Người đăng: Boss
To Minh quay về Cửu Phong, tren đường hắn ngừng lại hai lần.
Lần đầu dừng lại la vi thấy Han Phỉ Tử. Từ khi co vao Thien Han Tong thi hom
nay la lần đầu tien hai người gặp lại. Lần gặp gỡ nay, hai người ở giữa khong
trung thoang nhin nhau.
Han Phỉ Tử khong phải đi một minh, sau lưng con co một nam một nữ. To Minh
thấy mặt họ kha quen, chinh la hai người Trần, Hứa. Họ cach Han Phỉ Tử mấy
bước, bộ dạng cung kinh hiển nhien đa thanh tuy tung.
Han Phỉ Tử trước sau như một, vẫn la biểu tinh lạnh lung. Mặt tựa băng tuyết,
du nhin động long người nhưng lạnh gia từ trong xương toat ra khong phải ai
cũng chịu đựng được.
Co mặc đồ xanh, mai toc xoa ngang vai, biểu tinh binh thản, khi thấy To Minh
cũng khong co nhiều biến đổi.
"Kinh chao To sư thuc."
"Kinh chao To sư thuc."
Trần, Hứa hai người đứng sau Han Phỉ Tử trong thấy To Minh thi vẻ mặt biến
phức tạp nhưng lập tức đổi thanh cung kinh. Trong long họ biết minh va To Minh
cach biệt, cang rung động hắn tới Thien Han Tong mới nửa năm ma nhanh chong
lớn mạnh như vậy.
Trận chiến với Tư Ma Tin, co thể noi khiến cai ten To Minh như bao tố quet qua
đất Thien Han Tong, khong tới mức như sấm ben tai nhưng cũng gần la vậy.
Gật đầu với hai người Trần, Hứa, To Minh liếc Han Phỉ Tử một cai, thấy co
khong co ý noi chuyện thi nhoang người định rời đi.
Nhưng To Minh mới cất bước thi truyền đến giọng noi lạnh lung của Han Phỉ Tử.
Thanh am kia rơi vao tai tựa như toan than bị đong băng, thanh am nay vo tinh
vo tam, lạnh lẽo dường như trời co nong thi chớp mắt sẽ bị đong lạnh
Thanh am như vậy co thể thấy tam, than, thần của co ta lạnh lung.
"Chẳng lẽ Han Phỉ Tử la rắn rết sao, vi sao To huynh tranh đi?"
To Minh quay đầu ẩn ý liếc Han Phỉ Tử. Tu vi của co chẳng những tiến bộ, về
mặt khi thế cũng co biến hoa khac với khi ở Ham Sơn thanh.
"Trần sư huynh, Hứa sư tỷ." Han Phỉ Tử khong để ý anh mắt của To Minh, nhin
hướng hai người cung trong nui theo sau minh.
Trần, Hứa cui đầu, hiển nhien hai người đi theo Han Phỉ Tử khong chỉ một, hai
ngay. Biết ẩn ý trong lời của Han Phỉ Tử, nhanh chong lui ra sau trăm met,
xoay lưng chờ tại đo.
"Co la cố nhan của ta, cần gi noi như vậy." To Minh binh tĩnh noi, nhin Han
Phỉ Tử.
Co gai nay la năm đo khi hắn đi tới đất Nam Thần, lần đầu tien bước vao Ham
Sơn thanh gặp gỡ tại khach sạn. Luc ấy co như bị sương mu che đậy, khiến To
Minh chỉ co thể ngắm nhin, du la tu vi hay địa vị đều khong thể sanh bằng.
Du mấy lần sau đo cũng như thế. Ngay cả trận chiến khi ấy cũng khiến To Minh
cực kỳ cẩn thận.
"Khi đo ta ở Tứ Phong bai kiến sư ton xong luon bế quan, ngẫu nhien đi ra cũng
chưa từng xuống nui." Han Phỉ Tử quay đầu nhin day nui phia xa, lạnh giọng
noi.
Tuy giọng noi lạnh lung nhưng ẩn ý ben trong chứa giải thich.
To Minh im lặng khong len tiếng.
"Ta đa thấy trận chiến của ngươi va Tư Ma Tin." Ánh mắt Han Phỉ Tử rơi tren
người To Minh.
"Từ nay về sau ta lại lần nữa lựa chọn bế quan, chenh lệch với ngươi sẽ khong
bị keo rộng ra!"
To Minh vẫn im lặng.
Han Phỉ Tử tạm dừng, khong mở miệng nữa. Hai người yen tĩnh lat sau, To Minh
xoay người đi hướng phương xa.
"Ngươi con nhớ luc ở đất bi mật Ham Sơn, chung co noi chuyện đo sao?" Han Phỉ
Tử nhin bong lưng To Minh, thanh am chẳng chut dao động, lạnh lung.
"Con nhớ." To Minh khong quay đầu, binh tĩnh noi.
"Bắt đầu từ ngay mai ta sẽ tiếp tục bế quan, tu hanh cong phap sư ton truyền
thụ. Lần bế quan nay keo dai đến trước Thien Lam Săn Vu ta mới đi ra. Khi
Thien Lam Săn Vu, ta muốn ngươi cung ta đi một nơi."
"Co thể." To Minh hơi suy nghĩ một chut, khong từ chối.
"Ngươi chắc chắn sẽ co hứng thu với chỗ đo. Chỗ đo co lien quan đến nước
ngoai." Han Phỉ Tử nhẹ giọng noi, đang noi mắt vẫn nhin bong lưng To Minh
khuất xa.
Nhưng bong lưng kia chẳng chut biến đổi, vẫn binh tĩnh như vậy, dần biến mất
trong mắt co.
Tren đường quay về Cửu Phong, To Minh lần thứ hai tạm dừng, ben ngoai Cửu
Phong, khi cất bước vao nui thi bước chan hắn tạm dừng.
"Co muốn theo ta đến khi nao?"
"Nơi đay khong chỉ thuộc về Cửu Phong, ngươi dựa vao cai gi noi ta đi theo
ngươi?"
Một giọng con gai truyền ra từ sau lưng To Minh. Thanh am kia khong nhu hoa
như Phương Thương Lan, khong ưu nha như Thien Lam Mộng, cũng khong lạnh lung
như Han Phỉ Tử, nhưng co loại thanh thot va khieu khich ma ba người khong co.
To Minh nhiu may, xoay người, nhin thấy cach mười met đứng một co gai mặc đồ
tim. Co gai co khuon mặt rất đẹp, tran ngập cảm giac da tinh, đặc biệt la giờ
phut nay nhin chằm chằm hắn đầy cảnh giac va khinh miệt.
Đo la một khuon mặt thường hay xuất hiện trong ký ức của To Minh, đay cũng la
một khuon mặt khiến mấy thang trước hắn khong muốn ức chế xuc động.
Đo la Bạch Tố.
To Minh nhin Bạch Tố, nhin khuon mặt từng xuất hiện nhiều lần trong đầu hắn,
nhưng giờ phut nay hắn khong muốn thấy. To Minh xoay người, thu lại tầm mắt
nhin co. Sau khi ngừng lại, hắn tiếp tục bước len Cửu Phong, đi tren bậc
thang, may lần nữa chau.
Nhưng hắn khong tạm dừng ma đi thẳng tới động phủ của minh. Tử Xa ở ngoai động
phủ trong thấy hắn vội vang đứng bật dậy, cung kinh cui đầu, định mở miệng thi
biểu tinh bỗng biến đổi, anh mắt nhin phia sau lưng To Minh. Ở đo ga nhin thấy
anh tim.
Giay phut thấy mau tim thi biểu tinh của Tử Xa ngay ra.
To Minh cau may đi lướt qua Tử Xa, trước khi vao động phủ thi quay đầu nhin
phương xa Bạch Tố từng một đi tới.
Áo tim, vẻ mặt cố chấp con co khieu khich trong đoi mắt, khiến bay giờ Bạch Tố
cang lộ ro cảm giac da tinh.
"Nơi nay la Cửu Phong." To Minh binh tĩnh noi.
"Ta biết." Bạch Tố hếch cằm len, đap.
"Đuổi co ta xuống nui!" To Minh mắt lạnh lẽo ra lệnh cho Tử Xa, xoay người đi
vao động phủ.
"Ngươi khong dam nhin ta la bởi vi trong ký ức của ngươi co co gai giống hệt
như ta! Nếu ngươi cứ khong dam nhin thẳng vao ta thi trong long ngươi vĩnh
viễn co một nỗi đau, ngươi khong xoa được nỗi đau nay sẽ vĩnh viễn khong thể
giữ binh tĩnh được nữa! Du la giả bộ binh tĩnh thi rốt cuộc cũng la giả!" Bạch
Tố đột nhien mở miệng noi.
Khoảnh khắc co noi ra lời nay thi To Minh đa đi vao trong động phủ, ngồi xếp
bằng, nhắm mắt lại, dường như khong nghe thấy.
"Bạch sư muội, xin đừng lam ta kho xử." Tử Xa cất bước ngăn cản Bạch Tố định
xong vao động phủ To Minh, lạnh lung noi.
"Ngươi rốt cuộc vẫn khong dam nhin ta, ta chinh la hạt mầm trong tam ngươi, du
ngươi khong gặp thi ta vẫn con đo! Ngươi thậm chi khong muốn dinh dang với ta,
nếu khong thi cần gi để người khac đuổi ta đi, ngươi co thể tự minh ra tay!
Khong phải tu vi của ngươi co thể chiến đấu với Tư Ma đại ca sao? Tu vi của ta
chỉ mới la Khai Trần, lấy tu vi như ngươi phẩy ta một cai thi co thể đuổi ta
khỏi nui, sao ngươi khong tự minh ra tay?" Bạch Tố lớn tiếng tuyen bố, mắt
nhin chằm chằm động phủ To Minh khong xa, khong them nhin Tử Xa.
"Coi như la trục xuất ta khỏi Cửu Phong thi sao? Ta sẽ con đến nữa, mỗi ngay
đều đến!"
Tử Xa cau may, khi thế hơi động, một lực lượng đẩy than thể Bạch Tố khiến co
lien tục lui ra sau. Tren mặt Bạch Tố lộ cố chấp, dường như khong cam long
thuận theo. Ga vung tay ao, nổi len gio lốc cuốn lấy than thể Bạch Tố ra khỏi
Cửu Phong.
Trong động phủ, To Minh nhắm mắt, dường như mắt điếc tai ngơ, nhưng tam hắn,
chẳng biết vi sao co chut khong binh tĩnh.
Thật lau sau, To Minh mở mắt ra, nhin bầu trời xanh ngoai động phủ.
"Tư Ma Tin, co ta la ngươi dung để tiến hanh với ta, một trận chiến khac sao…"
To Minh thi thao.
Hắn va Tư Ma Tin noi chinh xac hơn thi đa tiến hanh ba lần giao chiến. Lần đầu
tien tại Ham Sơn thanh, Tư Ma Tin bị vay trong than thể Phương Mộc. Tại đo To
Minh vừa thắng nhưng cũng thua.
Trận đo coi như ngang tay.
Trận thứ hai la trong Thien Han Tong, chiến đấu kinh thien động địa, xem như
ngang tay nhưng kỳ thật To Minh vẫn thua, cung luc hắn cũng thắng.
Trận đo cũng la ngang tay.
Đợt thứ ba, lấy sống chết của gậy rắn lam dẫn, hai người tiến hanh một trận
chiến khong thấy thien động khong thấy địa chấn, nhưng trinh độ nguy hiểm thi
khong thua trận chiến tinh kế nao.
Trận chiến nay khong co ngang tay, To Minh thắng!
Bay giờ Bạch Tố đến, để To Minh biết, co ta la Tư Ma Tin va minh, tiến hanh
trận chiến đấu thứ tư. Tư Ma Tin thien tai nếu ra tay thi hiển nhien lần nay
đa co chuẩn bị cực kỳ toan diện.
'Man Chủng Vo Tam Đại Phap, thuật nay cực kỳ huyền diệu, kết hợp hanh vi của
Tư Ma Tin, mục đich của ngươi khong hề che giấu, noi ro rang với ta ngươi phải
ở chỗ ta trồng Man Chủng.' To Minh nhin bầu trời ngoai động phủ, mắt lấp loe.
'Nếu ta khong nhận trận chiến nay thi tức la thua. Trừ phi ta co thể quen
được. Nếu nhận trận chiến nay thi sẽ rơi vao tinh toan của ngươi, khong giải…'
To Minh nhắm đoi mắt, tay phải nang len, từng but vẽ trước người, chậm rai vẽ
tren ban vẽ.
Dần dần, tren ban vẽ xuất hiện một bức tranh chỉ minh hắn thấy. Khi To Minh vẽ
xong net but cuối, mở mắt ra thi tren ban vẽ, hắn nhin thấy mkinh vẽ ra một
bong dang mờ nhạt.
Bong dang ấy cui đầu nhin dưới chan, dưới chan co bai cỏ, chan phải đang nang
len bị một cọng cỏ quấn lấy. Cọng cỏ rất yếu ớt, nhấc chan sẽ nat, nhưng bong
dang ấy lại cui đầu nhin thật lau, thật lau.
Bay giờ, To Minh ở trong động phủ nhin tranh. Đỉnh nui ngoai động phủ, Thien
Ta Tử mở mắt ra, nhin hắn.
"Phải trải qua lần đầu tam biến ư…" Thien Ta Tử lộ biểu tinh lo lắng.