Ngươi Biết Đấu Pháp Không


Người đăng: Boss

To Minh nhin bức tranh, hồi lau sau hắn cầm len ban vẽ, lật ngược trở lại, giữ
bức tranh nay.

Trước khi người trong tranh nhấc chan đạp nat cọng cỏ, tranh của To Minh sẽ
khong vẽ mặt tren nữa ma vẽ mặt dưới.

Hắn con chưa nghĩ ra, trận chiến nay với Tư Ma Tin nen đối khang lam sao, lam
sao hoa giải, lam sao…chiến thắng! Trận chiến nay, co lẽ trước khi hắn tham
gia Thien Lam Săn Vu, sẽ cung với Tư Ma Tin tại Thien Han Tong, tiến hanh trận
chiến cuối cung!

Một đem binh tĩnh chậm rai troi qua. Đem nay, To Minh khong vẽ tranh. Hắn ngồi
xếp bằng, nhắm mắt hit thở, trong đầu hiện ra hinh ảnh người trong tuyết.

Mơ hồ trong long To Minh co chut hiểu ra, như co như khong. Hắn cảm thấy giao
chiến với Tư Ma Tin dường như khong phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ co gai
ten Bạch Tố. Trọng điểm ở chỗ tren người co co da tinh va khuon mặt giống Bạch
Tố dư đuc.

Trọng điểm la, co nhiều luc nếu khong chuẩn bị tam lý, hắn sẽ đem co ta, trong
khoảnh khắc, xem thanh 'Co ấy'.

Trọng điểm la, tam của hắn dường như sẽ trải qua lột xac. Loại lột xac nay
khong hề đột ngột, như luon tồn tại, mai đến hiện giờ, ngưng tụ đến trinh độ
nhất định, cần bung phat.

Sang sớm, anh nắng rơi vao động phủ, rơi trước mặt To Minh. Theo anh nắng tiến
vao, ngoai động phủ vang giọng noi của co gai.

"Du hom nay ngươi lại đuổi ta đi thi ta vẫn sẽ đến, mỗi ngay đến!"

Giọng noi đo rất nhanh chim trong tĩnh lặng. To Minh biết, la Tử Xa lại lần
nữa đuổi co ra khỏi Cửu Phong.

Nhưng khong lau lắm, giọng Bạch Tố lại truyền ra.

"To Minh, ngươi khong dam đối diện thi trong long vĩnh viễn sẽ co khuyết
điểm!"

Ngay hom nay cứ như vậy từng chut một troi qua, mai đến hoang hon, khi Bạch Tố
lại lần nữa bị Tử Xa đuổi khỏi Cửu Phong thi than thể co khong chịu nổi, hộc
ra bung mau.

Tử Xa chần chờ.

Ga chưa từng nghĩ tới, co một người sẽ cố chấp như vậy. Ngay hom nay Bạch Tố
len nui mười một lần!

Mai đến khi phun ra mau, bị thương mới khong thể khong lui. Nhin mặt băng
nhuộm mau đỏ, Tử Xa nhin hướng động phủ co To Minh ben trong.

Động phủ hoan toan yen tĩnh, khong truyền ra thanh am nao. Tử Xa im lặng giay
lat, khoanh chan ngồi một ben.

Ngay thứ hai, Bạch Tố lại đến nữa.

Ngay nay, co len nui mười chin lần, cuối cung để lại bai mau, khuon mặt tai
nhợt, khong thể đến nữa.

Mai đến hoang hon ngay thứ ba, khi hom nay Bạch Tố lần thứ hai mươi đứng trước
mặt Tử Xa ngoai động phủ To Minh, canh tay phải ga nang len nhưng khong thể
vung ra ngoai.

Ga nhin co gai trước mắt, sắc mặt đa cực kỳ tai nhợt, than thể lung lay sắp
ga, nhưng cố chấp trong đoi mắt va ben trong lộ ra kien cường khiến Tử Xa do
dự.

Du lập trường khac nhau nhưng Tử Xa đối với Bạch Tố tran đầy kinh nể. Ba ngay,
hơn năm mươi lần len nui, hơn năm mươi lần bị đuổi đi, nhưng co vẫn cố chấp.

Cang bị cản trở thi cố chấp trong mắt cang đậm. Tử Xa khong chut nghi ngờ, coi
như bay giờ minh vung tay ngăn cản, du hom nay co khong con sức đến nhưng ngay
mai, mang theo vết thương cũng sẽ đến nữa.

Thời gian dai, co gai nay du co than thể khỏe mạnh hơn thi cũng sẽ khong chịu
nổi, huống gi tu vi chỉ mới vừa Khai Trần ma thoi. Thậm chi nhin bộ dạng, co
gai con chưa kịp vẽ cả Man Văn Khai Trần.

"Cần gi như vậy chứ…" Tử Xa nhin Bạch Tố, cười khổ noi.

"Ngươi co thể lần nữa đuổi ta đi, nhưng ta sẽ vẫn dứt khoat!" Giọng của Bạch
Tố rất yếu ớt, khi noi chuyện thi co nhin hướng Nhất Phong.

"Muội đi cang nhiều lần thi tam hắn cang khong tĩnh. Muội bị thương cang nặng
thi tam hắn sẽ cang đau. Hắn khong lam được vo tinh, khong lam được lang quen,
ta rất chắc chắn điều nay! Nhưng ma Bạch Tố, ta khong muốn muội lam vậy, bởi
vi tim ta cang đau." Lời noi dịu dang của Tư Ma Tin quanh quẩn trong long Bạch
Tố.

Trong mắt Bạch Tố, sự cứng cỏi va cố chấp cang nhiều.

Tử Xa thở dai một tiếng, nang len tay phải. Ga la người thủ sơn của To Minh,
lời hắn noi ga nhất định phải lam theo, ga khong dam khong nghe.

Đối mặt co gai kien cường nay, Tử Xa định lần nữa đuổi xuống nui thi trong
động phủ To Minh truyền ra một cau noi binh tĩnh.

"Co nhiều lần len nui định lam gi, noi ta nghe xem."

Khi To Minh phat ra cau noi nay, Tử Xa thầm thở ra. Ga co chut đồng tinh co
gai nay, du khong quen biết nhiều nhưng co thể tưởng tượng, co đến chắc chắn
la co lien quan Tư Ma Tin.

"Ta phải học vẽ tranh!" Bạch Tố nhin động phủ co To Minh ben trong, kien định
noi.

"Nếu ngươi khong đich than truyền cho ta thi ta sẽ vẫn mỗi ngay tới đay. Hoặc
la ta chết, hoặc co một ngay ngươi đồng ý!" Du giọng noi của Bạch Tố cực kỳ
suy yếu, nhưng ben trong lộ ra cố chấp khiến người khong thể nghi ngờ co noi
được thi lam được.

"Đang gia sao…việc nay vốn khong lien quan đến co." Động phủ yen lặng thật lau
sau, truyền ra giọng To Minh như tiếng thở dai.

Bạch Tố khong len tiếng nhưng cố chấp trong mắt khong chut giảm bớt.

"Trong ký ức của ta, đich thực co một co gai khuon mặt cực kỳ giống co. Lần
lượt ở trước mặt ta xe rach vết thương trong ký ức của ta, đay chinh la việc
co vi giup Tư Ma Tin ma phải thực hiện sao?" Giọng thi thao của To Minh bay ra
ngoai.

Bạch Tố im lặng, cố chấp trong đay mắt co do dự, nhưng rất nhanh do dự đa biến
mất.

"La ngươi trước tien đoạt bảo vật của Tư Ma đại ca…" Bạch Tố cắn răng, nhưng
chưa đợi co noi xong thi đột nhien co gio lốc bay ra khỏi động phủ cuốn lấy
người co đẩy ra khỏi nui.

Trong động phủ, To Minh nhin ban vẽ trước mặt, binh tĩnh hạ xuống tay phải.

Bầu trời ben ngoai dần tối xuống, mai đến khi man đem buong rũ. Trong đem
khuya, Cửu Phong hoan toan tĩnh lặng, co lẽ bay giờ Nhị sư huynh con đang như
linh hồn phieu trong nui, tim cai người y cho rằng đa kẻ ăn cắp hoa cỏ.

Co lẽ bay giờ Tam sư huynh con nup ở goc nao đo, treo nụ cười bi ẩn rinh rập
cai gi, ở chỗ đo cảm Thấy minh la thong minh nhất.

Co lẽ Đại sư huynh vẫn ở dưới lớp băng, khong nhin thấy mặt trời mọc mặt trời
lặng, trong yen tĩnh lặng lẽ bế quan, lặng lẽ tĩnh tọa.

To Minh nhắm chặt hai mắt, từ trong ngực lấy ra tui trữ vật. Cốt Huan hư hỏng
rất kho sửa lại, thổi khong ra tiếng, bị To Minh đặt ben miệng nhẹ nhang thổi.

Khong co tiếng động.

Nhưng ben tai To Minh, hắn như nghe thấy tiếng rền rỉ vong quanh than thể,
vong quanh tinh thần, thật lau khong tan đi.

Khong biết qua bao lau, trăng ben ngoai động phủ rải xuống anh trăng nhu hoa,
chiếu rọi tren nui băng, phản chiếu anh sang rực rỡ. Trong đem yen tĩnh, To
Minh thổi Huan khong co am thanh, im lặng cảm nhận sự binh tĩnh khac với vẽ
tranh.

Mai đến khi một khuc chấm dứt, ben tai To Minh truyền đến một giọng gia nua.

"Khuc khong sai."

Khoảnh khắc To Minh nghe thanh am nay, mở bừng đoi mắt, tim bỗng đập nhanh.
Hắn thấy trong động phủ của minh, khong biết khi nao thi xuất hiện một người!

Người nay mặc ao dai mau tim, đưa lưng hướng minh, co một it anh trăng rắc len
than người đo, như chiếu rọi ra anh tim tren người, hinh thanh uy ap kỳ dị bao
phủ cả động. Cung luc đo, con ngươi To Minh cũng bị nhiễm sắc mau.

Áo dai mau tim, toc mau tim, than hinh mau tim, thanh am quen thuộc!

"Đệ tử bai kiến sư ton." To Minh lập tức đứng dậy, cui đầu với người đưa lưng
hướng minh.

Du biểu tinh của To Minh giống binh thường, chẳng chut biến đổi, nhưng trong
long hắn dấy len song to. Song to đo khong phải vi Thien Ta Tử đột nhien đến,
cũng khong phải vi To Minh khong lập tức phat hiện ong ngay.

Ma vi bay giờ Thien Ta Tử mặc, la đồ mau tim!

Thien Ta Tử trong trạng thai nay thi To Minh chưa từng gặp. Ben tai hắn lần
nữa vang lời noi hom đo của Nhị sư huynh, một tin tức lien quan đến sư ton tử
y, con co hom đo Nhị sư huynh biểu tinh nghiem trọng.

Trừ điều đo ra, khiến To Minh chấn kinh la Huan vốn vo thanh, thanh am chỉ tồn
tại trong ký ức của minh. Nhưng lời noi của Thien Ta Tử hoan toan la trong ký
ức To Minh, thanh am trong long hắn chớp mắt truyền đến.

Đay la trung hợp, hay la…

To Minh nhin sư ton tử y đưa lưng hướng minh, bản năng lui một bước.

"Ngươi sợ?" Thien Ta Tử tử y vẫn khong xoay người lại, thanh am gia nua ẩn
chứa cảm giac mau tanh, loại cảm giac nay To Minh cảm nhận rất ro rang.

Loại mau tanh nay la lắng đọng lau năm, cũng la mới…nhuộm đẫm!

To Minh liếc mắt liền thấy, vạt ao tim của sư ton co một vị tri tỏa ra mui
mau, mau tanh kia khong phải cảm nhận được ma la ngửi được!

Đay khong phải mui mau của Thien Ta Tử! Hiển nhien la trước khi Thien Ta Tử
tới đay từng dinh mau…người khac!

"Đệ tử chưa từng thấy sư ton mặc ao dai mau tim nen co chut khong thoải mai…"
To Minh im lặng giay lat, noi thật ra.

"Khong cần sợ, ngươi sẽ thoi quen." Cảm giac mau tanh trong giọng noi của
Thien Ta Tử biến manh liệt. Ông chậm rai xoay người, mắt sang quắc nhin To
Minh.

Giay phut ong xoay người, To Minh thấy ro rang, khuon mặt vốn hiền lanh của
Thien Ta Tử bay giờ giống như tầng băng, một mảnh lạnh lẽo. Khuon mặt lộ ra am
trầm, nhưng trong mắt khong co ac ý.

Sau lưng ong, To Minh như trong thấy biển mau ảo ảnh. Trong biển mau co một
tượng đa, pho tượng hai tay om ngực, bay giờ mở to mắt, cũng khong co ac ý
nhin To Minh.

"Lao tứ, ngươi biết cung người đấu phap khong?" Thien Ta Tử nhin To Minh, khan
giọng noi, khi noi chuyện thi khoe miệng ong lộ tia tan nhẫn.

Tan nhẫn nay khong phải hướng về To Minh, dường như cau noi đo sẽ dẫn động tam
Thien Ta Tử, khiến cảm xuc ong dao động.


Cầu Ma - Chương #254