Người đăng: Boss
Biết, khong biết.
Hai ý nghĩa hoan toan khac, hai cực đoan như trời va đất, khiến To Minh trong
chớp mắt tư duy như đong lại. Khong phải hắn khong co tam lý chuẩn bị, luc đo
Nhị sư huynh đa noi va khuyến cao bay giờ vẫn con vong quanh ben tai hắn.
[Nhất định phải đap la…khong biết!] Đay la Nhị sư huynh vẻ mặt nghiem tuc noi
ra.
To Minh im lặng, hai đap an khac nhau như hai canh cửa bay trước mặt hắn. Hắn
khong biết sau canh cửa co cai gi, khong biết nen đẩy ra canh cửa nao, nhin
thế giới đằng sau canh cửa.
Thien Ta Tử khong thuc giục ma nhin To Minh, chờ đợi đap an của hắn.
To Minh cảm thấy minh nen nghe Nhị sư huynh khuyến cao, luc Nhị sư huynh noi
năm đo đap sai thi biểu tinh nghiem trọng cực kỳ hiếm thấy.
Mắt To Minh loe sang, ngẩng đầu nhin Thien Ta Tử đang nhin minh, chậm rai len
tiếng.
"Sư ton, ta muốn thấy đấu phap."
Đay chinh la đap an của To Minh. Hắn tranh ne cau hỏi co biết hay khong, đi ra
ngoai, noi ra suy nghĩ của minh. Khong để đap lại co biết hoặc khong, xuất
hiện bất cứ biến hoa nao, ma noi ra cau hoan toan khac với Nhị sư huynh.
Khoảnh khắc Thien Ta Tử nghe cau noi nay thi mắt bỗng loe tia sang choi loa.
Ánh sang kia như tỏa sang cả động phủ, khiến To Minh cảm thấy khong thể đối
diện, mắt đau nhức, bản năng lui ra sau.
"Xem ra đệ tử thứ tư lao phu thu nhận co da tam…khong nhỏ!" Giọng Thien Ta Tử
khan khan lộ ra am trầm, vang vọng xung quanh, ẩn chứa cảm giac tan nhẫn.
"Năm đo Đại sư huynh ngươi đap la khong. Nhị sư huynh ngươi đap la co. Con về
Tam sư huynh của ngươi, hắn khong đap ma giả bộ ngủ. Ngươi, la người thứ nhất
khong tuan theo ý của vi sư, cho ra đap an ngoai ý muốn. Ta sẽ thanh toan
ngươi, để ngươi thấy, cai gi gọi la đấu phap!"
Thien Ta Tử vung tay ao, bỗng chốc một mảnh sương tim xuất hiện bay thẳng đến
To Minh, chớp mắt đa tran ngập ngoai người hắn, mạnh co rut lại, dan chặt vao
quần ao va cơ thể hắn. Khong ngờ nhuộm ao dai của To Minh thanh mau tim, cung
luc đo, ngay cả toc hắn cũng biến tim.
Cứ thế, hai sư đồ trong động phủ thoạt trong đều mặc đồ tim!
Loại tim nay lắng đọng mau tanh, một loại khiến tim To Minh đập nhanh, trong
người bung phat sat khi kho thể ức chế.
Trong người hắn vốn co sat khi, sat khi đến từ Man Văn Huyết Nguyệt, bay giờ
co anh tim trung kich, sat khi bung phat gấp mấy lần tran ngập cả động phủ.
Mắt Thien Ta Tử loe tia sang kỳ lạ, cười to, tay phải hư khong chộp hướng To
Minh, cuốn lấy To Minh chớp mắt biến mất trong động phủ.
Hai người rời đi, du sat khi kinh người nhưng Tử Xa khoanh chan tĩnh tọa ben
ngoai chẳng chut phat hiện. Ngay cả Hổ Tử, Nhị sư huynh cũng như thế.
Chỉ co Đại sư huynh đang bế quan dưới băng la hai mắt dường như mở ra một khe
hở nhưng rất nhanh lại khep kin.
Tren bầu trời đất Nam Thần, hư khong vặn vẹo, xuất hiện than hinh Thien Ta Tử
va To Minh. Tay phải To Minh bị Thien Ta Tử nắm chặt cưỡng ep đưa đến.
Cả người đau nhức, mặt To Minh tai nhợt. Khi hắn hiện ra mạnh ngoai đầu, liếc
mắt thấy xung quanh một mảnh hư vo, mặt đất khong co tận cung. Du la đem nhưng
co thể lờ mờ thấy mặt tren tran ngập cỏ xanh. Nơi nay…khong ngờ đa khong phải
la Thien Han Tong!
To Minh mở to đoi mắt, trong mắt co hoảng sợ.
"Tuy truyền tống trận tốt thật nhưng luc Man tộc con chưa co truyền tống trận,
cường giả nen đi lam sao. Loại ngoại vật nay chỉ co người kinh sợ ngoại vực
mới bắt chước, học tập, nghien cứu. Xa cận cầu viễn!" Thien Ta Tử hừ lạnh một
tiếng.
"Man tộc ta tu, nếu tu vi co thể đạt đến đỉnh Man Hồn, bước ra một bước thi tự
than thay thế truyền tống, dạo chơi thien địa, than bất diệt tức hơi thở khong
dứt!"
To Minh tinh thần chấn động nhin Thien Ta Tử, nửa ngay noi khong ra lời.
"Vi sư cũng khong lam được điều nay, nhưng dung thuật Tạo, chỉ cần phạm vi
khong lớn, hễ ta đi qua đau, lấy một vật nơi nay la co thể đến! Chỉ la thi
triển thuật nay nhất định phải ở luc vi sư mặc tử y mới được." Thien Ta Tử
khan giọng noi, thả lỏng tay nắm cổ tay To Minh, trong mắt loe hung tan nhin
mặt đất.
"Thất sư đệ, ngươi biết đấu phap khong?" Thien Ta Tử đột nhien cất tiếng hỏi.
To Minh mạnh cui đầu nhin hướng anh mắt Thien Ta Tử đang nhin.
Chỗ đo tran đầy cỏ xanh, la binh nguyen, bay giờ co gio thổi qua khiến cỏ xanh
xao xạc, trừ điều đo ra thi hoan toan tĩnh lặng.
Thật lau sau, một tiếng thở dai phat ra từ sau trong mặt đất.
"Ngươi đề ra đi…Tứ sư huynh…"
Khi tiếng thở dai phat ra thi To Minh tận mắt thấy cỏ trong binh nguyen nhanh
chong heo tan, thanh tro bụi tan biến. Mặt đất rung rinh, vang tiếng ầm ầm. Co
khe hở to lớn nứt ra, dường như co đoi tay vo hinh xe rach mặt đất. Khe nứt
sau vo cung, ben trong tối đen, nhưng co hai anh mắt cực kỳ sang ngời lộ ra
khỏi khe hở, nhin len bầu trời, rơi vao người Thien Ta Tử va To Minh.
To Minh bị anh mắt kia nhin, toan than lạnh lẽo. Nhưng sau đo, mắt phải loe
anh sang đỏ, tử y tren người dung hợp với anh sang đỏ, hinh thanh sat khi anh
mắt giao nhau với anh mắt kia.
"Tứ sư huynh, đay la đệ tử mới nhận của huynh?" Trong cai khe lớn truyền ra
thanh am tang thương.
"To Minh bai kiến Thất sư thuc." Giay phut nhin nhau, nao To Minh nổ tung. Sat
khi của hắn khong thể chống cự anh mắt kia, nhưng anh mắt đo khong co ac ý,
chỉ liếc mắt liền thu lại. To Minh hit thở dồn dập, chắp tay cui đầu hướng mặt
đất.
Thien Ta Tử hừ lạnh một tiếng, bước ra một bước, trong thời gian ngắn đa xuất
hiện ngoai khe hở, mạnh giẫm một cước vao khe.
Bỗng chốc sau lưng Thien Ta Tử xuất hiện biển mau ảo ảnh. Đoi mắt tượng đa
trong biển mau lộ tia sang, hai tay om ngực chậm rai mở ra.
Cung luc đo, To Minh trong thấy ben trong khe, đoi mắt kia biến mất, thay thế
la một than hinh gầy yếu đi ra khỏi khe hở. Bước chan khong nhanh, nhưng mỗi
đạp xuống một bước lại khiến tầm mắt To Minh vặn vẹo.
Y đi ra năm bước, đi tới chỗ Thien Ta Tử, một bước đạp đất, tay phải bỗng nang
len, nắm tay đanh hướng chan phải Thien Ta Tử.
Cung luc đo, sau lưng than hinh đo xuất hiện một mảnh ảo ảnh. Trong ảo ảnh tồn
tại vo số than hinh. Than hinh co nam co nữ, co trẻ co gia, giờ phut nay đều
quỳ lạy tren mặt đất, sung bai người nay.
"Lực lượng linh hồn đại địa, khong phải Man tộc ta tu. Thất sư đệ, ngươi vẫn
con tu hanh cach nước ngoai sao, đay khong phải la tạo!" Giọng Thien Ta Tử
khan khan truyền ra, chan phải đụng vao nắm đấm than hinh gầy yếu kia.
Một tiếng chấn ngập trời vang vọng. Người Thien Ta Tử chấn động, lien tục lui
hơn mười met. Nhưng than hinh gầy go trong khe hở cũng lui hơn mười met mới
dừng lại.
"Ngươi cũng bị trục xuất khỏi sư mon, ngươi truy cầu đa thoat khỏi quỹ tich
Man tộc ta, giống…như ta!"
"Giống nhau chỗ nao?" Thien Ta Tử khong ra tay ma anh mắt sang ngời.
"Ta tu thuật nước ngoai, sang tạo con đường thuộc về ta, đay la tạo của ta.
Ngươi tu la kết hợp thuật Vu tộc, co gi khac?"
"Tam khac, thần khac, cảnh khac, đầu đuoi khac, khắp nơi đều khac! Mười lăm
năm trước, ta than tử y, ngươi đa cung ta ngang tay. Mười lăm năm sau, chỉ la
than tử y ngươi đa địch khong lai! Sai hay khong sai, tạo hay khong tạo, từ
ngữ noi khong ro rang, hay xem ai…mạnh hơn! Ngươi, sai!" Thien Ta Tử vung tay
ao, xoay người đi hướng To Minh.
To Minh thở dồn dập, đay la lần đầu tien hắn chinh mắt thấy Thien Ta Tử ra
tay. Mới nay một cước đạp xuống, lực lượng khiến To Minh co loại cảm giac
khong noi ra lời. Dường như một cước kia ẩn chứa kỳ dị vượt qua tri thức của
hắn. Hắn muốn ghi nhớ nhưng trong đầu đối với một cước kia, va nắm đấm than
hinh gầy go khong thể khống chế đang dần tan đi.
Mai đến khi Thien Ta Tử tới ben cạnh To Minh, tay ao cuốn lấy hắn biến mất
khỏi đay thi đầu oc To Minh vẫn me mang.
Khi Thien Ta Tử va To Minh rời đi, binh nguyen biến tĩnh lại, than hinh gầy go
cui đầu, chậm rai bay vao trong khe hở, khoanh chan ngồi ở nơi sau thẳm.
"Tứ sư huynh, năm đo ngươi bị đuổi khỏi sư mon, sư ton từng noi ngươi, sai."
Thanh am tang thương hoa thanh tiếng thở dai.
Khe hở dần khep lại, trở về binh thường. Khoảnh khắc, tren binh nguyen lại
xuất hiện vo số cỏ xanh ở trong gio keu xao xạc.
Tren bầu trời, một mảnh may đen che kin, co nước mưa rơi xuống, co sấm đanh ầm
ầm. Tren bầu trời vặn vẹo, than hinh của To Minh va Thien Ta Tử chậm rai lộ
ra.
Hai người xuất hiện, tiếng sấm đanh ầm vang.
"Hiểu rồi chưa?" Thien Ta Tử đưa lưng hướng To Minh, nhin man mưa trước mặt co
trại tử bộ lạc, chậm rai noi.
To Minh im lặng, biểu tinh mơ hồ, dường như hiểu cai gi, nhưng cang nhiều la
mơ hồ.
"Đi thoi." Thien Ta Tử tiến len, đap xuống đất, giẫm len bai nước đọng, nghenh
đon mưa rơi từ tren trời, hướng tới trại tử yen tĩnh trong man mưa, đi qua
từng bước một.
To Minh lặng lẽ theo sau, bay giờ trong đầu hắn, than hinh Thien Ta Tử đạp một
bước kia đa thanh nhạt nhoa, khong nhớ nổi, khong giữ nổi.
Đi tới gần lều, ben tai To Minh nghe thấy thanh am.
Răng rắc
Răng rắc…rắc
Như co tiếng xương cốt ma sat ở trong mưa giong sấm chớp, từ lều bộ lạc binh
thường dần truyền đến!