set khuếch tan, khi To Minh bước qua canh cửa vỡ nat dấy len
bụi đất thi sau lưng hắn nga xuống năm cai xac.

Giay phut năm người chết, To Minh bước vao trong trại tử thi gần trăm mũi ten
lao đến, nhưng cach người To Minh mấy trăm met thi ngừng lại, nổ tung trở
thanh bụi phấn.

Những mũi ten đo khong phải do chiến sĩ Vu tộc bắn ra ma la từ tộc nhan binh
thường trong trại tử. Từng tộc nhan binh thường đoi mắt đỏ rực hận thu nhin
chằm chằm To Minh. Du ten vỡ vụn thi cang nhiều mũi ten hơn bay đến.

Trong mắt họ, To Minh chẳng những nhin thấy thu hận ma cả ý chi khong chết
khong ngừng.

Ngay luc nay, một tiếng gầm vang len. Chỉ thấy trong một cai lều da đi ra một
ga đan ong. Ga đan ong lỏa nửa người tren, mạnh đạp một bước xuống đất lao
thẳng đến To Minh. Ngay sau đo, mười mấy chiến sĩ Vu tộc từ mỗi goc trại tử
nhanh chong xong hướng To Minh.

To Minh im lặng, nhắm mắt lại, nang len tay phải vẽ một net. Net but như thien
uy, khi hạ xuống thi than thể ga đan ong run len, người chia năm xẻ bảy, đầu
bay ra.

Những người con lại, đều bị một but To Minh nhắm mắt, trong tiếng het the
lương, từ tren trời nga đung đung xuống đất, tắt thở.

To Minh mở mắt ra, anh mắt quet xung quanh. Đay la một trại tử khong tinh qua
lớn, co rất nhiều lều da, co vai trăm người đan ong lẫn đan ba. Người nao cũng
im lặng nhin chằm chằm minh, lộ ra thu hận sau như biến, anh mắt đo khiến tim
To Minh đau đớn.

Trong anh mắt ấy co cụ gia, co con nit, co phụ nữ…

Trong đo co khong it người, du biết ro khong co khả năng nhưng vẫn khong ngừng
bắn ra từng mũi ten. Mũi ten từng cai tan vỡ, nhưng khong thể khiến họ ngừng
lại.

To Minh binh tĩnh tiến len, thần thức tỏa ra bao phủ cả bộ lạc, quet một vong,
nang len tay phải, kiếm nhỏ xanh xe gio bay đến vai lều da, xuyen thấu từng
cai, mang theo mau tươi quay về.

Hễ no đi tới đau thi đều co mặt chiến sĩ Vu tộc, chẳng qua những người nay bị
trọng thương hon me khong thể ra ngoai.

Khi kiếm nhỏ xanh quay lại ben người To Minh thi nguyen Tich Vu bộ lạc khong
con chiến sĩ, mấy trăm người đều la tộc nhan binh thường.

Du la tộc nhan binh thường, từng anh mắt hận thu, từng mũi ten bắn tới đều lộ
ra đien cuồng hướng To Minh.

Tiếng khoc loc mơ hồ truyền đến, tiếng khoc của phụ nữ, nỗi sợ của con nit,
cang nhiều la nước mắt khong co tiếng động, tại mặt đất tran ngập xac chiến sĩ
Vu tộc, chảy xuống từ khoe mắt tộc nhan xung quanh.

To Minh yen lặng nhin những người đo. Hắn hiểu nỗi hận trong mắt họ, nhưng nếu
To Minh khong dung cach nay đi đến ma bị ong lao Vu tộc bắt giữ, đạp tren mặt
đất bị luyện thanh vu khoi, vậy những người đo sẽ khong ai nem cho hắn anh mắt
đồng tinh, ma la hưng phấn tan nhẫn, từng tiếng hoan ho.

Đay la chiến tranh chủng tộc, khong co chỗ cho bi thương.

Hoặc la khong tham gia, hoặc la…phải chịu đựng đau đớn nay.

Từng mũi ten khong hề tạm dừng, đặc biệt la một thiếu nien. Mắt y đỏ rực, tay
trai bị day cung cắt vỡ, mau chảy xuống, nhưng dường như y khong biết đau, cắn
chặt răng, lần lượt keo day cung, bắn ra ten. Cho du mũi ten khong thể sat
thương kẻ địch y muốn giết.

Đoi mắt To Minh cuối cung rơi len người thiếu nien nay.

Hắn nhin thiếu nien, từng bước một tiến đến. Thiếu nien thấy To Minh đi tới
thi het lớn một tiếng, cầm cung tiễn nhao hướng To Minh. Mặt y lộ ra quyết tam
phải chết, đo la loại đien cuồng du chết cũng phải cắn kẻ địch một miếng.

Nhưng khi y lao tới gần To Minh thi dưới anh mắt của hắn, tạm ngừng lại. Trong
anh mắt kia ẩn chứa uy nghiem khiến y khong thể khống chế than thể, chỉ co thể
ở trước mặt hắn tạm ngừng.

Đoi mắt y chảy giọt lệ, trong nước mắt co đien cuồng, co thu hận.

To Minh nhin thiếu nien, nang len tay phải lau đi giọt lệ.

"Vốn, sẽ khong như vậy." To Minh nhẹ giọng noi.

"Ta cứu ngươi, giết con rắn…ngươi va ta khong co thu…"

Thiếu nien nhin chằm chằm To Minh, nỗi thu hận trong mắt biến thanh oan độc.

"Tại sao phải bao tin. La bởi vi ta la Man tộc, ngươi la Vu tộc sao?" To Minh
nhin thiếu nien, giup y lau nước mắt ở khoe mắt ben kia.

"Ta mềm long một lần khiến ta trả cai gia sau nặng. Đay la bởi vi ta sai rồi,
ta phải nhận lấy sai lầm khắc cốt minh tam nay. Ngươi, cũng thế, bởi vi ngươi
sai." To Minh binh tĩnh noi.

Người thiếu nien run len, trong mắt co me mang, nước mắt chảy cang nhiều.
Trong mắt y, To Minh nhin thấy một chut hối hận.

"Vốn, sẽ khong như vậy." To Minh nhin thiếu nien, xoay người, đi hướng canh
cửa tan vỡ, từng bước một, khi hắn bước ra cửa trại thi nghe thấy sau lưng
truyền đến tiếng het the lương của thiếu nien.

Trong tiếng gao co thu hận, co đien cuồng, cũng co hối hận sau vo cung.

To Minh khong ngoai đầu lại, đi ra trại tử, đi tới trong rừng, đi tới ben cạnh
Thien Ta Tử.

"Sư ton, về nha đi…" Giọng noi của To Minh lộ ra mệt mỏi.

"Ta tưởng rằng, ngươi chọn quay lại đay la muốn đồ sat bộ lạc nay." Thien Ta
Tử nhin To Minh, biểu tinh binh tĩnh.

"Ta ở tren người hắn cảm nhận được hơi thở của sư ton." To Minh im lặng giay
lat, khong nhin Thien Ta Tử ma nhin hướng co Thien Lam binh chướng, mệt mỏi
noi.

"La ta thức tỉnh y. Đay chinh la Vu tộc, co thu sau như biển với Man tộc ta.
Nếu ngươi con chưa hiểu thi trong trận chiến Thien Lam Săn Vu, cai gia sẽ la
ngươi dung sinh mệnh trả." Thien Ta Tử nhắm mắt lại, chậm rai noi.

To Minh im lặng.

"Lấy sức của một người truy sat Tư Thần, lấy đi đầu người, đay la tan!"

"Trong rừng bị tập kich, đối mặt mười mấy Vu tộc ma khong kinh, tĩnh tam giết,
đay la tan!"

"Gặp cường giả, một chieu cuối cung rạch trời, khong hiếu chiến, biết chừng
mực chạy trốn, đay la tan!"

"Khi truy đuổi, khong dung sức mạnh trốn ma xem thời thế quay đầu chiến đấu,
khong vi mạnh ma sợ, đay la tan!"

"Phối hợp với phan thần Bạch Thường Tại, cảm ngộ thức thứ nhất thuộc về ngươi,
đay la đại toan!"

"Nhưng tam từ tay mềm, lần đầu tien thả thiếu nien, đay la sai!"

"Biết tất cả, trở lại nơi nay nhưng vẫn thả thiếu nien, đay la…sai lầm lớn! Ta
la sư ton của ngươi, ngươi sai thi ta sửa ngay cho ngươi!" Thien Ta Tử xoay
người lại, định đi hướng bộ lạc Vu tộc.

"Sư ton!" To Minh nhin hướng Thien Ta Tử, du biểu tinh mệt mỏi nhưng đoi mắt
lại binh tĩnh.

"Đay la tạo của ta…"
Thien Ta Tử ngừng bước chan.


Cầu Ma - Chương #270