Khúc Nhạc Kết Thúc, Người Đi


Người đăng: Boss

Sắc mặt của Thien Ta Tử vẫn luon am trầm, đi tới gần cửa trại tử, bước chan
chẳng chut ngừng lại. Khoảnh khắc than thể ong đụng vao trại tử, To Minh ở sau
lưng con ngươi co rut. Hắn thấy cửa trại tử vặn vẹo, dường như trong chớp mắt
đa di chuyển tới chỗ khac, khiến Thien Ta Tử chầm chậm tiến tới trước.

To Minh theo sau, cũng bước vao. Khi hai người đều vao trong, hắn ngoai đầu
nhin, thấy cửa trại tử lại như cũ.

Hiển nhien đay khong phải lần đầu Thien Ta Tử tới đay. Bay giờ cả bộ lạc đa số
người đa ngủ say, bởi vi trời mưa, xung quanh khong co đống lửa, rất la yen
tĩnh. Trừ tiếng mưa rơi ti tach va đoi khi sấm đanh ra chỉ co tiếng răng rắc
răng rắc la lien tục truyền đến.

Dường như thanh am nay dẫn đường cho Thien Ta Tử. Ông đi trong trại tử, đạp
nước mưa, dần xuyen qua từng gian phong, To Minh trong thấy phia trước một lều
da rất binh thường, loe ra anh lửa.

Đay la một bộ lạc nhỏ, một bộ lạc nhỏ gần như giống hệt Ô Sơn bộ lạc To Minh
từng ở. Bộ lạc nhỏ như vậy co rất nhiều trong đất Nam Thần.

Nhin xung quanh, anh mắt To Minh đặt tại lều da lộ anh lửa, hắn thấy ro thanh
am răng rắc răng rắc như xương cốt ma sat phat ra từ cai lều nay.

Thien Ta Tử tới gần, ven len một goc lều da, cất bước đi vao. To Minh theo
sau, cũng tiến vao trong lều. Giay phut hắn đi vao, anh mắt đầu tien la trong
lều da khong lớn đặt rất nhiều xương cốt.

Trừ xương cốt ra con co một it hon đa, cac loại nay đa số la để lam thanh
Huan!

Đay la lần đầu tien To Minh thấy nhiều Huan như vậy, cũng la lần đầu tại đất
Nam Thần, hắn thấy Huan khi!

To Minh cả người chấn động, anh mắt lướt qua Huan khi rơi vao ong lao trong
lều.

Ông lao toc hoa ram, mặc đồ da thu, ngồi đo tay cầm khối xương thu, ma sat tại
một bản đa.

Dường như hinh dạng xương thu nay khong hợp với cốt Huan lao định lam, lao cần
xoa đi chỗ dư thừa.

Thien Ta Tử sắc mặt am trầm nhin ong lao, đi tới trước mặt, khoanh chan ngồi
xuống, mắt lấp loe, rơi vao khối xương thu ong lao đang ma sat.

Ông lao biểu tinh như thường, dường như tất cả sức chu ý đều tập trung khoi
xương trong tay, khong phat hiện Thien Ta Tử đến, cang khong thấy To Minh.

Lao binh tĩnh khong ngừng ma sat, phat ra tiếng răng rắc răng rắc quanh quẩn
trong lều da, co một it bay ra ngoai, thật lau khong tan.

Thời gian chậm rai troi qua, To Minh vẫn luon nhin xương cốt trong tay ong
lao, dần dần no bị ma sat mai một goc cạnh, trơn nhẵn.

Thien Ta Tử vẫn khong noi lời nao, vẫn nhin, biểu tinh dần biến đổi, đoi khi
am trầm, đoi khi hiểu ra, đoi khi phức tạp.

Mưa ben ngoai ngay cang lớn, sấm đoi khi ầm vang, co khi khoảnh khắc sang ngời
chiếu bong ba người len lều da, lắc lư rồi rất nhanh tan đi.

Ông lao biểu tinh chăm chu khiến To Minh như la hiểu ra. Khong biết khi nao
thi hắn khong đứng nữa ma xếp bằng một ben, nhin khối xương bị mai, nghe tiếng
răng rắc. Bay giờ hắn đột nhien co loại cảm giac binh tĩnh ma từ khi Bạch Tố
co mặt tại Cửu Phong thi chưa từng xuất hiện nữa.

Bay giờ To Minh binh tĩnh chăm chu nhin, chim đắm trong trạng thai vong nga.
Trong mắt hắn chỉ co xương cốt bị mai, hắn khong thấy Thien Ta Tử ngồi đối
diện ong lao, mau quần ao tren người biến đổi.

Sự biến đổi nay chỉ sinh ra trong chớp mắt lại trở về như cũ, nếu khong nhin
kỹ thi kho thấy ro.

Thời gian chậm rai troi qua, khong biết đa bao lau, ong lao ngừng động tac mai
xương thu. Theo ong dừng lại, To Minh chấn động tinh thần, mắt co tỉnh tao.
Hắn nhin ong lao xem xet xương thu, cầm lấy no, chăm chu nhin.

Thật lau sau, lao đổi vị tri xương cốt, tiếp tục mai tren ban thạch.

Biểu tinh của Thien Ta Tử cang them phức tạp, hồi lau sau ong thở dai một
tiếng, đứng len.

Khoảnh khắc ong đứng dậy, ong lao ngừng lại, lần nữa cầm len xương cốt trong
tay. Cốt nay đa lam thanh huan khi, con co mấy cai lỗ nhỏ. Lao nhin một cai,
ngẩng đầu len, khong xem Thien Ta Tử ma đặt anh mắt vao người To Minh.

Đo la đoi mắt binh tĩnh như nước, một đoi mắt chẳng ẩn chứa tri tuệ vo bien,
xem thấu sinh tử, hiểu ra thế gian, bao dung vạn vật.

Trong mắt tồn tại hiền lanh, an binh, tĩnh lặng, tồn tại tia sang binh tĩnh ma
khi To Minh nhin vao cũng biến binh yen.

Ông lao nang len tay phải, đem cốt Huan đưa cho To Minh.

To Minh im lặng đứng dậy cung kinh nhận lấy cốt Huan nhin thi rất la binh
thường. Chớp mắt hắn bỗng hiểu ý ong lao nhin minh, đo la muốn hắn thổi cốt
Huan nay.

To Minh cầm cốt Huan, lặng lẽ lui mấy bước, ngồi tren mặt đất, ngơ ngac nhin
Huan trong tay. Ben ngoai mưa rơi cang lớn, tiếng sấm khong ngừng ầm vang.

To Minh nhắm chặt hai mắt, đặt cốt Huan ben miệng, nhẹ thổi.

Vốn hắn khong biết thổi Huan khuc, nhưng mấy năm nay cốt Huan tan pha khong
phat ra tiếng trong tui trữ vật vẫn lam bạn hắn đi qua nhiều đem co độc nhớ
nha.

Rất nhiều đem, một minh hắn lặng lẽ thổi Huan vo thanh, ben tai lượn lờ la
khuc trong ký ức.

Tiếng u u mang theo the lương truyền ra từ cốt Huan ben miệng To Minh, quanh
quẩn trong lều da, bay ra ngoai, tản ra trong thien địa.

Khoảnh khắc nay, dường như sấm set ben ngoai cũng biến im lặng, ngay cả mưa
cũng hoa nhẹ nhang, giao hoa với Huan khuc nức nở, cung tấu len thanh am tưởng
niệm.

To Minh thổi, la thanh am Huan, cũng la khuc nhạc trong ký ức. Phat ra thanh
am la hơi thở lưu động qua Huan, nhưng tam hắn cũng đang động.

Loại động nay la năm thang troi qua, la hồi ức.

Tiếng u u vĩnh viễn khong co thanh am khac, chỉ co am điệu đơn giản len
xuống toat ra the lương, ẩn chứa tang thương, trong đem yen tĩnh, trong mưa
rơi lặng lẽ, trời đất xa lạ, no tồn tại.

Như tinh nhan nhỏ giọng khoc, như tộc nhan lau nước mắt keu gọi, như đồng bạn
trẻ tuổi siết nắm tay giận dữ rống.

Thien Ta Tử nhắm mắt lại, yen lặng nghe tiếng Huan ben tai, nghe tiếng u u.
Vẻ mặt am trầm bay giờ thả lỏng xuống.

Ông lao cũng nhắm mắt, biểu tinh tĩnh lặng.

Đay la một Huan khuc rất dai, co lẽ no co ten nhưng To Minh khong biết. Khuc
nay đa tồn tại trong ký ức của hắn rất nhiều lần, nhưng đến hiện tại hắn mới
chan chinh dung Huan thổi ra.

Nhưng ma…đay khong phải Huan của hắn, thổi ra Huan khuc nay, co hồn, co ký ức
của hắn, nhưng vẫn thiếu một loại cảm giac, đo la cảm giac nha.

Khuc kết thuc.

To Minh mở mắt ra, nhin cốt Huan trong tay, trong mắt co lĩnh ngộ. Hắn đứng
len, cung kinh đưa lại Huan cho ong lao.

Tren mặt ong lao hiện net cười, hiền lanh nhin To Minh, gật đầu.

Bay giờ Thien Ta Tử cũng mở mắt ra, khong nhin ong lao ma đứng dậy bước ra
ngoai.

Từ đầu đến cuối, ong va ong lao khong noi một cau, nhưng To Minh biết, kỳ thật
họ lấy Huan khuc của minh biểu đạt ngan vạn lời muốn noi.

Thien Ta Tử ra ngoai, To Minh chần chờ một lat, đi theo sau lưng. Hai người ra
khỏi lều, ben ngoai mưa vẫn rất lớn, rơi tren than họ, tren vũng nước đọng mặt
đất.

Đi cach lều da hơn mười met, To Minh tạm dừng bước chan, mắt khong con do dự
ma la dứt khoat.

Hắn dừng bước chan, Thien Ta Tử cũng ngừng nhưng khong ngoai đầu.

To Minh cui đầu hướng Thien Ta Tử, xoay người bước nhanh tới lều da vừa đi
khỏi, ven len rem đi vao trong.

Trong lều, khi To Minh đi vao thi ong lao ngồi đo binh tĩnh nhin hắn.

"Người…co thể sửa lại được khong…" To Minh từ trong ngực lấy ra cốt Huan của
minh.

Huan co cảm giac nha nay co rất nhiều vết rạn, no đa khong thể phat ra tiếng,
bị To Minh cầm trong tay đặt trước mặt ong lao.

Ánh mắt ong lao rơi vao Huan, cầm lấy no, cẩn thận nhin vai cai, gật đầu.

To Minh cung kinh cui đầu, xoay người đi ra khỏi lều, cung Thien Ta Tử rời
khỏi trại tử bộ lạc.

"Hiểu chưa?" Ngoai trại tử, trong mưa gio, Thien Ta Tử binh tĩnh hỏi. Bay giờ
du ong mặc tử y nhưng biểu tinh khong con am trầm.

"Trận chiến đầu tien la xac minh tu, trận thứ hai…" To Minh nhin Thien Ta Tử,
im lặng chốc lat, mở miệng. "Lấy tam lam đấu phap!"

"Người trận đầu la thất sư đệ của vi sư. Người trận hai ma ngươi thấy, vi sư
khong biết ten, nhiều năm trước ta ngẫu nhien gặp gỡ, một lần thấy hắn tạo
Huan, sau nay mỗi khi tam biến thi ta sẽ tim hắn. Lấy tam đấu, lấy cảnh đấu…"

"Ngươi lĩnh ngộ cach tạo họa, lấy đo tĩnh tam, tu khong co hệ thống, tất cả
đều cần lấy tam tu hanh. Con đường nay co lẽ co người vi sư khong biết cũng
đang đi. Nhưng trong người ta biết thi chỉ co sư đồ chung ta. Ta đi rất xa,
mấy sư huynh của ngươi cũng đi ra mấy bước, ma ngươi, bay giờ phải đối mặt la
lần đầu tien tam biến. Tam biến, như xuất hiện ngươi thứ hai." Thien Ta Tử khẽ
noi.

"Nen lam sao, vi sư khong thể chỉ điểm, ta chỉ co thể cho ngươi biết tam biến
của ta. Đi đi, ta mang ngươi đi giết Vu tộc. Vi sư vừa ra tử y, khong co ngan
trai tim thi kho thể tieu tan." Thien Ta Tử bước hướng bầu trời.

To Minh hit sau, khẽ lập lại hai chữ tam biến, mắt chợt loe, đi theo sau lưng
Thien Ta Tử.

"Hắn la một cai người mu, ngươi co phat hiện khong?" Tren bầu trời, bong dang
hai sư đồ biến mất, mơ hồ co tiếng thi thao của Thien Ta Tử.

"Người mu…" To Minh ngẩn ra.
Người đi.


Cầu Ma - Chương #256