Tử Y?


Người đăng: Boss

"Tử Yen co nương, Hoa ta khong lớn hơn co bao nhieu, chung ta nen kết bạn
ngang hang thi tốt hơn. Co co thể keu ta la Hoa sư huynh." Nhị sư huynh noi,
mặt hạ thấp xuống, giữ động tac ngieng đầu nhin Tử Yen.

Ánh mắt nhu hoa, tren mặt la nụ cười như gio xuan. Vốn khuon mặt Nhị sư huynh
đa khong binh thường, them vao nụ cười rất co sức mạnh than thiết, bay giờ giữ
động tac như vậy, nụ cười dưới anh nắng, co trời xanh may trắng lam bối cảnh,
hoa cỏ lam điểm xuyết, co sức hấp dẫn kho mieu tả.

Tử Yen cau chan may thanh, lại lui vai bước, cảnh giac nhin người đan ong
trước mắt.

"Tử Yen co nương, nghe noi co đang tim tam sư đệ của ta, việc nay ta hiểu đoi
chut…" Nhị sư huynh nhin Tử Yen, chợt ngừng lời.

Tử Yen nhướng may, khong len tiếng.

"Ta cảm thấy rất co lỗi vi việc nay, cũng căm hận hanh vi như vậy. Tử Yen co
nương cứ yen tam, co khong tim thấy Hổ Tử thi ta co thể giup co tim, nhất định
phải bắt được hắn!"

"Noi thật khong?" Tử Yen vẻ mặt nghi ngờ.

"Đương nhien la thật, Tử Yen hay yen tam đi, ta mang co đi tim hắn ngay. Ta
ghet nhất la hanh vi như vậy, tuyệt đối khong lam ra chuyện như vậy." Nhị sư
huynh ho khan, vẻ mặt uy nghiem.

"Nhưng ma, Tử Yen co nương, tam sư đệ của ta cũng rất đang thương. Hắn từ nhỏ
la co nhi, kỳ thật hắn đi…tuần tra la vi, chắc co cũng hiểu, ai. Đứa nhỏ từ
nhỏ khong co tinh thương của phụ mẫu, ta tựa như ca ca va phụ than của hắn, hy
vọng Tử Yen co nương co thể tha thứ cho đứa trẻ nay." Nhị sư huynh khẽ thở
dai, giữ động tac chắp tay sau lưng, chỉ hơi nhuc nhich bước chan, để anh nắng
luon chiếu vao nửa ben mặt minh.

Tử Yen ngay ra. Co khong biết gi về Hổ Tử, giờ nghe noi như thế thi do dự. Nếu
lời nay la Hổ Tử noi ra thi co tuyệt đối khong tin. Nhưng người trước mắt mạnh
cỡ nao thi khi ấy co tận mắt thấy rồi. Cường giả co tu vi thần bi như vậy, lại
noi ra lời nay, khiến co hơi tin tưởng.

"Ta như la ca ca, như la phụ than hắn, con trẻ lam sai chuyện thi ta nen chịu
trach nhiệm! Tử Yen co nương, co…đừng lam kho no!" Nhị sư huynh nhin Tử Yen,
vẻ mặt cực kỳ chan thanh.

"Đứa trẻ?" Tử Yen do dự một luc, mở miệng hỏi.

"Đương nhien la dứa trẻ rồi, co đừng nhin hắn cao to kỳ thật vẫn chỉ la đứa
con nit." Nhị sư huynh khong chut chần chờ nghiem giọng noi.

"Cai nay…" Tử Yen do dự. Co nhin người đan ong trước mắt, vẻ mặt va biểu tinh
khong co dấu hiệu giả dối, đặc biệt la bay giờ co nhin chăm chu, ngược lại cảm
thấy sự on hoa dưới anh nắng mang đến cảm giac khong noi nen lời, khiến người
bất giac tin tưởng.

"Cho nen, Tử Yen co nương, co va ta la người cung thế hệ, đừng lam kho van
bối, hắn sai lầm thi để ta ganh chịu, co muốn trừng phạt thế nao thi cứ hướng
về ta!" Nhị sư huynh vung tay ao, thay đổi vị tri, khiến anh nắng lại rơi ben
mặt, nhin chăm chu Tử Yen.

Tử Yen im lặng giay lat, lắc đầu.

"Thoi, hắn cũng đang thương, ta co thể hiểu hanh vi của hắn, việc nay cứ như
thế đi. Nhị sư thuc…"

"Hoa sư huynh!" Nhị sư huynh nghiem tuc sửa đung.

"…Hoa sư huynh, khoảng thời gian nay Tử Yen đa quấy rầy nhiều, xin phep rời
đi." Tử Yen ngừng một lat, nhẹ giọng noi.

"Tử Yen co nương!" Vẻ mặt của Nhị sư huynh cang nghiem tuc hơn.

"Hắn sai lầm, ta noi rồi, để ta ganh vac. Như vậy đi, ta theo co đi Thất
Phong, phạt minh bảo vệ co ba năm, dung ba năm nay trả nợ sai lầm của Hổ Tử."
Nhị sư huynh noi xong thở dai, biểu tinh nhu hoa va ngon ngữ kien quyết, nếu
Hổ Tử co mặt thi cũng co lẽ…vẻn vẹn la co lẽ, rất cảm động?

"Hoa sư huynh…nay, thật sự khong cần." Tử Yen co chut chịu khong nổi nhiệt
tinh, lui vai bước.

"Ba năm khong đủ? Vậy được, mười năm, ta nguyện trach phạt minh mười năm đi
Thất Phong bảo vệ co." Nhị sư huynh định tiến len một bước nhưng chần chờ chốc
lat, khong bước ra. Bởi vi cach một bước anh nắng khong sang bằng nơi nay.

"Ai da, thật la khong cần ma!" Tử Yen sốt ruột noi, sự nhiệt tinh của Nhị sư
huynh To Minh thật khiến co thấy sợ.

"Tử Yen co nương, thật ra…" Nhị sư huynh nhin Tử Yen, vẻ mặt trầm trọng.

"Kỳ thật khi đo trong số người thấy co thi cũng co ta, cho nen co phải nhận
xin lỗi của ta!"

Tử Yen nghe vậy thi ngay ra, sau đo cười khổ.

"Hoa sư huynh, xin đừng đua, ta biết khong co huynh. Ai da, việc nay cứ thế
đi, ta đi trước!" Tử Yen noi rồi vội vang lui tới bậc thang, định mau chong
rời khỏi đay.

Co cảm thấy ở lại đay thi toan than đều kho chịu.

"Tử Yen co nương, thật sự co ta!" Thấy Tử Yen định đi, Nhị sư huynh tiến len
mấy bước.

"Cứ vậy đi, ta đi đay…" Tử Yen khong quay đầu lại, rất chật vật nhanh chong
thuận theo bậc thang xuống nui. Xem bộ dạng thi nếu Nhị sư huynh đuổi theo
chắc chắn co sẽ bay len trời trốn mất.

"Khong được!" Nhị sư huynh sải một bước lập tức xuất hiện trước mặt Tử Yen
chạy nhanh.

"Tử Yen co nương rộng lượng nhưng sao Hoa ta la người khong biết đung sai chứ?
Nếu co đa khong nhận xin lỗi của ta vậy phải nhận ba hứa hẹn, Tử Yen co nương
co thể tuy thời đến kiếm Hoa ta." Nhị sư huynh nghiem tuc noi.

"Được được, ta nhớ rồi, Hoa sư huynh, ta đi trước, khong cần tiễn, khong cần
tiễn…" Tử Yen vội gật đầu nhanh chong bay len, vong qua Nhị sư huynh bay nhanh
tới phương xa, chớp mắt đa khong thấy bong dang.

Ngay luc Tử Yen bị nhiệt tinh của Nhị sư huynh hu dọa, khong để ý Han Thương
Tử con ở đay chật vật rời đi, thi ngoai động phủ To Minh, tay phải To Minh vẽ
xuống but cuối cung tren ban vẽ.

Bức họa hoan thanh, khi To Minh đưa ban vẽ cho Han Thương Tử. Co nhin ban vẽ,
giay lat hoảng hốt. Thật lau sau, co đặt ban vẽ xuống, nhin To Minh một cai,
vẻ mặt binh tĩnh xoay người, hoa thanh cầu vồng bay đi.

Tren ban vẽ la một mảnh trống rỗng.

Người co thể nhin thấy thi chắc chắn sẽ thấy. Người khong nhin thấy, co miễn
cưỡng thi rốt cuộc vẫn khong thể thấy.

To Minh khong biết Han Thương Tử co thấy bức tranh hay khong. Hắn nhin bong
dang Han Thương Tử rời đi, hai mắt khep thật lau sau, khi lần nữa mở ra thi
trong mắt vẫn binh tĩnh như nước.

Lặng lẽ cầm lấy bản vẽ, To Minh lại chim đắm vao mo phỏng một kiếm của Tư Ma
Tin. Mỗi lần phỏng theo thi hắn sẽ cảm ngộ một it. Tich lũy từng chut một, dần
cảm nhận thien uy một but khi đo minh vung ra.

Ba ngay sau, Hổ Tử lặng lẽ chui ra khỏi chỗ nấp. Thấy Tử Yen khong để ý minh
nữa thi lại đắc ý, cả ngay ở trong động phủ uống rượu vừa lầm bầm vừa loay
hoay một it băng khối, tổ hợp chung cung một chỗ, con thỉnh thoảng phat ra
từng tiếng cười quai dị.

Nhị sư huynh vẫn giống như trước kia, loay hoay hoa cỏ. Nhưng y co them yeu
thich mới, đo la ở ban ngay tại chỗ rực rỡ anh nắng nhất, tim goc độ để anh
nắng chiếu vao ben mặt, dường như rất hai long cử động nay.

Con về sư ton Thien Ta Tử thi cũng vậy. Khi Tử Yen khong con tới Cửu Phong nữa
ong bước ra ngoai, mỗi sang sớm mọi người Cửu Phong đều co thể nghe thấy đỉnh
nui truyền đến từng tiếng hu dai.

Tiếng hu như sấm đanh đung đung. Trong tiếng rống Thien Ta Tử sẽ bay ra ngoai,
hướng tới cac phương khac nhau, khong biết lam những chuyện gi, thường tới tận
trưa mới về.

Thời gian lau, To Minh phat hiện sở thich của sư ton.

Cung luc đo, theo thời gian troi qua, lại một thang sau, To Minh phat hiện sư
ton Thien Ta Tử co sở thich độc đao khac!

Noi đến sở thich nay thi la Nhị sư huynh noi va To Minh tự minh quan sat mới
biết được.

"Ngươi xem, hom nay sư ton mặc đồ trắng, chắc la sẽ bay hướng bắc." Tren binh
đai ngoai động phủ To Minh, Nhị sư huynh ngồi đo, To Minh ngồi cạnh. Bay giờ
Nhị sư huynh ngẩng đầu nhin ngọn nui, cảm than noi.

Theo lời noi thốt ra, ngọn nui truyền đến tiếng rống vang dội, chỉ thấy Thien
Ta Tử mặc đồ trắng bay len thẳng hướng phương bắc.

"Sang sớm nếu tinh thần sư ton tốt thi sẽ như vậy, tiểu sư đệ nen tập quen
đi."

"Hom nay sư ton mặc đồ đỏ, chắc sẽ bay hướng tay."

"Hom nay sư ton mặc đồ đen, nhất định la bay phia nam…" Ben cạnh Nhị sư huynh
con ngồi Hổ Tử, ga cầm binh rượu, một buổi sang ngay nao đo, khong them nhin
bầu trời, lầm bầm.

Quả nhien, tren ngọn nui, Thien Ta Tử mặc đồ đỏ bay thẳng hướng nam.

"Hom nay sư ton mặc la đồ xanh, đội mũ rơm xanh, ngươi xem, tam tinh luc nay
của ong ấy khong tốt, sẽ bay hướng đong…" Nhị sư huynh khong ngẩng đầu, tay
cầm cọng cỏ xanh, nhẹ giọng noi.

To Minh ngồi vẽ một kiếm của Tư Ma Tin, nghe thế thi phản xạ ngẩng đầu nhin,
biểu tinh ngơ ngac.

Trong tiếng rống tren đỉnh nui, Thien Ta Tử mặc đồ xanh, đội mũ rơm xanh, đạp
khong bay len, bay về phia…bắc.

Hinh ảnh nay lập tức khiến Hổ Tử đang uống rượu ngay ra, dụi mắt.

"Khong đung, sao sư phụ bay hướng bắc chứ?"

Nhị sư huynh cũng ngẩng đầu len, biểu tinh đột nhien biến nghiem trọng.

"Sư ton, co vấn đề!"

Tử Xa ngồi xếp bằng phia khong xa, trong khoảng thời gian nay đa hiểu nhiều
hơn về Cửu Phong kỳ lạ. Bay giờ ga nghe họ noi thế, đặc biệt nhin biểu tinh
của Nhị sư huynh, Tam sư huynh To Minh biến đổi, tim lập tức đập nhanh. Ga lờ
mờ cảm thấy dường như minh phat hiện bi mật gi đo.

Ngay luc nay, chỉ thấy tren bầu trời, Thien Ta Tử mặc đồ xanh đang bay hướng
bắc thi đột nhien ngừng lại, khựng giữa khong trung một luc như la lầm bầm vai
cau, quay đầu, bay hướng đong.

Hổ Tử trợn trắng mắt, cầm rượu uống tiếp, dường như rất bất man hanh động của
Thien Ta Tử.

To Minh nhiu may nhin Nhị sư huynh. Hắn thấy trong mắt Nhị sư huynh co sự
nghiem trọng hiếm thấy.

"Lần trước sư ton xuất hiện sai lầm như vậy, ta nhớ la mười lăm năm trước…trừ
phi, tử y lại sắp xuất hiện ư…" Nhị sư huynh hit sau, nhin To Minh va Hổ Tử.

"Tử y?" To Minh cũng nhin hướng Nhị sư huynh.


Cầu Ma - Chương #248