Triệt Ngộ


Người đăng: Boss

"Đi!" To Minh gật đầu.

Tam sư huynh hưng phấn cầm hồ lo, ngẩng đầu nhin sắc trời, miệng lầm bầm vai
cau To Minh nghe khong ro, xoe tay bấm đốt như đang tinh toan cai gi.

Lat sau, ga cười ngay ngo bảo.

"Được rồi, ngươi may lắm đo, hom nay co thể thấy Đại sư huynh. Đi thoi, theo
sat ta." Tam sư huynh noi, nhoang người len thẳng tới phương xa, To Minh im
lặng khong ra tiếng theo sau. Nhin bong lưng Tam sư huynh, người nay dần dần
khiến hắn thấy kho hiểu.

Hai người một trước một sau chạy nhanh trong nui khi bầu trời hừng đong. Khong
lau sau đi tới một chỗ đa nui tan pha tan hoang. Ở đo To Minh thấy một cai
động thấp be bị một khối đa to che hơn phan nửa, khiến du la ban ngay cũng sẽ
khong co nhiều anh nắng chiếu vao.

"Đại sư huynh bế quan ở đay?" To Minh chần chờ một lat, mở miệng hỏi.

"Đại sư huynh sao co thể hưởng thụ sinh hoạt như vậy được. Đay la động phủ của
Hổ sư huynh ngươi, thế nao? Trong rất khi phai hả? Ngươi trước tien chờ ta lấy
chut rượu." Tam sư huynh noi, cui người tiến vao trong động thấp be.

To Minh đứng ben ngoai ngay ra, đối với suy đoan luc trước bắt đầu co dao
động.

Rất nhanh, Tam sư huynh đi ra. Binh rượu trong tay lắc lư vai giọt vẩy ra
ngoai, xem liền biết đa bị rot đầy. Cầm hồ lo lớn, mặt ga lộ hưng phấn.

"Đi thoi, chung ta phải bắt kịp thời gian, nếu khong thi trễ mất." Noi rồi Tam
sư huynh nhanh chong đi len.

To Minh chần chờ một lat, theo sat phia sau. Hai người đi thẳng tới dưới nui.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, ga đan ong ten la Hổ Tử dẫn To Minh tới dưới
chan nui, quẹo trai quẹo phải đi tới một vết nứt. Vừa bước vao To Minh lập tức
cảm giac khi lạnh ập đến.

Hắn nhin Tam sư huynh hanh động hiển nhien rất quen thuộc nơi đay. Đi trong
khe hở nửa ngay, dần xam nhập vao chỗ sau trong. Trong luc đi ro rang thấy
nhiều chỗ khong con đường, như đa đến tận cung, nhưng Hổ Tử chuyển một vong
thi lại xuất hiện con đường mới.

Vong tới vong lui trong băng tầng, coi như la To Minh cũng co cảm giac chong
mặt, Tam sư huynh ở phia trước bỗng dừng bước chan, dẫn To Minh đi tới một
long chảo khong lớn.

"Tới rồi, Đại sư huynh ở ben dưới, nhưng ben dưới qua sau chung ta khong đi
vao, đứng đay nhin la được rồi." Tam sư huynh ngoai đầu nhin To Minh, chỉ long
chảo trước mặt.

To Minh tiến len mấy bước, nhin ben dưới long chảo. Lấy tu vi va thị lực của
hắn, nhin khong tới tận cung long chảo.

Tam sư huynh bỏ hồ lo xuống, đứng cạnh hắn, nang len tay phải bấm đốt năm ngon
tay như đang tinh thời gian.

"Con co mười lăm phut, tiểu sư đệ chờ chut…"

Chưa đợi ga noi hết cau thi đột nhien trong long chảo phat ra một tiếng gầm
trầm thấp. Tiếng gầm ầm ầm chấn băng tầng ngoai long chảo rung động kịch liệt.

To Minh biến sắc mặt. Hắn cảm nhận ro rang cảm giac nong chay vốn khong nen
tồn tại trong động băng nay bỗng bung phat. Hắn vội lui ra sau vai bước. Cảm
giac nong chay ua tới. Chỉ thấy khi nong từ dưới long chảo dang len.

Khi nong cho người cảm giac chay rực, thậm chi than thể đều bị nướng kho.
Nhưng quai lạ la long chảo va băng tầng xung quanh chỉ chậm rai hoa tan một
chut. Hinh ảnh ro rang khong hợp với lẽ thường xuất hiện trước mặt To Minh
khiến hắn chấn động tinh thần, hit sau.

"Ma no, Đại sư huynh lần nay sao tự dưng thổ nạp sớm hơn. Đại sư huynh, Hổ Tử
đến đay, con mang theo tiểu sư đệ lao gia mới thu. Ngươi nể mặt tiểu sư đệ,
lần nay phải giup ta chưng rượu chut đi chứ. Ta noi cho ngươi, Đại sư huynh,
nếu lần nay ngươi con đun rượu hồ lo của ta nong nứt ra, để ta mất mặt với
tiểu sư đệ thi sau nay ta sẽ khong đến gặp ngươi nữa đau!"

Tam sư huynh noi rồi vội nem hồ lo hướng long chảo. Hồ lo bị khong khi nong
phat ra từ long chảo nang len, khong rơi xuống ma bềnh bồng giữa khong trung.

Co tiếng ket ket truyền đến, hồ lo lập tức nứt, co một it rượu chảy ra từ
khe nứt rơi xuống long chảo.

"Đại sư huynh!" Hổ Tử phat ra tiếng het thảm, biến sắc mặt.

Từ trong long chảo phat ra tiếng hừ lạnh. Chỉ thấy bề mặt nhiều vết nứt tren
hồ lo lập tức co tầng băng phủ len, khiến rượu ben trong khong chảy ra nữa.

Cung luc đo, luồng khi nong đanh mở nắp binh, mui rượu nồng đậm tran ngập bốn
phia, khiến người nghe chỉ ngửi thoi thi đa cảm thấy người ấm ap.

Ngoai hồ lo trum băng gia, trong hồ lo la rượu soi sục, hoa thanh hương rượu
tan mất phan nửa.

"Đủ rồi đủ rồi, Đại sư huynh, được rồi!" Hổ Tử biến sắc mặt rất nhanh, mới
giay trước con the thảm giay sau lập tức mặt may hớn hở.

"Lao tam, sau nay co thể đừng như vậy được khong. Mỗi lần ngươi đi rồi ta đều
phải đổi trận phap đường đi ben ngoai, nhưng ngươi luon co thể xam nhập vao."
Hồ lo bị băng bao trum chợt bay hướng Hổ Tử, rơi trước mặt ga. Cung luc đo,
trong long chảo truyền ra thanh am bất đắc dĩ.

Thanh am rất on hoa, nhưng rơi vao tai To Minh thi cảm giac đầu tien la lạnh
lẽo, sau đo lạnh hoa thanh ấm ap tran ngập trong ngoai cơ thể hắn.

"Ta thật khong dễ dang tu luyện ra bổn mệnh khi dung để đun rượu thi chỉ co
minh ngươi tưởng tượng được. Ai, ngươi nhớ đưa nửa binh cho sư phụ, nếu khong
thi lần sau ta sẽ khong đun cho ngươi nữa!" Thanh am kia lộ ra bất đắc dĩ,
khiến To Minh đều cảm thấy Tam sư huynh nay co chut qua đang.

"Đại sư huynh yen tam, ta chắc chắn sẽ đưa nửa binh cho lao gia, hi hi." Hổ Tử
vẻ mặt hưng phấn vội cầm lấy hồ lo, ngửi mui rượu, vẻ mặt say me.

"Lao tứ, ngươi mới len nui, đang tiếc sư huynh khong thể xuất quan, phải đợi
vai năm nữa mới được. Như vậy đi, vật nay tặng ngươi để hộ than." Thanh am on
hoa lại truyền ra.

Ngay sau đo, một khối băng lam bay ra khỏi long chảo thẳng đến chỗ To Minh,
bềnh bồng trước mặt To Minh.

Trong băng mau lam đong băng một ngọn lửa lam lộ ra cảm giac yeu dị.

"Cảm ơn Đại sư huynh." To Minh vội chắp tay cui đầu, cất đi băng lam, vật nay
vừa thấy liền biết khong binh thường.

"Đại sư huynh nhanh đi tu luyện, ta tinh xong rồi, qua bốn mươi ba ngay nữa la
luc bổn mệnh khi của ngươi thổ nạp, đến luc đo ta lại đến kiếm ngươi. Vậy
chung ta khong quấy rầy, Đại sư huynh, cố len!" Hổ Tử cầm hồ lo keo To Minh
lui vai bước, sau đo rống hướng long chảo.

Trong long chảo tỏa khi thể cực nong ro rang hơi tạm dừng, sau đo la tiếng thở
dai bất đắc dĩ vang len.

"Ngươi đừng cứ ham me uống rượu, hay nhớ lời năm đo sư ton noi với ngươi. Du
say rượu la ngươi tim ra cach nhập mon tĩnh tam nhưng đo chỉ la qua trinh,
quan trọng la mộng sau khi say…" Thanh am on hoa vang vọng.

"Biết biết, chung ta đi trước đay!" Hổ Tử vội vang muốn đi nhưng To Minh dừng
bước, nhin hướng khi nong rực tỏa ra trong long chảo.

"Đại sư huynh, ngươi tu hanh la cong phap gi, co phải thật sự tại mật thất
tầng hai của sư phụ nhin thấy thuật phap thần thong trong ngọc thạch?"

Long chảo tĩnh lặng chốc lat sau vang len thanh am on hoa.

"Ta trong thấy, cac ngươi khong thấy được. Bởi vi long ta khat vọng nhất chinh
la cong phap."

Giọng của Đại sư huynh vang vọng, trong long To Minh hỗn loạn. Mai đến khi hắn
bị Hổ Tử keo ra khỏi chỗ Đại sư huynh bế quan, tới chan nui Cửu Phong thi đầu
oc rối loạn.

Hắn khong biết minh lam cach nao rời đi, tinh thần chấn động chia tay với Tam
sư huynh trở về động phủ của minh. Tren binh đai, hắn khoanh chan ngồi nhin
chan trời. Nhưng đoi mắt nhin thấy đa khong con quan trọng, tinh thần hắn
khong cach nao binh tĩnh.

To Minh đa hiểu ra.

Than thể hắn chấn động. Bay giờ đoi mắt thấy chan trời thi thien địa như ban
đầu, mặt trời treo cao, anh nắng co loại cảm giac rung động kho tả chiếu rọi
mặt đất. Gio thổi cũng khong nhanh, no thổi sợi toc To Minh, dưới anh nắng như
tơ vương.

To Minh chậm rai quay đầu nhin đỉnh nui dưới anh nắng, như co thể trong thấy ở
đo đứng một than hinh gia nua. Than hinh đo nhin mặt trời mọc phương xa, quần
ao phấp phới.

"Sư phụ…" To Minh thi thao.

[Trở thanh đồ nhi của Thien Ta Tử ta, co một ngay ngươi sẽ biết, Thien Han
Tong chẳng đang la gi!]

Trong đầu To Minh trồi len lời ngay đo Thien Ta Tử đa noi.

To Minh khep mắt lại, chim đắm vao loại cảm giac triệt ngộ nay.

Thời gian chậm rai troi qua, một ngay, hai ngay, ba ngay…

To Minh ngồi tại đo, mặt trời mọc mặt trời lặng, gio ret tuyết bay, khong động
đậy.


Cầu Ma - Chương #223