Huyết Nguyệt Ô Sơn Đồ!


Người đăng: Boss

Khoảnh khắc To Minh mở mắt ra, đoi mắt lộ tia sang rạng rỡ. Ánh sang đo chợt
loe rồi trở lại binh thường. Than thể To Minh chất đầy tuyết day cũng vao luc
nay tự động bay len, chậm rai xoay tron ben ngoai người To Minh.

Nhị sư huynh ngồi một ben, mặt tươi cười tập trung nhin hắn.

Giờ phut nay, tren đỉnh nui, Thien Ta vẻ mặt đắc ý cất lại lệnh bai dường như
cũng co phat hiện, nhin hướng To Minh. Chẳng qua khi ong nhin hắn thi biểu
tinh khac trước, dần hiện ra uy nghiem.

Cung luc đo, Hổ Tử trong động phủ đa bước ra đứng ben ngoai, nhin hướng binh
đai ở sườn nui.

Trong long chảo băng tầng dưới Cửu Phong cũng co một anh mắt tập trung nhin.

To Minh mở to mắt, nhưng trong mắt hắn tran ngập binh tĩnh. Sự binh tĩnh đo
khac với sự lanh tĩnh trước kia. Đo la loại tinh thần bất động, la loại tĩnh
du trời sụp đất nứt ngay trước mắt cũng khong dao động long.

Khiến hắn co thể tĩnh tam như vậy la bong tuyết trước mắt hắn, no xoay tron
bay bay, theo tay phải To Minh chậm rai nang len, chung lập tức ngưng tụ tren
tay phải hoa thanh tuyết but.

But bị To Minh cầm lấy vung trước mặt.

But vẽ, ngoi but xẹt tới đau la tuyết chợt ngừng bay, khiến luc To Minh vung
but thi hư khong trước mặt biến thanh tấm vải để vẽ, vẽ ra một ngọn nui.

Đường net nui do tuyết đọng hợp thanh, bềnh bồng giữa khong trung. Thoạt trong
binh thường nhưng nếu tập trung nhin lau sẽ co cảm giac sinh động như thật.

Luc vẽ ra ngọn nui nay, tam To Minh tĩnh lặng, đo la loại tĩnh lặng trước giờ
chưa từng co. Loại binh tĩnh chưa từng xuất hiện trong long hắn từ khi rời
khỏi Ô Sơn.

Dưới sự binh tĩnh nay, hắn khong biết phia sau minh con ngồi Nhị sư huynh,
khong biết phương xa co anh mắt Hổ Tử. Khong biết trong long chảo dưới ngọn
nui co anh mắt than thiết của Đại sư huynh, va cả đỉnh nui than hinh gia cả
mặc ao trắng.

Toan bộ tinh thần hắn đều tập trung vao cay but trong tay phải. Tuyết đọng
ngưng tụ vẽ ra hinh ma hắn muốn vẽ nhất vao luc nay.

Giờ phut nay hắn khong nhập định nhưng cang như nhập định. Khong nhắm mắt tiến
vao trạng thai kỳ lạ nhưng lại sa vao trạng thai đo, khong muốn thoat ra.

"Tạo hoa…tạo hoa…đay chinh la đap an hắn đưa ta…" Tren đỉnh nui, Thien Ta
khong co chut dang vẻ buồn cười luc đanh với ong lao ao tim, ma co sự tri tuệ
kho mieu tả. Ông nhin bốn đệ tử của minh.

"Lao đại triệt ngộ la tạo hoa, cho nen hắn bế quan, từ nao nhiệt trốn vao yen
tĩnh, đem hoa tất cả, con lại chinh la bản tam. Cho nen hắn tu la Tạo Hoa m."

"Lao nhị hiểu ra la tạo hồn, lấy hoa cỏ ma tạo, hoa thanh đoi tay tạo hoa, nắm
giữ sinh tử."

"Lao tam hiểu ra, thi la tạo họa bản than, như mộng nhập mộng, chinh la tạo
hoa…"

"Ta khong ngờ rằng lao tứ tuổi trẻ triệt ngộ ra nhưng lại la tạo hoa loại thứ
bốn…" Thien Ta thi thao, mắt sang ngời.

Tren binh đai, To Minh nhin nui minh vẽ ra, cay but trong tay phải con đang vẽ
tiếp. Dần dần, nui co năm đỉnh, hắn đa vẽ ra Ô Sơn.

Khoảnh khắc Ô Sơn bị vẽ ra, tren mặt hắn ẩn hiện Sơn Văn như co cộng hưởng,
khiến trong người To Minh bất giac xuất hiện dấu hiệu vận chuyển tu vi.

To Minh cầm tuyết but, khoảnh khắc vẽ xong nui thi mạnh keo xuống một vệt dai.
Vệt dai nhin thấy ghe người, tựa thanh kiếm sắc ben lộ ra sat khi kinh người.

Sat khi vừa ra lập tức khiến Thien Ta đứng tren đỉnh nui biến sắc mặt.

Cung luc đo, Nhị sư huynh luon chu ý To Minh cũng biểu tinh nghiem trọng, Hổ
Tử ben ngoai động phủ cũng như thế.

Con co Đại sư huynh bế quan, giay phut phat hiện vệt dai nay thi hơi thở rối
loạn.

"Sat khi thật mạnh!!!"

To Minh khong phat hiện những điều nay. Hắn chỉ la dựa theo tam minh, binh
tĩnh tạo hoa, tạo ra nhan sinh thuộc về minh.

But của hắn tạm dừng tận cung vệt dai, dần dần vẽ ra Ô Sơn bộ lạc giống Man
Văn tren người hắn. Từng gốc cay ngọn cỏ, từng phong ốc chậm rai xuất hiện
trước mặt hắn. Ở giữa hư khong, cung cộng hưởng với Man Văn của hắn.

Hắn khong biết đa qua bao lau, but trong tay hắn sau khi vẽ hoan chỉnh cả Ô
Sơn bộ lạc thi ngừng lại.

Trong bức tranh hư khong trước mặt hắn, co sơn co cảnh, co cỏ co cay, phong ốc
nối thanh một mảnh, co hang rao, hợp thanh bức họa bộ lạc hoan chỉnh.

Giống hệt như Man Văn của hắn.

Nhưng tay To Minh vẫn nang len, chỉ la ngừng lại. Hắn dường như khong biết nen
vẽ xuống net tiếp theo ra sao. Hắn vẫn binh tĩnh, nhưng sau trong binh tĩnh la
me mang.

Thời gian troi qua, thật lau, thật lau.

"Tạo hoa, tạo hồn, tạo họa, tao hoa đều la trong vo sinh ra co, trong tĩnh co
động, trong kinh co cảnh…tiểu sư đệ, ta cảm thấy trong bức họa con nhiều thứ
gi…" Lời noi nhu hoa của Nhị sư huynh dịu dang vang ben tai To Minh.

To Minh im lặng, dần dần sắc trời tối xuống, tren trời xuất hiện vầng trăng.
Ánh trăng rắc xuống mặt đất, nổi len anh bạc, khiến người nhin thấy lạnh lẽo.

Đem nay, Cửu Phong khong ai ngủ, đều tập trung nhin To Minh. Họ biết ngay hom
nay cực kỳ quan trọng với To Minh. Đặc biệt la bay giờ hắn đang tim ra cach
tĩnh tam của minh, nhưng vẫn con hơi me mang chứ khong sang tỏ hết.

Hiện tại đối với To Minh la cực kỳ mấu chốt.

Co lẽ người Thien Han Tong ben ngoai Cửu Phong rất it ai hiểu được điều nay,
nhưng tren nui Cửu Phong, họ tu khac với người ngoai, lần đầu tien nhập mon
ngộ quan trọng tới cỡ nao.

Mai đến khi khung trời từ tối tăm dần biến đổi, goc trời lại sang len, trăng
tren cao sắp ẩn đi chỉ con lại hư ảnh thi tay phải tạm dừng thật lau bỗng
nhien động!

Khoảnh khắc tay hắn động, Thien Ta tren đỉnh nui lập tức vẻ mặt cực kỳ trầm
trọng. Nhị sư huynh, Tam sư huynh, con co Đại sư huynh đang bế quan cũng giống
thẮ

Họ nhin tay phải To Minh động, cầm but, ở phia trước bức tranh Ô Sơn lấy hư
khong lam vải vẽ ra một hinh tron.

Hinh tron nay rất đơn giản, một but la xong. Nhưng đường net đơn giản như vậy
lại khiến To Minh mất thời gian cả đem. Khoảnh khắc vẽ xuống, ngươi To Minh
kịch liệt run rẩy. Tren mặt hắn, ben cạnh Ô Sơn văn bay giờ cũng dần hiện ra
một hinh tron giống hệt.

Cung luc đo, tu vi trong người To Minh bỗng di chuyển, chớp mắt đến cực độ,
khong ngờ như đa đạt đến đỉnh sơ kỳ Khai Trần, chỉ cần bước ra một bước la co
thể tiến vao trung kỳ Khai Trần!

Cũng chinh luc nay, bức tranh To Minh vẽ trước mặt, vong tron tỏa ra anh sang
choi mắt. Ánh sang la mau đỏ, hinh tron như đang thieu đốt, hoa thanh Huyết
Nguyệt!

Huyết Nguyệt!
Huyết Nguyệt rực chay!

Đay la ban đầu khi To Minh minh tưởng đa từ bỏ Man Văn thứ nhất, bay giờ trong
trạng thai binh tĩnh, bị hắn vẽ ra trong bức tranh thứ nhất cuộc đời hắn.

Giay phut Huyết Nguyệt bị vẽ xuống, khong khi bức tranh chợt biến đổi, thanh
bức Huyết Nguyệt Ô Sơn đồ! Sat khi kinh người từ Huyết Nguyệt Ô Sơn đồ toat
ra. Sat khi đậm đặc khiến Nhị sư huynh ben người To Minh biểu tinh trầm trọng.

Hổ Tử ở ben ngoai động phủ run người, lẩm bẩm.

Con về Đại sư huynh bế quan thi im lặng lat sau phat ra tiếng thở dai.

"Cửu Phong, chỉ sợ từ nay về sau con binh tĩnh nữa. Nhưng hắn la tiểu sư đệ,
chỉ vậy đa đủ."

Huyết Nguyệt Ô Sơn đồ xuất hiện, khiến người To Minh run rẩy, tu vi trực tiếp
pha tan cực hạn trước đo. Trong người To Minh vang từng tiếng bum bum, tu vi
của hắn từ sơ kỳ Khai Trần đạt đến trung kỳ Khai Trần!

Một lần triệt ngộ, vẽ ra bức tranh, một net Huyết Nguyệt biến đổi văn của To
Minh, cũng khiến tu vi hắn vi thế ma đột pha!

[Đồ nhi của Thien Ta ta khong cần cong phap, khong cần thần thong, chỉ cần
tĩnh tam triệt ngộ, cảm ngộ tạo hoa thien địa…]

Lời noi của Thien Ta hiện ra trong long To Minh, bay giờ hắn rốt cuộc hiểu
Thien Ta dạy cho hắn la cai gi.

Đo la con đường tu tam hoan toan khac với người ngoai!

Cửu Phong tu khong phải la lực lượng cong phap, khong phải cai gi thuật phap
thần thong, ma chinh la tam!

Tren đỉnh nui, Thien Ta im lặng, lat sau chậm rai xoay người đi hướng đại điện
bị phong ấn. Bong lưng ong hơi lảo đảo nhưng bước chan lại vững vang.

Ông xoay người, khong ai trong thấy tren mặt chất chứa bi thương kien quyết.

'Sư phụ, ta sẽ chứng minh cho người thấy, con đường Man tộc ta tu hanh la sai
lầm! Người sai, cac ngươi đều sai!'

Sau khi Thien Ta đi, bức tranh trước mặt To Minh tren binh đai theo binh tĩnh
trong mắt hắn biến mất, chan chinh tỉnh lại ma hoa thanh bong tuyết rơi rụng.

"Tiểu sư đệ, sư huynh thấy chỗ nay của ngươi khong sai, co muốn trồng it hoa
cỏ tren nay khong? Ngươi thấy sao?"

Giay phut To Minh tỉnh lại, ben tai truyền đến thanh am nhu hoa của Nhị sư
huynh.

To Minh ngẩn ra, quay đầu lập tức thấy Nhị sư huynh chẳng biết xuất hiện tại
đay từ bao giờ. Hắn vội đứng dậy, nhin binh đai chẳng biết từ khi nao đa tran
ngập hoa cỏ.

"A…Nhị sư huynh co thể chừa cho ta một chỗ tĩnh tọa khong…"

"À, tốt thoi, vậy chừa cho ngươi một chỗ nhỏ." Nhị sư huynh chớp mắt, cười dịu
dang.

"Đung rồi, trong mấy ngay ngươi cảm ngộ, Nhị sư huynh co bắt cho ngươi một vật
sống, đặt ở chỗ Tam sư huynh ngươi, co rảnh thi đi nhin xem. Con nữa, co một
sư điệt rất đẹp đến tim ngươi, nếu co cơ hội gặp thi nhớ giup sư huynh hỏi co
be ben cạnh co ấy ten gọi la gi."


Cầu Ma - Chương #228