Người đăng: Boss
To Minh khong lập tức mở miệng ma đứng đo, nhin Trần Tương nữ giả nam trang,
anh mắt của hắn sắc ben rơi vao mắt Trần Tương, khiến co co cảm giac như bị
xuyen thấu tinh thần, xem thấy ben trong linh hồn minh.
Trần Tương run len, khong dam nhin hắn, cui đầu, lại lui vai bước.
"Noi đi, ta sẽ suy nghĩ." To Minh binh tĩnh noi, thanh am khong nhanh khong
chậm.
"Việc nay…việc nay nếu To sư thuc muốn giup thi chắc chắn lam được…." Trần
Tương cắn moi dưới, bộ dạng hiện tại của co vo tinh lộ ro ra dang vẻ con gai.
"Xin To sư thuc giup đỡ, khiến…khiến Ton Đại Hổ sư thuc đừng nửa đem ở ngoai
phong ta…tuần tra nữa…cai nay khiến ta rất kho xử…" Trần Tương nhỏ giọng noi,
kho khăn lắm mới tim được lời noi dễ nghe một chut, biểu đạt ra ẩn ý của minh.
Noi xong co khom lưng, cui đầu hướng To Minh.
"Xin To sư thuc giup cho ta…"
Sắc mặt To Minh biến quai dị, hắn nghĩ tới rất nhiều khả năng nhưng khong ngờ
Trần Tương tặng khối gỗ, tặng day gan la vi chuyện nay.
Do đo co thể thấy Hổ Tử binh thường ở trong mắt mọi người đem đến bong ma lớn
cỡ nao.
Đặc biệt nhớ tới trước khi Hổ Tử ngủ, dẫn hắn từ Cửu Phong tới đay, tren đường
gặp phải chuyện gi, To Minh cười khổ.
"Việc nay ta sẽ cố gắng khuyen hắn, nhưng khong bảo đảm thanh cong." To Minh
chần chờ một chut.
Noi thật long, hắn cũng khong muốn thỉnh thoảng ban đem co người ngồi xổm ben
ngoai nhin chằm chằm từng hanh động của minh. Đặc biệt la nhớ tới khi Hổ Tử
rinh Nhị sư huynh thi khoe miệng treo nụ cười quai dị, To Minh khong kho tưởng
tượng ra khi Hổ Tử rinh rập người khac cũng cười như thế.
Hắn co chut đồng tinh nhin Trần Tương. Người nay nghe To Minh noi vậy thi mặt
đầy cảm kich, cảm kich đo khong giống giả tạo ma phat ra tận đay long, co thể
thấy Hổ Tử quấy rầy co dữ dội cỡ nao.
Co thể vời đi Hổ Tử sư thuc tựa ac mộng ban đem, đối với Trần Tương la việc
quan trọng nhất bay giờ.
Trần Tương cảm kich va cung kinh đưa tiễn, To Minh đi ra khỏi Khi Vật Điện, co
theo sat sau. Cuối cung co cui gập người hướng To Minh, anh mắt tran đầy hy
vọng khiến hắn bản năng liếc cach khong xa đằng sau lưng Tử Xa, Hổ Tử ngay kho
kho.
"Ta sẽ cố gắng hết sức." To Minh gật đầu với Trần Tương, đi hướng Hổ Tử, om
lấy ga, bước ra khong trung một bước, hoa thanh cầu vong bay đến Cửu Phong
phia xa.
Tử Xa vội vang theo sau, ga nhin bong lưng To Minh, mắt co quyết tam.
Hai người một trước một sau chốc lat ra khỏi đống kiến truc đại điện dưới
Thien Mon, tới gần Cửu Phong. Tren đường đi To Minh gặp phải một số đệ tử
Thien Han Tong, những người nay thấy hắn lập tức dừng lại, chắp tay vai chao,
đợi To Minh đi thi mới đi tiếp.
Từng tiếng To sư thuc du khong vang len nhiều lắm nhưng so với luc trước To
Minh gặp gỡ thi khac hẳn.
Ben cạnh nếu co ai khong hiểu, thấy tinh hinh nay lập tức nhỏ giọng hỏi, biết
được đap an thi lộ ra biểu tinh kho tin, anh mắt nhin bong lưng To Minh khuất
xa thoang chốc thay đổi.
Lat sau, khi Cửu Phong xuất hiện ở trước mắt To Minh thi hai người nhanh chong
tới gần, To Minh đap xuống ngoai động phủ Hổ Tử. Hắn om Hổ Tử đi vao trong
động, đặt đối phương nằm tren chỗ thường ngay ngủ.
Nhin Hổ Tử ngay vang dội, mặt To Minh hiện net cười, từ ben cạnh lấy hồ lo
rượu đặt ở chỗ Hổ Tử co thể vươn tay đụng vao, rồi mới xoay người đi.
Ngoai động phủ, Tử Xa cung kinh đứng, thấy To Minh đi ra, lập tức lộ vẻ chờ
nghe sai bảo.
"Vốn định đem ngươi luyện thanh nước thuốc." Ánh mắt To Minh rơi tren người Tử
Xa.
Tử Xa im lặng, tren mặt co lung tung, cui đầu khong noi.
"Nhưng nếu ngươi co thể tim ra hai xac người sắp chết thi ta sẽ bỏ đi ý niệm
nay." To Minh binh tĩnh noi. Trong long hắn đa co suy tinh, tại Cửu Phong
Thien Han Tong, chuyện quan trọng nhất của minh la tu hanh.
Nhất định phải mạnh mẽ hơn, chỉ co như thế noi gần thi hắn mới chiến thắng Tư
Ma Tin được, noi xa thi co thể đi ra Thien Lam binh chướng, đi ra đất Nam
Thần.
Tất cả đều cần tu vi cường đại!
Trận chiến với Tư Ma Tin, thoạt trong thi To Minh khong cach biệt bao nhieu,
nhưng hắn biết kỳ thật trận đấu kia coi như minh thất bại. Nếu khong phải sư
ton can thiệp cho minh đủ thời gian mo phỏng lực lượng thien địa một kiếm kia,
khi nhat kiếm chem xuống thi chắc chắn To Minh thất bại.
Du co Thien Ta Tử trợ giup, nhưng khi Tư Ma Tin thi triển Man Chủng Vo Tam Đại
Phap thi To Minh ro rang phat hiện nguy hiểm manh liệt, nguy hiểm nay khong
phải tu vi như hắn hoa giải được!
Du hắn con co một bảo vật chưa lấy ra, la hỏa băng Đại sư huynh tặng cho. Vật
đo du sao la ngoại vật ma khong phải đồ của minh.
Tất cả những điều đo khiến To Minh nhận ra, tu vi của minh vẫn qua yếu. Loại
tu vi như vậy đừng noi la về nha, ngay cả Thien Lam binh chướng con khong ra
được, thậm chi tại Thien Han Tong khong thể lớn tiếng nữa la.
Tất cả ý niệm quay về một mục tieu, vang vọng trong đầu To Minh thật lau.
"To sư thuc, khong kho co được người sắp chết. Van bối hứa với sư thuc, trong
vong ba năm chắc chắn sẽ tim ra hai người hấp hối co tu vi cao tham. Vu tộc
ngoai Thien Lam binh chướng la lựa chọn tốt nhất." Tử Xa vội cung kinh noi.
Khi Tử Xa noi chuyện thi To Minh đa đưa lưng với ga đi hướng phương xa, dường
như khong nghe lời của ga, tiếp tục cất bước. Mai đến khi Tử Xa phập phồng lo
sợ, thấy bong lưng To Minh sắp rời khỏi tầm mắt thi giọng hắn chậm rai truyền
đến.
"Ngoai động phủ của ta thiếu một người gac đem, nếu ngươi muốn thi đi theo
đi."
Tử Xa phấn chấn tinh thần, lập tức lớn tiếng noi.
"Van bối rất muốn!"
Noi rồi ga chạy nhanh lao đi, theo sat To Minh biến mất ngoai động phủ Hổ Tử.
To Minh trở lại động phủ của minh. Động phủ nay đơn sơ nhưng giờ trong mắt hắn
co chut khac, them ấm ap va cho cảm giac nha.
Binh đai ngoai động phủ tran ngập cỏ xanh mọc trong băng gia, chỉ co một khối
la trống trải, đo la chỗ To Minh yeu cầu Nhị sư huynh để lại cho minh tĩnh
tọa.
Cỏ xanh lắc lư trong gio, như giay dụa sinh tồn trong đất gia ret nay, chung
no co sức sống cứng cỏi. Nhin chung, To Minh như nhin thấy Nhị sư huynh.
Hắn bỗng hiểu ra vi sao Nhị sư huynh phải trồng hoa cỏ hơn phan nửa ngọn nui.
Bởi vi đay la nha của y, y tựa như hoa cỏ đo, chỗ co y chinh la nơi y phải bảo
vệ.
Vi dụ nơi nay trước kia khong co hoa cỏ, nhưng sau khi To Minh mở động phủ thi
Nhị sư huynh đến, mang theo hoa cỏ phủ trum nơi nay.
Cảm giac ấm ap lặng lẽ theo hoa cỏ lắc lư trong gio khiến To Minh cảm nhận
được. Hắn ngồi xổm xuống, nhin hoa cỏ, nụ cười tren mặt la từ sau khi hắn đến
đất Nam Thần rất it thấy, nụ cười ấm ap.
Nụ cười nay chỉ khi ở Ô Sơn, luon ở trong long To Minh do đo ảnh chiếu tren
net mặt.
Tử Xa cung kinh đứng một ben, nhin To Minh. Khi ga thấy nụ cười tren mặt To
Minh, vẻ mặt hoảng hốt, dường như người trước mắt khong con la To sư thuc
khiến ga kinh sợ, tranh phong với Tư Ma Tin, tran ngập sat khi, ma chỉ la một
thanh nien mới lớn, con co ngay ngo chưa cởi hết.
Nhưng hoảng hốt chỉ la một khoảnh khắc thoi. Khi To Minh đứng dậy, nụ cười
tren mặt mất đi, cảm xuc ma Tử Xa khong biết co phải la ảo giac cũng biến mất.
Khong con thấy thanh nien mới lớn nữa, chỉ co To sư thuc trong binh tĩnh tran
ngập sat khi.
"Khong co ta keu gọi thi ngươi khong được bước vao động phủ, ở ngoai động nghe
sai bảo." Thanh am lạnh lẽo của To Minh truyền đến, đi hướng động phủ khong co
cửa lớn.
"Vang!" Tử Xa biểu tinh cung kinh dạ thưa, lui mấy bước, chọn chỗ chắn gio
khoanh chan ngồi xuống. Trong mắt ga phut chốc co me mang nhưng rất nhanh bị
kien quyết thay thế.
'Ba năm…ba năm co lẽ với ta khong phải tai nạn ma la tạo hoa…hy vọng la vậy
đi…' Tử Xa nhắm mắt lại, chim trong tĩnh tọa, nhưng tinh thần ga thi thả ra
xung quanh, như la tuy tung hộ vệ lam việc minh nen lam.
Bay giờ To Minh cũng ngồi xếp bằng trong động phủ nhin sắc trời ngoai động dần
tối xuống, hắn chậm rai lấy ra khối gỗ Te Bạch lấy từ Khi Vật Điện, bay ở
trước mặt, lại lấy ra day gan manh thu.
Sợi day rất dẻo dai, du chỉ một đoạn ngắn cũng co thể bị keo ra rất dai.
Những khối gỗ Te Bạch kich cỡ khong đồng đều, co dai co ngắn, co day cỡ ba đốt
tay co chỉ cỡ hai đốt. To Minh nhin đam gỗ, suy tư một luc, hai tay nhanh
chong nang len chộp lấy một khối gỗ, phất tay một cai, co rất nhiều vụn gỗ
tung bay. Lat sau hắn lại lấy một khối khac.
Thật lau sau, tất cả khối gỗ bị To Minh sửa lại một phen, bay trước mặt hắn co
tổng cộng chin khối gỗ. Mỗi cai dai cỡ canh tay, rộng năm đốt tay, day hai
đốt, thoạt trong giống hệt nhau, đều trắng tinh, nhin thoang qua khong thể
thấy no la gỗ ma giống như bạch ngọc.
Đem chin khối gỗ đặt song song trước mặt To Minh, thanh một ban vẽ rất lớn.
Giữa mỗi khối co một khe hở mỏng nhưng nếu dung sức đe ep thi co thể che phủ
khe hở đo.
Sau đo To Minh cầm lấy day gan manh thu, tran chợt loe anh sang xanh, kiếm nhỏ
bay ra lien tục chặt vai đoạn day gan buộc ban vẽ gỗ nay. Bởi vi bản than day
gan co lực co gian khiến khe hở biến mất, nhưng nếu dung sức cuốn ban vẽ nay
như cuốn da thu, thi bởi vi sức keo co thể đem ban vẽ biến thanh ống đồng.