Người Đến Trong Gió Tuyết


Người đăng: Boss

Trong trạng thai khiến To Minh thấy xa lạ nay, hắn quen thời gian troi qua.
Hắn nhắm mắt, cả người như khong co linh hồn, dường như linh hồn hắn đa rời
khỏi than xac, dung nhập vao thien địa.

Trong thế giới của hắn khong co trời đất chỉ co hỗn độn. Sương khoi lượn lờ
khiến hắn thấy khong ro nhưng long rất binh tĩnh, ngay cả tiếng tim đập cũng
chậm lại.

Bong tuyết rơi tren toc hắn, tren quần ao, từ từ biến nhiều, nhin từ xa trong
To Minh như la người tuyết.

Bốn ngay, năm ngay, sau ngay…

Nhiều lần mặt trời mọc lại lặn, anh nắng va anh trăng giao nhau rơi tren người
To Minh, tỏa anh sang khac lạ. Than thể hắn vẫn khong động đậy.

Tren đỉnh Cửu Phong, To Minh khong hay biết mấy ngay trước khi hắn tiến vao
trạng thai nhập định trong thấy bong người đến nay vẫn khong rời đi.

Thien Ta đứng tren đỉnh nui, anh mắt luon nhin chằm chằm To Minh ngồi xếp
bằng, cung hắn đi qua mấy ngay nay, va sẽ con tiếp tục như thế.

Mai đến khi To Minh tỉnh lại, ong lam sư ton của hắn, sẽ rời đi.

Bởi vi ong biết, tinh trạng trước mắt đối với đệ tử của minh la qua trinh lột
xac cực kỳ quan trọng trong đời, đay la một lần ngộ đạo.

"Mỗi một đệ tử của Thien Ta ta, sau khi vao nui rồi sẽ ở thời gian khac nhau
xuất hiện lần đầu tien ngộ đạo." Thien Ta nhin To Minh phia xa, thi thao.

Khi đại đệ tử ngộ đạo thi ong đứng xem.

Nhị đệ tử ngộ đạo ong cũng đứng nhin.

Con về tam đệ tử ngộ đạo, ong vẫn đứng đo lặng im nhin.

Bay giờ ong đứng đay, như ba lần trước, nhin To Minh, nhin hắn ngộ đạo. Trong
qua trinh ngộ đạo nay ong sẽ khong cho phep bất cứ ai quấy rầy. Ông la sư ton
của bọn họ, ong phải ở luc họ con nhỏ yếu giang đoi tay bảo vệ.

"Ta thật mong chờ lao tứ sẽ cảm ngộ ra cach gi, khiến ngươi co thể tĩnh tam."
Mặt Thien Ta lộ nụ cười hiền lanh, trong nụ cười kia co mong chờ.

Ông vĩnh viễn khong quen mấy ngay trước trong mật thất, đệ tử nay khi thấy bản
đồ da thu đa khoc.

Hệt như luc ong thu đại đệ tử, nhị đệ tử, tam đệ tử, khoảnh khắc To Minh keu
ong la sư ton, ong đa đem To Minh thanh đồ nhi của minh. Khong cần thời gian
troi qua, co luc giữa người với người thường chỉ la cảm giac trong chớp mắt.

Thien Ta đang đứng nhin.

Tren Cửu Phong, co Tam sư huynh thich tự xưng la Hổ gia gia, nằm trong động
phủ cầm hồ lo rượu, uống từng ngụm. Ga đa say, nhưng mấy ngay nay say ma kho
đi vao giấc ngủ. Đoi khi ga ngẩng đầu, du anh mắt bị vach đa động ngăn cản,
nhưng nếu nơi nay khong con vach đa thi co thể thấy ro, chỗ ga nhin chinh la
binh đai To Minh xếp bằng.

"Hổ gia gia số khổ ma…Ai bảo hắn la tiểu sư đệ chứ, hết cach rồi, hết cach
rồi…nhưng sau nay ra ngoai đanh lộn co người giup ta, khong tệ, khong tệ…" Tam
sư huynh lầm bầm, nhếch moi cười, nụ cười rất la đắc ý.

"Hừ hừ, vẫn la Hổ gia gia thong minh nhất, tiểu sư đệ đều tại ta vo ý chỉ điểm
ma ngộ đạo. Xem coi hắn co thể ngộ ra cach gi…khong tốt, lỡ đau hắn ngộ ra
cach bế quan giống rua như Đại sư huynh, vậy sau nay Hổ gia gia lại co đơn
rồi! Ma ngộ ra sở thich quai dị như Nhị sư huynh, thich nuoi hoa cỏ cũng khong
tốt. Uống rượu, ngộ ra uống rượu la tốt nhất, đến luc đo thi co người cung ta
uống rượu rồi." Ga đan ong gai đầu, biểu tinh khẩn trương.

Giờ phut nay, cũng tren Cửu Phong, con co một người đang ngồi trong vung đất
thảo dược rộng lớn ở giữa sườn nui, đao một it băng đất trồng một vai loại hoa
cỏ.

Người đan ong mặc ao trắng, khuon mặt cực kỳ đẹp trai, mắt sang, tren mặt luon
mang nụ cười mỉm chi. Đoi khi y ngẩng đầu nhin chỗ To Minh ngồi xếp bằng, nụ
cười sẽ cang tươi hơn.

"Tiểu sư đệ, cố len đi. Co thể trở thanh người của Cửu Phong hay khong phải
xem ngươi co ngộ ra khong." Người đan ong nay chinh la Nhị sư huynh. Ngay hom
nay y khong đi ngủ, thậm chỉ mấy ngay nay cũng khong ngủ, thai độ lạ thường
chăm soc hoa cỏ, thỉnh thoảng chu ý chỗ To Minh ngồi.

Dưới chan nui Cửu Phong, dọc theo khe hở băng tầng, tận cung ngọn nui, chỗ Đại
sư huynh bế quan cũng co anh mắt nhu hoa dường như đang nhin To Minh, anh mắt
kia co mong chờ.

To Minh yen tĩnh ngồi. Trong thế giới của hắn vẫn la sương mu, khong thể thấy
ro, chỉ co khoi troi nổi. Hắn khong biết đa qua bao lau, co lẽ la vai giay, co
lẽ la mấy ngay, hoặc co lẽ cang lau.

Hắn khong suy nghĩ kỹ cang, chỉ nhin sương mu kia.

Trong sương mu hắn lờ mờ thấy co bong người, trong mơ hồ dường như đang ngồi
xếp bằng, xung quanh dần toat ra khi lạnh, nhưng trong khi lạnh co ảm giac
nong chay.

Đay la, trong cảm giac của To Minh, vẽ ra Đại sư huynh.

"Dung bế quan khoa lại than thể, tập trung tinh thần do đo đạt đến trinh độ
tĩnh tam. Tham ngộ cong phap, sang tạo con đường thuộc về minh. Đay, chinh la
Đại sư huynh." To Minh thi thao, đay la Đại sư huynh ma hắn phan tich.

"Loại cảm giac nay minh cũng co thể lam được. Nhưng bởi vi minh trong thấy nen
nếu chọn điều nay thi khong phải tạo, ma la đạp con đường người trước, đi theo
sau lưng Đại sư huynh." To Minh im lặng thật lau sau, từ từ lắc đầu.

Chậm rai, trong mắt To Minh, thế giới sương mu trước mắt hắn dần xuất hiện
hinh ảnh mới. Hinh ảnh nay chỉ co minh To Minh thấy. Nếu giờ phut nay trong
thế giới con co người khac, nhin sương khoi cũng chỉ thấy la đam khoi ma thoi,
chứ khong co vật gi khac.

Noi la sương khoi nhưng kỳ thật la suy nghĩ của To Minh.

Trong hinh ảnh mới, To Minh trong thấy Nhị sư huynh. Hắn thấy hoa cỏ tren Cửu
Phong, nhin thấy lực lượng sang tạo sinh mệnh.

"Người co thể cực vu hồn, co thể cực vu tam. Sự sống của hoa cỏ la trời đất
ban tặng, nhưng trải qua ban tay Nhị sư huynh thi cũng la loại sang tạo. Ban
đem Nhị sư huynh như thay đổi thanh người khac, lấy đi hoa cỏ minh trồng, đay
la vi sự sống của chung do tay hắn tạo ra, tương tự, cũng sẽ hủy diệt trong
tay hắn."

Than hinh To Minh chấn động, trong trạng thai ngộ đạo, hắn bỗng hiểu một số
hanh vi của Nhị sư huynh.

Những điều nay co lẽ khong chinh xac, nhưng giờ phut nay To Minh tự minh ngộ
ra.

"Loại sang tạo nay đa đạt đến trinh độ cực kỳ tham ảo…Nhị sư huynh…" To Minh
thi thao, im lặng giay lat, vẫn la lắc đầu.

"Con đường như vậy khong thich hợp ta trả lời vấn đề của sư ton, cai gi la tạo
hoa…" To Minh nhin mảnh sương khoi. Kỳ thật đối với vấn đề của Thien Ta thi
hắn đa co đap an, nhưng đap an nay chỉ co thể đặt trong long, khong noi ra
được. Noi ra thi sẽ sai.

"Đap an của Đại sư huynh chắc la ta chinh la tạo hoa."

"Đap an của Nhị sư huynh cũng la mấy cau đo."

"Về phần Tam sư huynh thi co lẽ hơi khac nhưng ý nghĩa giống nhau. Họ co thể
đap như vậy la vi tim ra cach tĩnh tam của minh, tim ra tạo của minh."

"Ta khong thể noi như vậy, bởi vi ta con chưa tim ra. Nếu bắt chước con đường
của sư huynh, ta vĩnh viễn khong thể noi ra cau nay. Trừ phi co một ngay ta đi
tren con đường của minh." To Minh lắc đầu.

Sương khoi trước mắt hắn lại biến đổi. Lần nay xuất hiện hinh ảnh người ngoai
khong nhin thấy. Chinh la Tam sư huynh tự xưng la Hổ gia gia, mắt say lờ đờ,
uống rượu, nằm tren mặt đất, khoe miệng vương nụ cười ngay ngốc. Co một vai
giọt nước dọc theo khoe moi chảy xuống, lờ mờ nghe tiếng ngay.

Dường như trong mộng của co thế giới khiến ga vui vẻ. Trong thế giới kia,
dường như co vo số người cung ga uống rượu, co vo số người chờ ga đanh….

Bộ dang vui vẻ như vậy khiến To Minh kiềm khong được bật cười.

Hắn thậm chi tưởng tượng ra, co lẽ Tam sư huynh ngộ đạo la dễ dang nhất, cũng
đơn giản nhất. Rất co thể Tam sư huynh nay từ trước đến giờ khong co ngộ đạo
gi, chỉ la uống rượu ngủ say, lam một giấc mộng, sau đo thật tự nhien co cach
tĩnh tam của minh.

"Nếu co một ngay, mộng tưởng của Tam sư huynh thanh sự thật, vậy thanh tựu của
hắn tất nhien sẽ khong kem hơn Nhị sư huynh. Con về Đại sư huynh, con đường
của hắn, ta con chưa nhin thấu." To Minh cuối cung vẫn la lắc đầu.

Con đường của Tam sư huynh hắn cũng sẽ khong đi.

"Khong biết sư phụ triệt ngộ la cai gi…" To Minh khong co manh mối, khong suy
nghĩ nhiều nữa.

Dần dần, sương khoi trước mắt hắn biến hoa kịch liệt. Chung no biến đổi đại
biểu long To Minh đang suy ngẫm.

Hắn suy ngẫm la triệt ngộ thuộc về minh, la cach tĩnh tam của rieng minh.

Thời gian cứ thế troi qua từng ngay. Rất nhanh, To Minh ngồi xếp bằng tren
binh đai đa qua ngay thứ hai mươi bảy.

Trong hai mươi bảy ngay, đoi khi co gio tuyết ập đến, nhưng tuyết rất it, du
la vậy vẫn khiến người To Minh va xung quanh hắn đoi thanh đống.

Khi đem ngay thứ hai mươi bảy qua đi, khi sang sớm ngay thứ hai mươi tam đến,
cung với tia nắng ban mai đến la một trận gio tuyết to lớn.

Khi trời bao tuyết khong hiếm thấy trong Thien Han Tong, thỉnh thoảng co. Hiện
giờ luc bao tuyết đến, tiếng gio buốt rit gao kinh trời cuốn thật nhiều tuyết
bay như muốn che đậy cả thế giới, như một da thu cổ đại nang len mong vuốt vỗ
xuống mặt đất.

Trong bao tuyết theo gao, dưới chan nui ben ngoai Cửu Phong, từphương xa dần
đi đến một người. Người nay đội mũ rất day, che đậy toan than, đi trong gio
tuyết. Khi thế kinh người toat ra từ trong cơ thể y. Khiến gio tuyết như khong
dam tới gần, đanh vong ngoai cơ thể lui ra sau, khiến than hinh tiến len từ xa
nhin lại tựa một địa long tới gần.

"To Minh…" Thanh am người nay lạnh lẽo vang dưới Cửu Phong.


Cầu Ma - Chương #224