Người đăng: Boss
To Minh ngơ ngac nhin bản đồ da thu trước mắt. Bản đồ nhuộm đẫm mau của năm
thang, chỗ goc đa bị hư hỏng nhiều, thoạt trong khong biết đa troi qua bao
nhieu năm.
Giữa Nam Thần va Tay Minh co khe ranh khong thể vượt qua, đo la lằn ranh đen.
Lằn ranh nay khong phải tồn tại ở giữa Nam Thần va Tay Minh, mỗi hai khối đại
lục đều co lằn ranh đen như vậy.
"Tấm bản đồ nay la sau khi Man Thần đời thứ hai qua đời bị người dựa theo ký
ức vẽ lại. Trước Man Thần thứ hai thi đất Man tộc la một khối đại lục vo cung
khổng lồ, hiếm co người đi đến cuối."
Sau lưng To Minh vang len thanh am tang thương của Thien Ta.
"Sau khi Man Thần thứ hai chết, đất Man tộc tach ra, trở thanh sau khối đại
lục lấy Đại Ngu lam trung tam, vị tri vẽ đỉnh chinh giữa chinh la chỗ Đại Ngu
vương triều. Dung đỉnh thay thế la vi đỉnh nay chinh la tộc khi của Man tộc
ta!" Giọng Thien Ta co chut trầm.
"Đại hoang đỉnh."
Khoảnh khắc ba chữ thốt ra từ miệng Thien Ta, than thể To Minh chấn động, ý
thức hắn mạnh tỉnh lại, ben tai quanh quẩn chỉ co ba chữ đại hoang đỉnh.
'Hoang Đỉnh…' Long To Minh dấy len song cồn, ở trong mắt Thien Ta lại nghĩ
rằng sau khi To Minh nghe thấy Đại Ngu thi chấn động. Ông khong biết, giờ phut
nay, trong đầu To Minh nhớ lại từng hinh ảnh tiến vao khong gian mảnh đa đen
đeo tren cổ.
'Luyện đan dược cần Hoang Đỉnh. Hoang Đỉnh nay va Hoang Đỉnh ma Thien Ta noi
co gi lien quan khong.' To Minh biểu tinh me mang.
"Lằn ranh đen giữa năm đại lục ma ngươi thấy la Huyền Băng Huyết, do sau khi
Man Thần chết oan khi biến thanh. Oan khi nay nghe đồn la năm đo bị tien tộc
sử dụng cung với Vu Tộc bố tri trận phap cực kỳ tan nhẫn, khiến năm khối đại
lục Man tộc ta khong thể hoan chỉnh, giữa nhau rất kho lien thong." Giọng
Thien Ta quanh quẩn trong mật thất, thật lau khong tan đi.
"Vi sư khong biết lý do ngươi cần tấm bản đồ nay, cũng khong biết trong năm
khối đại lục mục tieu của ngươi ở chỗ nao. Nhưng ngươi la đồ nhi của Thien Ta
ta, ta phải cho ngươi biết, hay cố gắng tăng cao tu vi đi. Tu vi la căn bản
tất cả. Ngươi muốn ra Nam Thần, trước khong noi đến đại lục khac, chỉ bằng thế
giới ngoai binh chướng Thien Lam, đối với ngươi đa la khong cach nao vượt qua.
Trước tien hay để minh co thể đi ra binh chướng, sau đo lại nghĩ cach tới chỗ
ngươi mong muốn. Tất cả điều nay cần co tu vi mạnh mẽ lam chỗ dựa! Tu vi khong
đủ thi đừng nghĩ đến chuyện gi hết, nghĩ cũng vo dụng, trừ them sầu nao ra chỉ
khiến tam ngươi khong tĩnh. Nếu khong tam tĩnh thi hồn sẽ pha tạp, ben ngoai
thi văn tan kho ma tinh tiến. Tu vi, hay đề cao tu vi của ngươi!" Thien Ta nhẹ
giọng noi, nang len tay phải, vỗ vai To Minh ngồi khoanh chan ở đo.
"Người co chuyện xưa khong chỉ một minh ngươi. Đại sư huynh ngươi cũng co
chuyện của hắn, Nhị sư huynh ngươi cũng vậy." Thien Ta thốt ra từng chữ một,
như co chut cảm than.
"Tu vi cỡ nao mới co thể đi ra binh chướng Thien Lam, đi ra đất Nam Thần?" To
Minh im lặng giay lat, nhin bản đồ da thu trước mắt, nhỏ giọng noi.
"Khong đạt đến Tế Cốt cảnh thi đừng nghĩ tới đi ra binh chướng Thien Lam! Du
la người Tế Cốt cảnh muốn ra ngoai binh chướng cũng phải cực kỳ cẩn thận, hơi
vo ý la sẽ chết ngay. Giữa Man tộc ta va Vu Tộc chinh la huyết cừu! Nếu ngươi
co thể đạt đến Man Hồn cảnh thi co thể tuy ý ra vao binh chướng, nhưng cũng
phải cẩn thận. Tuy nhien, chỉ cần khong gặp mấy đại vu của Vu Tộc, khong đi
mấy chỗ nguy hiểm thi vẫn co thể khong chết." Thien Ta im lặng chốc lat, từ từ
noi.
"Noi vậy la chỉ cần ta đạt đến Man Hồn cảnh thi co tư cach đi ra Nam Thần." To
Minh thi thao.
"Cũng chỉ la tư cach ma thoi. Man Hồn cảnh chinh la cảnh giới hoan mỹ tu hanh
thứ nhất của Man tộc ta, sau Man Hồn chắc chắn con co cảnh giới khac! Đang
tiếc, cảnh giới cang cao la cai gi, lam sao đạt được, gần như đa khong con ai
biết đến." Thien Ta khẽ thở dai.
"Vi sao?" To Minh ngẩng đầu nhin Thien Ta.
"Bởi vi Man Thần đời thứ tư đa rất lau rồi khong xuất hiện. Chỉ co Man Thần
đời thứ tư xuất hiện, cảm nhận ý chi ba Man Thần đời trước, được Man Thần
truyền thừa mới cảm nhận cảnh giới cang cao, sang lập Man Tượng cảnh giới sau
Man Hồn, để tất cả người Man tộc ta đạt đến cảnh giới Man Hồn co cảm ứng."
To Minh nhin Thien Ta, lat sau chậm rai noi.
"Tren đường ta tới đay ở một goc binh chướng Thien Lam gặp một người đan ong
họ Bạch, người nay Thần Tướng Tế Cốt. Hắn co nhắc tới ngươi, noi ngươi từng đi
tới Nam Thần, đi Đại Ngu, khong biết việc nay la thật hay giả?"
Thien Ta im lặng, biểu tinh phức tạp, ngẩng đầu nhin hướng khac chỗ mật thất.
Đo la khong gian trống rỗng, khong biết ong đang nhin cai gi.
Trong mắt Thien Ta dần co hồi ức.
"Ta khong biết ta trong thấy co phải la Đại Ngu khong. Việc nay đợi tu vi của
ngươi biến mạnh rồi, đợi ngươi sắp rời đi thi ta lại noi cho ngươi nghe."
Thien Ta nhắm mắt lại, thanh am cang them tang thương.
"Ta quen một người, tu vi của người đo chưa tới Khai Trần, khong ở tại Đại Ngu
ma tren đại lục khac. Nhưng người đo co đi ra ngoai nhiều lần, trong đo co một
lần, chắc la đi Đại Ngu vương triều." To Minh cui đầu noi.
Thien Ta nghe noi vậy thi đoi mắt khep bỗng mở, trong mắt tia sang chợt loe
rồi lập tức biến mất.
Khoảnh khắc anh sang lấp loe trong mắt, ap lực cường đại bỗng toat ra. Uy ap
tan qua nhanh nen thật dễ dang khiến người tưởng la ảo giac.
To Minh chấn động tinh thần. Khoảnh khắc kia, hắn cảm nhận ro khi huyết của
minh như đong lại, thậm chi Cửu Phong nay dường như rung rinh một cai.
"Khong đến Khai Trần, từ đại lục khac đi Đại Ngu…việc nay, khong thể nao!"
Thien Ta chậm rai noi.
'Khong thể nao sao…co lẽ đi.' To Minh nhắm mắt, phủ len me mang trong con
ngươi.
Cang hiểu nhiều thi hắn cang thấy từng hinh ảnh Ô Sơn trong ký ức của minh co
rất nhiều điều lạ. Đặc biệt la hai người Bạch Linh, Bắc Lăng minh trong thấy
tren Ham Sơn Xich khong thể phan ro la thật hay giả, con co A Cong xuất hiện
dường như muốn noi chuyện gi với minh, đều khiến hắn me mang va do dự với
những gi đa thấy.
'Co một tấm man che đậy Ô Sơn, che đậy sự việc minh ở trong hố đen kia. Co lẽ
khi minh co thực lực xốc len man che thi sẽ phải hiện một điều…bi ẩn vong
quanh ben minh.' To Minh thầm nghĩ. Hắn chỉ co thể nghĩ như vậy mới khiến minh
khong me mang lạc mất bản than, sẽ khong nghi ngờ tương lai hoặc qua khứ, sinh
ra sợ hai tan vỡ tam thần.
"Lam sao để tu vi của minh nhanh chong tăng cao?" To Minh mở mắt ra, nhin
Thien Ta đứng một ben.
"Vấn đề nay năm đo sư huynh ngươi đa hỏi ta, ta đap la tĩnh tam, hắn suy nghĩ
thật lau, cuối cung quyết định quanh năm bế quan." Thien Ta nhin chằm chằm To
Minh, từng chữ bật thốt ra, lại noi tiếp.
"Năm đo Nhị sư huynh ngươi cũng từng hỏi ta, ta đap vẫn la tĩnh tam. Hắn lựa
chọn khac với Đại sư huynh ngươi, hắn chọn trồng trọt hoa cỏ. Con về Tam sư
huynh ngươi la ten vo tư, hắn khong hỏi ta vấn đề nay, nhưng cả ngay uống
rượu, trong say mộng đi tim tam thuộc về hắn. Con về ngươi, đap an của ta
trước sau như một, vẫn la tĩnh tam." Thien Ta mỉm cười, nang len tay phải chỉ
hướng đằng trước.
"Man Khi mật thất tầng thứ nhất chắc khiến ngươi thất vọng rồi. Ngươi xem thấy
chung no la vật vo dụng rach nat vứt đi, như ngươi uống rượu trong hồ lo,
ngươi cảm giac đo la nước, ma cảm giac của ta, lại la rượu. Cung một đạo lý,
trong mắt ta, thứ trong mật thất tầng thứ nhất, la vi sư thu thập cả đời,
chung no ở trong long ta la phap khi tran quý nhất."
"Con co tất cả cong phap thần thong Thien Han Tong trong mật thất tầng thứ
hai, chắc la cũng khiến ngươi thất vọng, khong nhin thấy ben trong." Thien Ta
nửa cười nửa khong nhin To Minh.
To Minh im lặng khong len tiếng.
"Ngươi vẫn khong chan chinh hiểu được Man tộc ta tu la cai gi. Một chữ tạo
nghĩa la khong bị troi buộc, tất cả theo minh sang tạo ra. Những cai gọi la
cong phap thần thong cũng chỉ la người đi trước sang tạo ra ma thoi. Thien Han
Tong mười vạn Man tu, cường giả như may. Nhưng những người đo chinh la tạo
sao? Họ co hiểu ý nghĩa chữ tạo khong? Đồ nhi của Thien Ta ta khong co cong
phap, khong co thần thong, co, chỉ la sau khi ngươi tim ra cach tĩnh tam, hiểu
ra tạo hoa trong thien địa!" Tren mặt Thien Ta toat ra anh sang kỳ lạ. Trong
anh sang nay, dang vẻ của ong tran đầy cố chấp.
Sự cố chấp đo trong mắt To Minh co chứa một chut đien cuồng.
"Tạo hoa, tạo hoa, hai chữ nay thế nhan đều khat vọng, đều đang tim kiếm,
nhưng tạo hoa chan chinh la cai gi? Đay la một vấn đề ta hỏi ngươi, hay suy
nghĩ, ngộ, tim ra đap an, sau đo đến noi cho ta." Thien Ta lại quay về bộ dạng
cao tham kho đoan, sờ rau, lam bộ lam tịch cao nhan tiền bối chậm rai noi.
"Ta co thể mang đi bản đồ nay khong?" To Minh đứng dậy, tran trọng xếp lại da
thu trước mặt.
"Lam đệ tử của ta, mỗi tầng ngươi co thể lấy đi một vật." Thien Ta mỉm cười.
To Minh bỏ da thu vao ngực, nhin Thien Ta, hit sau, chắp tay cui đầu.
"Đệ tử To Minh bai kiến sư ton."
Thien Ta cười to, phất tay ao, lập tức co gio rit gao bao lấy To Minh bay ra
ngoai động.
"Mấy sư huynh của người tinh tinh kỳ quai, ngươi hay tiếp xuc nhiều hơn, đi
tim cach để ngươi tĩnh tam đi, ta tin tưởng ngươi co thể tim ra."