Thói Quen Kỳ Quái Của Tam Sư Huynh


Người đăng: Boss

Đỉnh Cửu Phong, To Minh một minh đứng đo. Từ sau khi bị tống ra khỏi mật thất,
nơi nay chỉ con một minh hắn, chẳng biết Thien Ta đi đau mất.

"Cửu Phong Thien Han Tong…nha sao." To Minh nhin chan trời một mảnh trắng xoa,
cảm giac quen thuộc va xa lạ hoa lẫn, hiện ra tại đay long hắn.

Quen thuộc la gio tuyết, xa lạ la mảnh đất nay.

Bong tuyết bay quanh người hắn. Nhin tuyết, To Minh cui đầu, thuận theo bậc
thang mọc đầy thảm thực vật đi xuống dưới.

'Nếu đa tới đay thi phải trước tien tim một động phủ cư ngụ.' To Minh vừa đi
vừa quan sat. Đập vao tầm mắt đều la thực vật co thể sinh trưởng trong băng
tuyết, rậm rạp một mảnh bao phủ đa số đất tuyết.

[Nhị sư huynh rất chăm chỉ, hắn tin tưởng minh co thể lam cang tốt hơn…]

Ben tai bất giac quanh quẩn lời của Tam sư huynh Hổ Tử, To Minh đi thật lau
sau, dần hiểu hơn về cau noi nay.

Mai đến khi đem khuya buong xuống, trời đất dần tối đen, To Minh ở sườn nui
tim đến một chỗ hiếm hoi khong co thảm thực vật. Chỗ đo cach bậc thang hơi xa,
co một khối đa to nho ra hinh thanh binh đai khong lớn.

Đứng tren binh đai, gio ret nức nở thổi ben tai, To Minh nang len tay phải,
giữa tran chợt loe anh sang xanh, kiếm nhỏ mau xanh trực tiếp bay ra vong
quanh hắn vai vong sau đo bay thẳng tới vach đa.

Tiếng bum bum vang vọng, bị kiếm nhỏ đao xới dần hinh thanh một động phủ đơn
sơ. Nơi nay băng thạch rất cứng, chỉ đao một động phủ đơn giản đa khiến To
Minh mất nhiều cong sức.

Khi trăng treo cao tren bầu trời thi động phủ đa đao xong, To Minh thu lại
kiếm nhỏ. Nhin động phủ trước mắt đơn giản đến khong co cả canh cửa, hắn lắc
đầu nhấc chan bước vao.

Động phủ nay chỉ co một gian phong. To Minh đi đến tận cung, mắt quet bốn
phia, vach tường động phủ toat khi lạnh khiến trong động cũng một mảnh lạnh
băng.

Ngồi xếp bằng, To Minh từ trong ngực lấy ra bản đồ da thu, cui đầu nhin nửa
ngay, khẽ thở dai.

"Tu vi…sư ton noi khong sai. Muốn đi ra Nam Thần, tất cả đều phải dựa vao tu
vi mạnh mẽ."

"Tim ra cach để minh tĩnh tam, hiểu ra ý nghĩa thực sự của hai chữ tạo hoa."
To Minh cất đi da thu, ngồi đo mặt lộ suy tư.

Thời gian chậm rai troi qua, buổi tối thứ nhất To Minh ở tại Cửu Phong Thien
Han Tong, tại động phủ đơn sơ co gio lạnh ben ngoai lam bạn, suy nghĩ lời noi
của Thien Ta, chậm rai qua hơn phan nửa.

Thien Han Tong buổi tối trừ tiếng gio ra thi hoan toan yen tĩnh. Đặc biệt la
Cửu Phong nay qua it người ở, cang yen tĩnh hơn.

Ánh trăng nhu hoa rắc xuống, trong băng tuyết nổi len cảm giac lạnh lẽo.

Luc trời sắp sang thi To Minh tỉnh lại khỏi nhập định. Hắn cau may, co chut
khong hiểu tĩnh tam rốt cuộc la cai gi.

'La tam binh tĩnh lại ư. Nhưng minh cảm thấy bản than đa lam được điều nay,
binh tĩnh rồi. Nhưng lam vậygiup ich được gi cho tu vi chứ. Sư ton noi về
triệt ngộ lại đại biểu cai gi.' To Minh suy nghĩ rất lau nhưng vẫn thấy mơ hồ,
ngẩng đầu nhin bầu trời sang ben ngoai động phủ, hắn đứng dậy đi ra.

Trời đất xa lạ, nui xa lạ. To Minh vừa đi ra liền co luồng gio lạnh đập vao
mặt, mang theo bong tuyết rơi tren khuon mặt. Tuyết lạnh lẽo nhưng hắn khong
chut để ý.

Bầu trời dần sang, bong tối xung quanh hơi tan đi, co thể thấy đại khai đường
net. To Minh tuy ý đi về phia trước, đạp tuyết đọng dưới chan phat ra tiếng
xột xoạt, theo bước chan vang len thanh am co tiết tấu, chậm rai khiến tinh
thần To Minh thả lỏng nhiều.

'Tĩnh tam, chẳng lẽ chinh la tu tam.' Dường như To Minh đa hiểu ra một chut.

Khong biết qua bao lau, To Minh đang đi thi bỗng ngừng bước chan, đoi mắt chợt
biến sắc ben nhưng rất nhanh binh tĩnh lại. Hắn vẻ mắt quai lạ nhin đằng
trước.

Trước mắt hắn co một bong người ngồi xổm sau tảng đa to, cầm binh rượu trong
tay, vừa uống vừa cẩn thận tho đầu ra ngoai tảng đa, nhin xung quanh.

Vị tri của To Minh chỉ co thể thấy bong lưng người đo, khong thấy được đằng
sau tảng đa người nay cẩn thận quan sat cai gi.

"Tam sư huynh…" To Minh vẻ mặt cang them quai, hắn co chut kho hiểu ga đan ong
tự xưng la Hổ gia gia nay ngồi đo lam gi.

"Xuỵt!" Hiển nhien Tam sư huynh nhận ra To Minh, ngoai đầu vội đặt ngon trỏ
ben miệng, nhay mắt ý bảo hắn đừng phat ra tiếng, vẫy tay với hắn.

To Minh chần chờ một lat, cẩn thận từng bước tiến len. Hắn nhin Tam sư huynh
tự xưng Hổ gia gia cẩn trọng như vậy, biểu tinh thậm chi co khẩn trương thi
trong long khong khỏi tăng cảnh giac, khom người chậm rai tới gần.

Thấy bộ dạng của To Minh, ga đan ong tren mặt lộ vẻ khen ngợi. Khi To Minh tới
gần thi ga tum tay hắn keo tới cạnh minh, nhỏ giọng noi.

"Đừng no gi hết, đợi lat nữa du ngươi nhin thấy gi đều đừng lớn tiếng, nếu
khong sẽ ra chuyện lớn." Tam sư huynh rất nghiem tuc mở miệng.

To Minh đi tới Cửu Phong nay, tren đường đi la Tam sư huynh dẫn dắt, ga đan
ong thoạt nhin đầu oc đơn giản nay chưa từng lộ ra biểu tinh như vậy.

To Minh nhin thấy vậy cũng kho tranh sửng sốt, cang them nghiem tuc, hắn gật
đầu.

"Ưm, đợi lat nữa ta tho đầu nhin thi ngươi co thể cung xem. Nhớ đo, tuyệt đối
đừng keu lớn tiếng…" Tam sư huynh chep miệng, vừa dặn do To Minh vừa uống hớp
rượu, chậm rai ngẩng đầu thuận theo mep đa nui nhin ra ngoai.

To Minh cũng ngẩng đầu tầm mắt thuận theo mep đa nhin ra ngoai.

Nhin một cai, biểu tinh hắn biến quai dị.

Đằng sau tảng đa la một mảnh đất trống đầy thảm thực vật nhưng chẳng co chut
bong người, rất yen tĩnh.

"Đến!" Tam sư huynh nang cao tinh thần, vội noi.

Ga vừa thốt ra thi To Minh lập tức thấy phương xa một bong người như u linh
nhanh chong bay tới.

Than hinh ấy tốc độ rất nhanh, mơ hồ bất định đi tới chỗ trồng đầy thảm thực
vật thi tạm dừng, xem hinh dạng chinh la Nhị sư huynh.

Y vẻ mặt cảnh giac liếc xung quanh xong cui đầu nhin thảm thực vật dưới chan,
ngồi xổm xuống lấy một phần, lại vội va nhin tứ phia, phieu phieu bay đi.

To Minh ngay ra.

Hắn thật sự khong biết hinh ảnh nay co gi phải xem. Đặc biệt la ga đan ong ten
Hổ Tử bộ dạng cẩn thận nghiem trọng cang khiến To Minh co cảm giac hoang
đường.

Mai đến khi Nhị sư huynh đi, ga đan ong ten Hổ Tử mới binh tĩnh lại, dựa vao
vach đa nhếch moi cười, nhin To Minh.

"Thế nao, đa thu vị ha?"

To Minh cam nin nhin Tam sư huynh, hắn khong biết nen noi cai gi.

"Ta noi cho ngươi, tiểu sư đệ, tren Cửu Phong nay, ngươi biết ai thong minh
nhất khong?" Tam sư huynh vẻ mặt đắc ý cầm binh rượu uống hớp lớn, con ợ len.

To Minh im lặng, lắc đầu. Hắn cảm thấy minh khong nen tới đay, hoặc la minh
khong nen đi ra khỏi động phủ.

"Khong biết? Cũng đung, hom nay ngươi vừa mới vao nui. Ta cho ngươi biết, ban
về tu vi thi ta đanh khong lại Nhị sư huynh, cũng đanh khong lại Đại sư huynh,
lao gia thi cang đừng nhắc tới. Nhưng noi về thong minh thi tren nui nay con
ai hơn ta? Khong co!" Tam sư huynh biểu tinh cang đắc ý.

To Minh vẫn khong len tiếng. Hắn nhin ga đan ong trước mắt, khong biết đối
phương lấy đau ra đap an như vậy.

"Kinh ngạc chưa? Ta noi cho ngươi, Hổ gia gia ta thong minh nhất la bởi vi ta
thich suy nghĩ." Tam sư huynh đắc ý nhỏ giọng noi.

"Ta chẳng những thich suy nghĩ ma con khoai quan sat. Đừng noi la Cửu Phong
chung ta, mấy ngọn nui khac cũng đều la mục tieu quan sat của Hổ gia gia. Ta
suy nghĩ, ta quan sat cho nen ta ngay cang thong minh. Luc nay người vừa thấy
la Nhị sư huynh đung khong? Nhưng ta cho ngươi biết, ngươi thấy la Nhị sư
huynh nhưng cũng khong phải la Nhị sư huynh. Hừ hừ, Nhị sư huynh ngay nao cũng
lải nhải noi mỗi ngay ban đem co người trộm đi hoa cỏ của hắn, từng co lần
nghi ngờ la ta lam. Nhưng ta khong noi cho hắn biết, mỗi lần ta đều trong thấy
ban đem chinh hắn đi trộm hoa cỏ của minh." Tam sư huynh cang them đắc ý noi
với To Minh.

To Minh co chut nhức đầu. Hắn xoa tran, định đứng dậy rời đi.

"Nhị sư huynh trồng riết rồi ngu ra, hắn ban đem va hắn ban ngay khong phải
một người. Ngươi noi coi hắn co mệt hay khong? Ban ngay trồng trọt ban đem đi
trộm, ngay thường thi bản than đi kiếm chinh minh, nhưng ta khong noi cho hắn
biết." Tam sư huynh nhếch moi cười, cầm lấy binh rượu, lại uống một hớp lớn.

Nhin Tam sư huynh, To Minh cười khổ.

Hắn rốt cuộc biết sở thich kỳ lạ của Tam sư huynh la gi. Sở thich kỳ lạ khong
phải uống rượu ma la thich quan sat va suy nghĩ.

"Rượu hơi lạnh rồi, ở chỗ nay lau qua ngay cả rượu đều kho uống.." Tam sư
huynh lầm bầm vai cau, đứng dậy quet mắt To Minh.

"Tiểu sư đệ, hom nay Hổ sư huynh ngươi vui vẻ, dẫn ngươi đi gặp Đại sư huynh
một lần đi. Đại sư huynh cũng la kẻ quai đản. Ngươi noi hắn ngu biết chừng
nao, luc nao cũng bế quan, y hệt con rua, khong biết mệt hay sao. Theo ta thi
sinh hoạt nen giống như ta, nhiều suy nghĩ, nhiều quan sat, nhiều uống rượu,
nhiều nằm mơ. Nhưng co lần lao gia mượn rượu của ta từng buột miệng noi dường
như Đại sư huynh khong giống chung ta. Hắn rất may mắn, năm đo la người thứ
nhất đi theo lao gia, nghe noi được đến cong phap chan chinh, nghe đồn la cong
phap bi ẩn nhất trong Thien Han Tong." Tam sư huynh bĩu moi, mắt say lờ đờ lảm
nhảm.

To Minh vốn định rời đi, khi nghe lời nay thi chấn động tinh thần. Mắt hắn
toat ra tia sang, từ lời noi của Tam sư huynh dường như hắn chộp được thứ gi,
bước chan nang len tạm ngừng.

Hắn cui đầu, nhin Tam sư huynh vẻ mặt say xỉn ngay ngo cười nhin minh, dần dần
hắn co chut khong ro người trước mắt la thật say, hay la cố ý noi cho minh
biết cai gi.

"Co đi khong? Khong đi thi ta tự đi." Tam sư huynh chớp mắt, ngap một cai.


Cầu Ma - Chương #222