Người đăng: Boss
Ông lao Linh Moi thất thanh kinh ho, biểu tinh biến hoa từ hoảng sợ hanh rung
động.
Lao khong bao giờ ngờ được, kẻ năm đo Vu tộc đại bộ lạc sai lao bao vay diệt
trừ lại co một Thanh Thu Vu tộc!
Loại Thanh Thu ma Vu nhan cũng khong thể dễ dang triệu hoan ra bay giờ bị
người Man tộc triệu hoan, điều nay khiến lao như bị set đanh, nao chấn động,
trừ hoảng sợ ra thi biến thanh trống rỗng.
Cung rung động trừ ong lao Linh Moi ra con co đoi Tư Thần tuyệt mỹ. Hai người
nay biểu tinh thay đổi, lộ ra kho tin, sắc mặt thế nay hiếm khi xuất hiện tren
người họ.
Hai người cung ong lao Linh Moi la hơn mười năm trước bị sai tới đay, mục đich
la chờ tại khu vực nay cứ mười năm la sẽ co người đến tan sat.
Hom nay trong thấy Thien Ta Tử rồi, vốn mọi thứ đều cực kỳ thuận lợi nhưng
ngay luc mấu chốt, Thien Ta Tử noi ra một cau như đất trời thay đổi, biến đổi
tất cả.
'Kim Bằng Thanh Thu…hen chi Vu tộc ta từng mấy lần đi tới chỗ no dừng chan
nhưng vẫn khong được thừa nhận, khong thể triệu hoan, thi ra Kim Bằng Thanh
Thu…đa co chủ nhan! Nhưng điều nay…sao co thể!!! Hắn la người Man tộc, khong
phải tu Vu tộc ta, sao co thể khiến Kim Bằng Thanh Thu thừa nhận!' Đoi Tư Thần
hit khẩu khi.
Kim Bằng một giay trước con đang bay nhanh phia xa nhưng đảo mắt đa tới gần.
No đến dấy len gio lốc rit gao, cho người cảm giac như vo số gio nui phần phật
thổi đến.
Con lại Vu nhan bao vay To Minh va Thien Ta Tử, từ khi Kim Bằng xuất hiện thi
mất đi tất cả sức chống cự, mờ mịt xen lẫn kinh khủng, khong dam ra tay.
"Kim Bằng Thanh Thu!!!"
"Trời ạ, khong ngờ la Kim Bằng Thanh Thu!!!"
Từng tiếng xon xao dấy len. Đối với Thanh Thu, Vu nhan kinh sợ như đối mặt
thien uy. Đo la thu như đồ đằng Vu tộc họ, sao co thể khang cự được.
Bay giờ Kim Bằng dấy len cuồng phong, đam người như chiếc la bay giữa trời, bị
cuốn tới phương xa. Tiếng chấn vang dội, vong vay chớp mắt tan nat.
To Minh hit ngụm khi. Hắn thấy Kim Bằng tới gần, than thể cao lớn hơn ngan
met, hinh thanh uy ap, cho người cảm giac bầu trời bỗng tối đen, bị than hinh
Kim Bằng che đậy, như che thien lấp trời.
So sanh với no, du la người bị cuồng phong thổi đi hay To Minh đều nhỏ be bị
bỏ qua. Kim Bằng dung cach cực kỳ kieu ngạo xam nhập vao anh mắt mọi người nơi
đay.
Khoảnh khắc tới gần, Kim Bằng anh vũ bất pham toan than loe anh sang vang. No
như la vang khắc thanh, khiến người khong thể nhin thẳng. Đặc biệt la đoi mắt
lạnh lẽo, anh mắt quet qua, khong khi xuất hiện tiếng boc boc như khong thể
chịu được.
No co được linh tinh, To Minh lập tức nhận ra, linh tinh vượt qua tất cả manh
thu hắn đa thấy, du la gậy rắn ở mặt nay cũng kem hơn chut.
Nhưng du sao gậy rắn la ấu thể, kho ma so sanh với Thanh Thu co tiếng trong Vu
tộc như Kim Bằng.
Ánh mắt Kim Bằng quet bốn phương, khi rơi vao người To Minh thi tạm ngừng.
Khoảnh khắc tia sang vang trong mắt biến đậm, khiến To Minh chấn động, cảm
giac như trong ngoai đều bị nhin thấu.
Nếu đổi lam Man tộc binh thường thi bay giờ đa mất ý thức, nhưng To Minh tu la
tạo ngoai Man tộc, con co cach luyện hoa khi của nước ngoai. Thần thức của hắn
co lẽ khong tinh cai gi với ngoại vực, nhưng trong cung thế hệ Man tộc thi coi
như số một số hai.
Bay giờ ý thức trong nao du khong thể khang cự anh mắt Kim Bằng quet tới nhưng
co thể khiến To Minh cảm nhận được, ý nghĩa Kim Bằng nhin minh.
To Minh lờ mờ phat hiện, anh mắt Kim Bằng nhin khong phải than hinh minh ma la
Ham Sơn Chuong trong người!
Hoặc nen noi trong Ham Sơn Chuong tồn tại một vật, khiến Kim Bằng cảm nhận
được, muốn nhin cho ro!
Khoảnh khắc anh mắt Kim Bằng tập trung nhin thi trong Ham Sơn Chuong, trung xa
hinh gậy đang chậm rai hồi phục, than thể ủ rũ nằm sấp thi đột nhien mạnh co
rut, đầu ngẩng len, đoi mắt ảm đạm thoang chốc ngưng tụ anh sang hung ac.
Ánh sang như hồi quang phản chiếu, nhin thi mạnh mẽ nhưng kỳ thật co chut tan
ra. Tuy nhien, sau trong tia sang kia lộ ra sự kieu ngạo của con rắn nay.
Loại kieu ngạo nay tồn tại trong huyết mạch con rắn, tồn tại trong linh hồn
của no, truyền thừa bao nhieu đời tới nay vẫn tồn tại, chưa từng bị boi xoa.
Kieu ngạo ẩn giấu trong hung ac, nếu bỏ đi chenh lệch thực lực, con rắn va Kim
Bằng vốn khong cung cấp bậc. Bởi vi kieu ngạo của con rắn lộ ra ba đạo, khi
thế duy nga độc ton!
Loại khi thế nay bị To Minh phat hiện, tinh thần chấn động, lập tức thấy đoi
mắt Kim Bằng nhấp nhay. Trong mắt Kim Bằng, dường như To Minh nhin thấy sự do
dự, trong do dự co sợ hai.
Khoảnh khắc nay, To Minh bỗng co cảm giac, dường như con rắn tựa cọp con, du
con chưa trưởng thanh, du bị thương, nhưng nếu gặp phải một con soi, cọp con
sẽ vẫn ngẩng đầu len, hiện ra khi thế thuộc về rieng no.
Loại cảm giac nay chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc, theo anh mắt Kim Bằng dời
đi thi biến mất khong con bong dang. Người xung quanh, du la Thien Ta Tử cũng
khong phat hiện điều nay.
Du sao anh mắt Kim Bằng nhin To Minh ở trong mắt hắn rất chậm, nhưng kỳ thật
chỉ la một giay.
Khi anh mắt Kim Bằng quet một vong, cuồng phong rit gao thổi tung trời đất,
Kim Bằng ngẩng đầu len, hướng bầu trời ha miệng phat ra tiếng gầm.
Tiếng gầm kia ban đầu khong điếc tai lắm, nhưng trong thời gian ngắn đa đạt
tới đỉnh, hinh thanh song am khong thể hinh dung vang dội hướng tam phương.
Những Vu nhan bị gio lốc cuốn đi khi nghe tiếng gầm nay thi đều phat ra tiếng
het the thảm, miệng mũi chảy mau, than thể oanh oanh nổ tung mau thịt bắn tung
toe.
Manh thu dưới chan họ luc ban đầu khi Kim Bằng đến đa run lẩy bẩy, giờ thi nằm
sấp giữa khong trung, khong dam nhuc nhich chut nao.
Song am ẩn chứa lực lượng khiến đầu oc To Minh u vang, khiến ý thức của hắn
chớp mắt trống rỗng. Khi hắn tỉnh tao lại thi nhin thấy ong lao Linh Moi dưới
đất phat ra tiếng het thảm, đầu nổ tung thanh thịt nat, cả người đẫm mau đen
nga sang ben.
To Minh con thấy, trừ Vu nhan xung quanh đều het thảm chết ra, đoi Tư Thần
tuyệt mỹ miệng mũi chảy mau, vẻ mặt chật vật, tren mặt đầy kinh khủng, đang
nhanh chong bỏ chạy.
Nhưng trong luc hai người bỏ chạy thi co một người khong thể chịu đựng song am
của Kim Bằng, người run rẩy hộc mau, trong luc bay than thể vỡ ra từng tấc. Đi
khong tới mười met đa biến thanh thịt vun tan biến, chỉ co tay phải bị người
yeu keo thi con đo.
Người đan ong tuyệt mỹ con lại nhin canh tay minh nắm trong tay, phat ra tiếng
gầm tuyệt vọng, nhưng y khong ngoai đầu ma phat đien chạy nhanh, than thể lan
tỏa rất nhiều sương đỏ. Sương mu tản ra, khuon mặt anh tuấn tuyệt mỹ mục nat,
chớp mắt từ tuấn tu biến thanh xấu xi ghe người. Nhưng y đa chạy trốn được,
biến mất trong tận cung tầm mắt To Minh.
Cung luc đo, than hinh do vo số oan hồn hợp thanh ben ngoai người Thien Ta Tử
trong song am Kim Bằng đều nổ tung, lại hoa thanh từng khuon mặt đầy oan khi
biến mất bốn phia.
Thien Ta Tử,mở mắt ra.
"Lao tứ, co giết người chưa?" Thien Ta Tử ngửi mui mau xung quanh, binh tĩnh
hỏi.
Đay la lần đầu tien To Minh thấy giết choc quy mo lớn như vậy, thấy Thien Ta
Tử ra tay, thấy Kim Bằng cường đại.
"Co." To Minh im lặng chốc lat, gật đầu.
"Đuổi theo, vi sư tại đay chờ ngươi." Thien Ta Tử liếc To Minh một cai, binh
tĩnh leo len lưng Kim Bằng.
Kim Bằng nhắm mắt lại, mặc kệ Thien Ta Tử ngồi xếp bằng tren lưng no.
"Lực lượng đoi Tư Thần bắt tay nhau tương đương với Man Hồn cảnh Man tộc ta,
bay giờ đa chết một người, chỉ con một, hắn lại bị thương, tu vi khoảng Tế
Cốt. Tư Thần đối với Vu tộc la rất hiếm thấy, tim một đoi như thế khong qua dễ
dang. Nhưng tốc độ của hắn rất nhanh, ngươi lại chậm chạp như vậy, muốn đuổi
theo thi phải xam nhập vao Vu tộc. Lao tứ, ngươi co dam hay khong?" Thien Ta
Tử chậm rai noi.
To Minh cui đầu, mắt loe sang,mở miệng ma xoay người hướng người kia chạy
trốn, hoa thanh cầu vồng bay nhanh.
"Vi sư sẽ đợi ngươi ba ngay. Ba ngay sau nếu ngươi khong trở về thi sẽ khong
về được nữa."
Giọng Thien Ta Tử mơ hồ rơi vao tai To Minh, nhưng bước chan hắn khong chut
tạm ngừng, than hinh chớp mắt biến mất ở phương xa.
Thien Ta Tử chậm rai nhắm mắt lại, binh tĩnh ngồi đo, chờ đợi.
Đất Vu tộc, gio the lương thổi, tiếng nức nở như co người đang khoc thảm sầu.
Thanh am kia phất qua mặt đất, thổi qua khung trời, đưa tới ap lực nghẹt thở
xa lạ.
To Minh bay nhanh tren trời Vu tộc, nhưng hắn bay một tiếng đồng hồ sau thi
nhướng may, cui đầu nhin mặt đất ben dưới. Mảnh đất đo la rừng cay lien mien
bất tận, nhin khong thấy tận cung.
Mắt chợt loe, To Minh lao thẳng xuống đất, lat sau đạp tren nước bun trong
rừng. Hắn nhắm mắt, tỏa ra thần thức, chốc lat sau mở mắt ra, nhoang người len
biến mất tại chỗ. Than hắn hinh như khoi nhẹ bay, lat sau đa xuất hiện ben gốc
cay to gia cỗi, ngồi xổm xuống, sờ mặt đất ẩm ướt. Chỗ đo, co một giọt mau
tươi.
"Lo sợ bị truy sat cho nen khong bay tren trời ma lấy rừng cay che đậy, quen
thuộc địa hinh để ẩn nup, do đo co thời gian trị thương…" To Minh thi thao,
khoe miệng lộ nụ cười.
Rừng cay, la nha của hắn!