Người đăng: Boss
To Minh nhin khong thấu tu vi của ong lao, nhưng người nay cho hắn cảm giac
cực kỳ nguy hiểm. Đặc biệt la một but mạnh nhất của hắn, người nay khong them
ra tay thực sự ma dung thuật phap thần thong To Minh khong hiểu, lấy khoi
ngưng tụ ra thằn lằn khong lồ.
Chỉ đụng chạm với đầu lưỡi thằn lằn nay thoi, du rằng lưỡi no nổ tung nhưng
cũng khiến một chieu mạnh nhất của To Minh chỉ đanh chết một người!
Cang quan trọng la, To Minh co cảm giac kỳ lạ, dường như mới rồi minh vung một
but, đối phương dung lưỡi thằn lằn do khoi hợp thanh va chạm trừ triệt tieu uy
lực ra cang co ẩn ý sau xa gi đo.
To Minh co trực giac vo cung manh liệt, lờ mờ cảm thấy giay phut net but của
minh đụng chạm với đối phương, dường như co vo số đoi mắt vo hinh trong trời
đất nhin chằm chằm tất cả cử động vung net but.
Như la đang…học tập!
Cảm giac đo biến thanh nguy hiểm, khiến To Minh chẳng chut do dự bỏ chạy, chớp
mắt đa xong vao rừng cay, bay nhanh đi.
To Minh biết nếu miễn cưỡng ra tay tại đay, du la sử dụng hết cach bam chặt
ong lao thi bởi vi co Vu nhan khiến trận chiến nay hắn kho sống sot.
Thế thi mượn cơ hội bỏ chạy dẫn đến truy sat co lẽ con cơ hội phản kich.
Ngay luc To Minh rời đi, nơi nay giữa khong trung, sau ngươi chưa chết dưới
but kia cung nhin thủ lĩnh bộ lạc chung, Vu Cong chi cao vo thượng.
Ông lao sắc mặt am trầm, chậm rai khep mắt, lat sau mạnh mở ra. Khoảnh khắc mở
mắt, thằn lằn khổng lồ mất lưỡi bềnh bồng ngoai than thể lao bỗng ngửa đầu gầm
len.
Trong tiếng gầm, từ xung quanh xuất hiện vo số tơ khoi, đa phần tơ đều bốc ra
từ cai lưỡi đụng chạm với một but của To Minh, nhanh chong ngưng tụ lại, chui
vao người thằn lằn khổng lồ. Rất nhanh, trong miệng thằn lằn, đầu lưỡi nổ tung
lại lần nữa xuất hiện!
Giay phut đầu lưỡi xuất hiện, thằn lằn nhẹ the lưỡi ra, giữa khong trung nhanh
chong vẽ ra hinh cung. Quỹ tich hinh cung nay, nếu To Minh co mặt sẽ nhận ra,
no rất giống với một but của hắn.
Nhưng, chỉ vẻn vẹn la tương tự ma thoi.
"Khong ngờ người Man tộc lần nay tiến vao đất Vu tộc của ta lại co lĩnh ngộ
như vậy. Chieu vừa rồi khac xa với Man tộc lao phu đa gặp. Man nay lao phu
phải đich than bắt lấy, ta muốn sống, luyện thanh vu khoi, thanh người hầu
thanh linh của bộ lạc ta!" Ông lao noi xong đoi mắt lộ ra hai con ngươi, tran
ngập quai dị. Khiến người liếc mắt nhin thi sẽ hoa mắt kinh sợ, khong dam nhin
thẳng.
Khoe miệng lộ nụ cười dữ tợn, việc truy đuổi khiến lao cảm thấy rất hưng phấn,
nhoang người len, xe gio bay hướng canh rừng To Minh bỏ chạy.
Mấy người con lại nhin lẫn nhau, thấy ra nỗi kinh sợ trong mắt đối phương. Cả
đam hoa thanh cầu vồng, diu người trọng thương nhanh chong bay hướng bộ lạc
của chung.
Trong rừng cay, To Minh thở hồng hộc, than thể như ảo ảnh xẹt qua rừng cay đầy
nước bun va la cay mục rữa. Đoi khi hắn nhảy len xuyen qua từng gốc cay, khi
rơi xuống thi đoi chan gần như khong chạm đất, như bay trong khong khi, tốc độ
nhanh đến mắt thường kho thấy.
To Minh khong xa lạ canh rừng, nhưng bay giờ hắn bay nhanh thi cảm giac tim
đập chan run cang them manh liệt. Hắn khong cần tỏa thần thức cũng hiểu được,
phia sau minh chắc chắn co kẻ đuổi theo.
'Khong biết đuổi theo mấy người…' Mắt To Minh chợt loe, trong tay xuất hiện
một thạch tệ vang.
Hắn do dự một cht, lại đổi thanh thạch tệ trắng. Nắm lấy thạch tệ, no nhanh
chong biến tối tăm giay lat tieu tan. Nhưng thần thức của To Minh lan rộng gấp
mấy lần, đầu oc đau đớn, mạnh lan tran ra sau.
Trăm met, ngan met, mấy ngan met…quet một vong.
Nửa tiếng sau, con ngươi To Minh co rut, khi hắn khuếch tan thần thức đến tận
cung, lại dung vai thạch tệ, mới ở đằng sau lưng nhin thấy một cai bong am u.
'Chỉ co một minh lao…' To Minh dựng đứng long tơ, vẻ mặt cảnh giac. Hắn nhin
người đuổi theo minh chinh la ong lao đo. Ông lao nay quen thuộc canh rừng hơn
cả minh, cai nay khong tinh la gi. Khiến long To Minh trầm xuống la ong lao
chẳng những quen canh rừng, thuật truy tung cũng cực kỳ huyền diệu.
To Minh một đường chạy nhanh, thiết kế vai dấu vết đanh nhiễu đối phương truy
tung, nhưng đối phương khong thay đổi phương hướng, vẫn luon đuổi theo hắn.
Điều nay khiến To Minh vừa cảm giac nguy hiểm ngay cang manh liệt, vừa cảm
nhận ro rang, khi thần thức đạt tới mức tận cung quet qua thi cũng thấy ro.
'Tu vi ngươi nay tất nhien la Tế Cốt cảnh, nhưng xem khi thế thi khong phải Tế
Cốt binh thường. Rất co thể la hậu kỳ Tế Cốt! Nhưng mới nay thần thức minh
quet qua, lao chẳng co dấu hiệu phat hiện ra, khong biết la thật sự hay cố ý
giả bộ…' bản than To Minh khong tới Tế Cốt cảnh nen khong co phan tich chinh
xac, chỉ co thể đoan đại khai. Suy đoan nay du hắn đa sớm co tam lý chuẩn bị,
nhưng long vẫn trầm xuống.
Sau lưng To Minh, cach mấy ngan met, ong lao gầy go khoe miệng treo nụ cười
tan nhẫn, đi trong canh rừng. Từ nhỏ lao đa sinh tồn trong rừng, du bay giờ
thanh Vu Cong bộ lạc, trong bộ lạc rất hiếm co người quen thuộc từng gốc cay
ngọn cỏ trong rừng hơn lao.
Đối với việc thong qua dấu vết trong rừng truy đuổi da thu la hoạt động lao
thich nhất. Gần như cach một đoạn thời gian la lao sẽ tự minh dẫn tộc nhan bộ
lạc tiến hanh một lần.
Bay giờ lao một minh đuổi theo con mồi, việc nay đối với lao chẳng chut kho
khăn.
'Xem ra tiểu Man Tử nay cũng hiểu thuật truy tung trong rừng, dấu vết thiết
tri ở mấychỗ cũng kha tinh diệu, nhưng…vẫn qua non.' Ông lao liếm moi, cất
bước nhoang người len, lien tiếp lao ra mấy trăm met.
'Chạy đi, chạy nhanh chut nữa.' Nụ cười của ong lao cang them tan nhẫn. Chỉ la
lao khong hề phat hiện thần thức của To Minh quet qua.
To Minh ở trong rừng cay mặt trắng bệch, ngực thấm mau. Loại chạy nhanh lien
tục khiến hắn mệt mỏi, sat khi trong mắt ngay cang đậm.
Hắn mấy lần lấy ra đan dược, nhưng mắt chợt loe thi kiềm nen khong sử dụng.
"Con chưa đến luc. Minh đa yếu hơn đối phương, bay giờ lại them vao bị thương,
trong cảm nhận của lao ta thi minh cang yếu." To Minh thi thao, tốc độ đang
dần chậm lại.
Tốc độ vừa chậm thi trong thần thức lập tức phat hiện, ong lao đuổi theo tốc
độ chợt biến nhanh, khoảng cach giữa hai người nhanh chong keo gần.
'Nếu minh đột nhien ngoai đầu, đối phương sẽ cho rằng minh liều mạng một phen.
Minh cang tỏ ra yếu ớt, đối phương tự tin về tu vi sẽ cang khong them để vao
mắt!' Sat khi lấp loe trong mắt To Minh, than thể tạm dừng chuyển hướng, khong
bỏ chạy ma lao nhanh nghenh đon ong lao.
Du hai người ở trong rừng khong thể nhin thấy đối phương, nhưng trực giac vẫn
tồn tại. Giay phut To Minh quay đầu lao nhanh thi ong lao lập tức co cảm ứng,
khoe miệng lộ nụ cười tan nhẫn, tốc độ cang nhanh hơn.
'Muốn liều mạng một phen? Lao phu thanh toan cho ngươi!' Ông lao lao nhanh,
khoảng cach với To Minh từ mấy ngan met bỗng nhien giảm bớt.
Mai đến khi khoảng cach giữa hai người, tại canh rừng khong thấy anh nắng,
từng gốc cay, vo tận la cay, con cach chừng mấy trăm met, To Minh phong người
qua một than cay, mắt chợt loe sat khi, khi đap xuống thi tay phải nang len
mạnh vỗ xuống mặt đất.
Cai vỗ nay bỗng chốc xuất hiện một tấm da thu giữa tay phải To Minh va mặt
đất. Da thu mạnh lan tran ra ngoai, khoảng cach trong mười met lập tức hoa
thanh mặt cỏ đỏ. Mặt cỏ trong mắt To Minh la mau đỏ, nhưng người ngoai thấy
thi chỗ nay giống như rừng cay xung quanh, chẳng khac chut gi.
Khi bai cỏ xuất hiện thi To Minh chợt ngừng, lập tức khoanh chan ngồi xuống,
lấy ra một it đan dược chữa thương, nhanh chong nuốt vao miệng. Đan dược hoa
thanh dong nước ấm, tẩm bổ trong người To Minh.
Nuốt đan dược xong, anh mắt To Minh lộ tia sang lạnh, nang len tay phải. Trong
tay hắn xuất hiện cai vảy trắng.
Vật nay la Bạch sư thuc tặng cho, ben trong ẩn chứa lực một kich của đối
phương, đo la đon sat thủ cuối cung của To Minh.
Kiếm ấn xanh giữa tran hắn chớp động, tia chớp lượn lờ quanh người hắn. Tren
người hắn khoi đen sinh ra giap Thần Tướng bỗng nhien biến ảo, cung luc đo,
trong người hắn, Ham Sơn Chuong như ẩn như hiện!
Ben cạnh To Minh, Đoạt Linh Dược bị hắn lấy ra. Vien chau đan dược bềnh bồng
giữa khong trung, tỏa ra anh sang yeu dị, như tồn tại vo tận lực hut, như la
nếu động đậy thi ngay cả hơi thở của To Minh cũng sẽ bị hut lấy.
Tren bầu trời day đặc may đen. Đa la hoang hon, co anh trăng nhan nhạt va
hoang hon cung xuất hiện. Ánh sang khong rơi nhiều nhưng kho thể xuyen qua la
cay lớn trong rừng để rọi vao. Nhưng du vậy thi trong mắt To Minh, trừ sat khi
va lạnh lẽo ra con co một vầng trăng như đang bốc chay.
Ánh mắt To Minh lộ tia sang lạnh, lại lấy ra một vật, đo la Thien Lam Mộng
tặng, một khối thạch tệ vang. Vật đo bị To Minh nắm trong tay trai, linh lực
menh mong nhập vao người, thuận theo kinh mạch bị mở ra di chuyển hoa thanh
thần thức cường đại của To Minh, suc thế khong phat!
Ho hấp của To Minh dần binh tĩnh, đến cuối cung gần như khong thể nghe thấy.
Đoi mắt hắn cực kỳ binh tĩnh, sat khi ẩn giấu trong đay mắt trai, như đang chờ
tới luc mấu chốt sẽ tri mạng xuất ra.
Khi To Minh bước vao bai cỏ đỏ thi khi thế chợt biến mất, ong lao Vu Cong chạy
nhanh tới lộ biểu tinh ngay ngẩn.
Chỉ la khoảng cach giữa lao va To Minh đa đạt đến hai trăm met.
Giay phut ong lao ngẩn ra thi lực lượng thần thức cường đại, dẫn theo kiếm khi
kinh người lấy khi thế quyết tuyệt, lanh tĩnh lộ sat khi rit gao lao đến trước
mặt lao.