Người đăng: Boss
Vào thời điẻm buỏi trưa, To Minh đã suy nghĩ rát lau, cắn chặt răng,
sau lưng mang theo gùi, rời khỏi bọ lạc. Cùng đi với hắn còn có Loi
Thàn. Loi Thàn đã từng đén phường bọ, máy ngày hom trước còn đi
mọt chuyén. Lúc này nghe To Minh muón mượn thạch tẹ, lièn truy hỏi,
sau đó tinh thàn phán chán, xung phong yeu càu làm người dãn đường.
"To Minh, trong tay ta chỉ có hai thạch tẹ, đay là ta vát vả dành dụm
được. Ngươi…khi nào ngươi trả lại cho ta a…" Hai mắt Loi Thàn mang theo
trong mong nhìn To Minh, hai người ở giữa núi rừng ben ngoài bọ lạc
phóng nhanh.
"Ngươi đã nói suót dọc đường ròi, khong phải chỉ hai mai thạch tẹ
thoi sao! Ô Long Tien ta đưa ngươi máy năm qua đáng giá bao nhieu thạch
tẹ, Loi Thàn a, khong phải chúng ta là bạn tót sao, tại sao ngươi lại
như vạy chứ?" To Minh hơi chọt dạ, nhưng hai mắt lại trừng to, khién
cho lời nói của Loi Thàn sắp ra khỏi miẹng lại hóa thành thì thào
nghe khong rõ.
"Đay là ta vát vả dành dụm đáy…" Loi Thàn gãi gãi đàu, trong lúc
nói thàm như nhớ tới đièu, lièn kinh ngạc nhìn To Minh.
"Ồ, ta chợt nhớ ra, ngươi mượn thạch tẹ đi phường bọ đẻ mua cái
gì?"
"Mua La Van diẹp" Than thẻ To Minh nhoáng mọt cái, trong núi rừng nhảy
len mọt cách linh hoạt, tóc đọ thạm chí mơ hò vượt qua cả Loi Thàn.
"La Van diẹp là cái gì?" Loi Thàn ngu ngơ hỏi, lại phát hiẹn To Minh
đã vượt qua mình phóng vè phía trước, hắn lạp tức đạp bước thạt
nhanh đuỏi theo.
"To Minh, ngươi nhớ phải trả lại cho ta đó…"
"To Minh, đay là ta tích góp từng chút mọt trong rá nhièu năm a…"
"To Minh, hai mai thạch tẹ kia ngay cả cha ta cũng khong biét, làm sao
mà ngươi vừa vào nhà ta, đã biét ta cát giáu chúng hả?"
"To Minh, La Van diẹp là cái gì, tại sao ngươi khong trả lời?"
"To Minh, To Minh, ta hỏi ngươi cả nửa ngày ròi đó!"
Tren đường đi, ben tai To Minh khong ngừng vang len giọng nói của Loi
Thàn. Hắn biét Loi Thàn thích nói chuyẹn (ten nhièu chuyẹn a ^_^),
hơn nữa mọt khi đã mở miẹng là nói lien mien khong dứt, nhưng To Minh
thạt khong nghĩ tới, dọc theo đường đi, Loi Thàn lại có thẻ khong
chút nghỉ ngơi, mọt mực nói lien hòi.
Cuói cùng, vào lúc hoàng hon, hai người đã rời xa bọ lạc, ở trong
núi rừng xa lạ ròi. To Minh thạt sự khong chịu nỏi, than thẻ đang đi
vè phía trước bõng chạm lại, cuói cùng dựa vào than của mọt cay
đại thụ thở hõn hẻn. Xoay đàu lại, bát đắc dĩ nhìn Loi Thàn ở
phía sau cũng đang hít từng ngụm khí lớn, đã đặt mong ngòi hẳn
xuóng đát.
"To…To Minh…Ngươi…nhớ kĩ…trả ta…ta…" Loi Thàn ho háp dòn dạp nhưng
tháy To Minh quay đàu lại, lạp tức tinh thàn phán chán, làn nữa lại
bắt đàu nói.
"Ta trả ngươi…ta nhát định trả cho ngươi…bát quá ta có mọt yeu càu…"
To Minh cười khỏ, hắn đã khong biét nen nói với Loi Thàn cái gì.
"Yeu càu gì?" Loi Thàn trừng mắt nhìn, làn nữa lọ ra vẻ chát phát.
"Đừng giả vờ mang vẻ mặt này, Tiẻu Hòng làm còn gióng thạt hơn so
với ngươi, Loi Thàn, ta hiẻu rõ dọc đường đi ngươi nói nhièu như vạy
là có ý gì, bát quá ta khong thẻ nói, vè sau ngươi sẽ biét!" To
Minh trừng mắt, hắn và đói phương từ nhỏ đã lớn len cùng nhau, có
thẻ nói hắn hiẻu Loi Thàn còn hơn cả cha mẹ hắn.
Loi Thàn bè ngoài nhìn như chát phác, nhưng thực té lại rát nhièu
tam tư, chỉ có đièu nhièu người bị vẻ ngoài thạt thà của hắn me
hoặc, khong chú ý đén nét giảo hoạt chợt lóe len trong mắt hắn.
Nghe To Minh nói thé, Loi Thàn sờ sờ mũi, nở nụ cười hièn hạu.
"Yeu càu của ta rát đơn giản, chỉ càn tren đường đi ngươi nói ít
lại, đợi ta làm xong mọi viẹc, khi chúng ta trở vè ta sẽ nói cho
ngươi chuyẹn ngươi muón biét" To Minh liéc nhìn Loi Thàn, thong thả
nói.
Than thẻ Loi Thàn bát đọng, cả người tựa như khúc gõ, trong giay lát
đứng yen khong nhúc nhích, hai mắt hắn càng là trợn to, gắt gao nhìn
chằm chằm sau lưng To Minh.
"Loi Thàn…" To Minh cười khỏ, hắn đã quen chơi đùa cùng đói phương,
đọng tác nhỏ như vạy hắn sẽ khong đẻ bị mắc lừa.
"Là ngươi muón ta an tĩnh, ta muón gạt đàu, nhưng mà gạt đàu cũng
phát ra thanh am vù vù, ngươi xem ta như vày thạt tót, cả người khong
nhúc nhích, mọt chút tiéng đọng cũng khong phát ra, hoàn tòa phù
hợp với an tĩnh mà ngươi nói. Sao, khong lẽ ta như vày cũng khong
tính là yen tĩnh. Ngươi bảo ta yen lặng, ngươi yen tam, suót đoạn
đường này ta sẽ duy trì như vạy, tuyẹt sẽ khong phát ra tiéng đọng,
bát qua thanh am phát ra khi ta chạy, ngươi cũng khong thẻ nói ta…"
"Ngưng! Ngươi biét ròi, có thẻ giữ yen lặng chứ?" To Minh vuót vuót
trán, hắn tháy được vẻ đùa cợt chợt lóe len trong mắt Loi Thàn,
biét rõ ten này có ý làm vạy.
"Được ròi, ta cho ngươi biét là được, ta có Man thẻ hoàn chỉnh, chỉ
có đièu bị A Cong thi triẻn Man thuạt che dáu đi, viẹc này ngươi nhớ
kĩ khong được nói cho người khác biét." Nói ra lời cuói cùng, sắc
mặt To Minh lạp tức lièn nghiem túc.
Loi Thàn giạt mình, gióng nhau nghiem túc, ngưng trọng gạt nhẹ đàu.
To Minh nở nụ cười, hai người đã tạm nghỉ nửa ngày, lièn làn nữa
đứng dạy hướng vè con đường phía trước tién đén, mặc dù trời đã
dàn tói, mặt trăng mơ hò ản hiẹn, lại them vài ngoi sao láp lóe,
diẹn tích tuyét rát dày, gió lạnh gào thét. Nhưng hai người đang
chạy lại khong ngừng chút nào, thỉnh thoảng lại nói chuyẹn với
nhau, lọ ra tình cảm bạn bè than thiét.
"Hom nay ta gặp Bắc Lăng ròi, nhìn hắn mà tháy phièn, thực ra ben
cạnh hắn còn có Tràn Han, hắn đã sớm biét Tràn Han có tình ý với
ngươi." Giọng nói của Loi Thàn mang theo sự tức giạn.
"Hắn thay đỏi quá nhièu, khong phải chỉ đi đén bọ lạc Phong Quyén
vài năm sao, khong lẽ hắn đã quen mình là người Ô Sơn bọ, ngươi khong
tháy được vẻ mặt của hắn, còn ra bè dạy dõ ta, nói ta thé này, ta
thé kia"
To Minh tràm mặc.
"To Minh, sớm muọn gì ta cũng vượt qua hắn!" Loi Thàn trong lúc chạy,
hai tay nắm chặt.
"Hắn là Bắc Lăng đại ca, khi còn bé, đói với ta và ngươi đèu rát
quan tam. Ngươi có nhớ trước kia, hắn từng mọt mình truyèn thụ cho
ngươi kinh nghiẹm tu Man khong? Bởi vì viẹc đó, hắn đã bị A Cong
trách phạt!"
"Còn có thuạt bắn cung của ta, cũng là do hắn dạy…" To Minh bình
tĩnh mở miẹng.
"Vè phàn Tràn Han, ta đã sớm nói với ngươi, ta và nàng chỉ có tình
cảm huynh muọi, chứ khong hè có tình cảm gì khác. Hét làn này tới
làn khác, ngươi vãn thích ở ben cạnh đoán mò." Thanh am To Minh vãn
bình tĩnh như trước.
Loi Thàn muón nói them đièu gì đó nhưng nhìn tháy bo dáng bình tĩnh
của To Minh, lời nói đén miẹng lại khong nói ra, hắn hiẻu To Minh,
gióng như To Minh hiẻu rõ hắn.
Hắn biét To Minh trọng an.
"To Minh, là con người thì sẽ thay đỏi…" Hòi lau sau, Loi Thàn nhẹ
giọng mở miẹng.
"Theo quá trình trưởng thành, theo kinh nghiẹm, đèu thay đỏi…có lẽ
đén mọt lúc nào đó, ta…cũng sẽ đỏi thay, ta cảm tháy, ngươi cũng
sẽ như vạy…" Loi Thàn thì thàm.
"Sẽ sao…" Trong lúc chạy, To Minh tràm mặc khong nói.
Khi sắc trời hoàn toàn tói đen, To Minh và Loi Thàn dừng lại, ban đem
di chuyẻn có rát nhièu bát tiẹn, hơn nữa phường bọ kia còn cách
mọt quãng đường. Vì vạy hai người lièn tìm mọt cay đại thụ, ở
phía tren tạo dựng mọt nơi nghỉ ngơi tạm thời. Mọt người ngòi xép
bằng vạn chuyẻn khí huyét trong cơ thẻ tu luyẹn, mọt người quan sát
phía xa, cảnh giác bón phía, thay phien cho nhau, nghỉ qua đem.
To Minh tựa tren cành cay, ánh mắt rơi xuóng tren người Loi Thàn đang
ngòi xép bằng phía trước, tren cơ thẻ hắn có từng đợt ánh sáng
màu hòng lạp lòe, phía tren nhìn tháy khong ít sợi máu phạp phòng.
Nhìn cả nửa ngày, To Minh lại ngảng đàu nhìn bàu trời đen nhánh,
mặt trăng tren bàu trời tỏa ra ánh sáng, cùng vo só ngoi sao tren màn
trời dung hợp làm mọt, trong rát đẹp. Đòng thời, khi nhìn vào nó,
cũng sẽ có cảm giác bản than mình thạt bé nhỏ.
"Mọi người đèu sẽ thay đỏi, ta…cũng vạy sao…" To Minh yen lặng nhìn,
trong đàu hiẹn ra từng hình ảnh Bắc Lăng ở ben cạnh mình khi còn
bé.
"Néu có mọt ngày ta thay đỏi, ta sẽ bién thành người như thé nào…"
Trong mắt To Minh lọ ra vẻ me mang, ván đè này đói với mọt thiéu
nien mười sáu tuỏi mà nói, quá mức phức tạp.
"Có lẽ ta sẽ trở thành mọt man y cường đại như A Cong, mang theo Tiẻu
Hòng đi du lịch khắp nơi, đi tới rát nhièu nơi ta chưa đi qua, thăm
nhièu bọ lạc, chữa trị cho nhièu người Man… Có lẽ ta còn có thẻ
trở thành Man Cong, sau đó gặp được co gái mình yeu, cùng nàng sóng
chung mọt chõ, nàng sẽ cùng ta đi du lịch, mãi cho đén khi tóc đã
bạc đàu…Tiẻu Hòng cũng đã trở thành Lão Hòng… Sau đó ta lại đem
kinh nghiẹm của mình, nói cho Lạp To trong bọ lạc, gióng như A Cong
vãn thường nói với chúng ta vè cuọc đời của ong." To Minh nở nụ
cười, nụ cười thạt vui vẻ, thạt thuàn phát.
"Hoặc là, ta có thẻ biét được than thé và lai lịch của mình…" To
Minh cười, khẽ thở dài mọt tiéng.
"Loi Thàn, ta sẽ khong thay đỏi!" To Minh hít mọt hơi thạt sau, ở dưới
ánh trăng, trong vùng đát thuọc vè Man tọc, thì thàm máy lời chỉ
chính mình nghe tháy.
Hắn xác định, như người thiéu nien mọt mực tin tưởng, tương lai gióng
nhau đèu tót đẹp…
Mọt đem cứ như thé troi qua, vào sáng sớm của ngày tiép theo, khi
sắc trời vừa tờ mờ sáng, To Minh và Loi Thàn đã thức dạy, dùng
tuyét rửa sơ mặt, cái lạnh buót của tuyét khién toàn than hai người
chán đọng, tinh thàn càng them phán chán khong gì sánh được.
"Dựa theo lọ trình tính toán, trưa hom nay chúng ta có thẻ tới
phường bọ ròi!" Loi Thàn đã từng đén phường bọ máy làn, vuót vuót
tuyét tren mặt, hướng vè phía To Minh nói.
To Minh gạt đàu, sau khi hai người rửa mặt xong, lièn đón vàng thái
dương mới mọc ở cuói chan trời. Trong núi rừng nhanh chóng phóng đi.
Mọt đường thuạn lợi, vào buỏi trưa, To Minh nhìn tháy ở phía xa ben
ngoài cánh rừng nhiẹt đới, có rát nhièu gian phòng làm bằng thảo
mọc, còn có tiéng người trò chuyẹn huyen náo, khong ít Man sĩ trong
các bọ lạc xung quanh, xuát hiẹn ở đau đó.
"Đén ròi!" Loi Thàn nhìn vè phía To Minh, nhát là tại tren cái gùi
của hắn nhìn đi nhìn lại máy làn, chỉ có đièu cái gùi này dùng
da thú bao thú bao kín, hắn khong nhìn tháy được vạt ben trong.
To Minh nhìn phường bọ ở phía xa. Phường bọ này rát lớn, có thẻ so
với mọt vài bọ lạc nhỏ, chỉ có đièu xung quanh khong có hàng rào,
mà xuát hiẹn khong ít đại hán cường trán lạnh lùng nhìn bón phía,
duy trì trạt tự cùng phòng ngừa dã thú vọt tới đay.
Ở trung tam của phường bọ, có mọt cái lèu cực lớn làm bằng da thú
màu tím, nơi đó phòng họ rát nghiem ngặt, mọt bọ cám người khác
tới gàn.
"Đó là nơi ở của chủ nhan phường bọ, nghe nói là mọt Man Sĩ rát
cường đại, chỉ tiép thủ lĩnh của các bọ lạc." Loi Thàn cùng To
Minh ra khỏi khu rừng, tháp giọng giới thiẹu hướng vè phía phường
bọ kia đi đén.
To Minh liéc nhìn cái lèu da thú màu tím, ròi thu hòi ánh mắt,
dưới cái nhìn của họ vẹ phường bọ, bước vào nơi hắn chưa bao giờ
tới này.
Đúng lúc này, đọt nhien thanh am lạnh lùng của mọt nữ tử ở cách
đó khong xa truyèn đén.
"Loi Thàn!"
Bước chan To Minh dừng lại, lạp tức hắn phát hiẹn theo thanh am kia
vang len, than thẻ của Loi Thàn đang đứng ben cạnh hắn, bõng nhien run
rảy.