Người đăng: Boss
Gian phòng cát giữ thảo dược rát lớn, ben trong lại rát gọn gàng,
có từng hàng kẹ, ben tren phan loại kỹ càng hình dáng các loại
thảo dược.
Ở chõ sau ben trong có mọt gian phòng nhỏ hơn, thảo dược trong đó
khác với ben ngoài, đó là những thứ chuản bị cho Man Sĩ trong tọc,
tọc nhan bình thường khong thẻ đi vào.
Dù là phàm y (cái này chắc chỉ máy thày thuóc cho tọc nhan bình
thường ^_^) tới đay, thường thường cũng càn phải có chỉ lẹnh của
tọc trưởng hoặc là A Cong mới có thẻ bước vào gian phòng cực kì
trọng yéu với cả Ô Sơn bọ này.
Bát quá những quy định này đói với To Minh lại khong có tác dụng,
trước đó rát lau, A Cong đã ban cho To Minh mọt than phạn đặc biẹt.
Hắn có thẻ tùy ý ra vào nơi đay, dùng làm nơi đẻ phan biẹt các
loại thảo dược.
Bước vào căn phòng này, To Minh nhìn tháy ở phía trước Bắc Lăng đang
nắm tay Tràn Han đi tới gian phòng nhỏ cát đày thảo dược quý hiém.
Ở ngoài cửa vào, có mọt lão giả khoanh chan ngòi. Lão giả này mặc
mọt bọ quàn áo làm bằng da thú, than hình gày gò, mái tóc bạc
trắng, vẻ mặt đày nép nhăn. Mắt ong vón đang nhắm kín, bõng mở ra
mọt cái khe, nhan láy chỉ lẹnh hai người Bắc Lăng đưa tới, nhìn
thoáng qua, sắc mặt khong chút thay đỏi, làn nữa khép mắt lại.
Bước chan To Minh chạm lại. Hắn biét Bắc Lăng khong muón nhìn tháy
mình. Hơi chút tràm mặc, hắn cũng khong đi theo vào trong gian phòng
nhỏ, mà hướng vè hàng kẹ ben ngoài đi đén, nhìn những loại thảo
dược phía tren, To Minh rát quen thuọc. Hàu như mõi mọt loại thảo
dược ở đay hắn đèu đã từng hái qua.
Cho đén khi xem xong, Bắc Lăng cùng Tràn Han vãn chưa đi ra, To Minh có
chút do dự, chàn chờ đứng ben ngoài phòng nhỏ.
"Tiẻu Lạp To, có cái gì mà chàn chờ?" Trong lúc To Minh đang do dự
ben tai bõng truyèn đén mọt thanh am già nua, ngảng đàu nhìn len,
thanh am đó chính là phát ra từ lão giả đang khoanh chan ngòi ben
ngoài phòng nhỏ, quanh năm suót tháng thủ họ ở đay.
"Nam Tùng gia gia, con đã khong còn là Lạp To!" To Minh gãi gãi đàu,
cười nói.
"Cũng đúng, thé hẹ Lạp To này của các ngươi, máy tháng trước đã
hoàn thành Man Khải, sau này cũng khong thẻ gọi ngươi là Tiẻu Lạp To
nữa ròi!" Lão giả kia nhéch miẹng cười, trong mắt mang theo vẻ hièn
từ.
"Néu như ngươi đã tới, tại sao lại khong đi vào? Khong có gì phải
sợ, có Nam Tùng gia gia ở đay làm chõ dựa cho ngươi. Nhớ năm đó, ta
còn dám cùng A Cong của ngươi tranh giành nữ nhan, sợ cái gì chứ!"
Lão giả trừng mắt len, cười treu nói.
To Minh trợn to mắt, đay là làn đàu tien hắn nghe được chuyẹn này,
sau khi ngạp ngừng mọt chút, lièn cười khỏ, đảy cửa phòng nhỏ ra,
đi vào.
Cũng khong phải hắn chàn chờ là vì Tràn Han như lời lão giả nói,
mà là nghĩ đén Bắc Lăng có an với mình, hắn khong biét nen giải
thích thé nào, đã nhièu năm troi qua như vạy nhưng đói phương vãn
trước sau như mọt lạnh lùng với mình.
"Mà thoi…" To Minh thàm than, chớp mắt khi hắn đảy cánh cửa của căn
phòng nhỏ ra, hắn tháy được than ảnh với tư thé hien ngang đứng cạnh
Tràn Han đang lựa chọn thảo dược, quay đàu lại, nhíu mày, lạnh lùng
liéc mắt nhìn mình.
Ánh mắt To Minh nhìn thẳng vào người đó, đi đén mọt cái kẹ ben
cạnh, khong đẻ ý đén hai người họ, mà dựa theo hình dạng của các
loại thảo dược dùng đẻ luyẹn ché Sơn Linh tán trong trí nhớ tìm
kiém.
Tràn Han cũng nhìn tháy To Minh, nàng muón nói đièu gì đó, nhưng sau
khi do dự mọt chút, lại khong mở miẹng. Theo quá trình dàn trưởng
thành, nàng cũng đã hiẻu ra rát nhièu chuyẹn, biét được quan hẹ
của mình với Bắc Lăng, tình cảm trong lòng dành cho To Minh khi còn
nhỏ cũng dàn phai nhạt.
"Dạ Tủy thảo…"
"Thien Diẹp hoa…"
To Minh chạm rãi đi trong phòng nhỏ, ánh mắt lướt qua các loại thảo
dược quý, cuói cùng cũng tìm tháy hai loại thảo dược càn thiét cho
viẹc luyẹn ché Sơn Linh tán.
"Đáng tiéc khong có loại cuói cùng…" To Minh tràm tư, nhìn qua toàn
bọ các loại thảo dược có trong căn phòng nhỏ.
Lúc này, Tràn Han và Bắc Lăng đã chọn xong thảo dược càn thiét. Sau
khi Tràn han chào tạm biẹt To Minh lièn bị Bắc Lăng kéo tay đi ra
khỏi gian phòng. Trước khi đi, chan Bắc Lăng hơi dừng lại, hắn khong
quay đàu mà bình tĩnh mở miẹng.
"Khong có Man thẻ, những thảo dược này đói với ngươi cũng khong có
tác dụng! Thay vì bị ngươi đem lãng phí, khong bằng đẻ lại cho tọc
nhan khác! Ngươi hãy tự suy nghĩ đi!" Nói xong Bắc Lăng mang theo Tràn
Han rời đi.
To Minh tràm mặc, ngảng đàu nhìn than ảnh hai người ở phía xa, khong
có mở miẹng. Sau khi kiẻm tra lại phòng nhỏ này làn nữa, hắn càm
hai loại thảo dược mình càn, rời khỏi đay.
Đói với loại thảo dược To Minh mang ra, lão giả ngòi xép bằng ngoài
cửa cũng khong quan tam, khuon mặt ong mang theo hứng thú nhìn To Minh.
"Nam Tùng gia gia…khong phải như người nghĩ đau…" To Minh sờ sờ mũi.
"Ta nghĩ cái gì a? Ta cũng đau nói đén quan hẹ phức tạp của ngươi
và hai Tiẻu Lạp To đó, ta khong nói a!" Lão giả cười ha hả.
Mặt To Minh đỏ len, có chút lúng túng, bõng nhien linh quang chợt
lóe, hắn ngòi xỏm xuóng nhìn lão giả.
"Nam Tùng gia gia, người đã từng tháy qua loại thảo dược này chưa?"
To Minh vừa nói, vừa vẽ ra đò án mọt loại thảo dược tren mặt đát.
Lão giả mỉm cười, sau khi cúi đàu liéc nhìn, ánh mắt lọ vẻ tràm
tư, mọt lát sau hắn lièn võ trán.
"Đay khong phải là La Van diẹp sao, loại thảo dược này ở Ô Sơn chúng
ta khong có, nó chỉ sinh trưởng ở nơi có hoàn cảnh đặc biẹt, trong
các bọ lạc quanh đay, chỉ có Phong Quyén bọ có thẻ bán ra. Ngươi
càn nó làm gì?"
"Con tháy nó tren mọt quyẻn sách của A Cong, nhưng ở Ô Sơn tìm kiém
rát lau vãn khong tháy, thì ra là do vạy" Tren mặt To Minh lọ ra vẻ
chợt hiẻu.
"Đương nhien là khong có, loại thảo dược này đem lại trợ giúp cực
lớn với Man Sĩ có tu vi Ngưng Huyét cảnh tàng tháp, dù cho Phong
Quyén bọ bán ra ben ngoài thì giá thành cũng rát cao, bát quá néu
ngươi muón, ta có thẻ keu A Cong của ngươi dãn đén phường bọ ben
ngoài bọ lạc Phong Quyén mọt chuyén, đay là nơi bình thường diẽn ra
hoạt đọng trao đỏi và buon bán các loại thảo dược." Lão giả lắc
đàu cười.
Tam thàn To Minh khẽ đọng, lại hỏi them vài cau lièn đứng dạy hướng
lão giả cáo từ, trước ánh mắt treu đùa của đói phương, nhanh chóng
rời đi.
Ra khỏi nơi cát giữ thảo dược này, trong lòng To Minh mang theo tam sự
cát bước giãm len mặt tuyét đọng trong bọ lạc bước đi.
"La Van diẹp…những loại thảo dược khác của Sơn Linh tán ta đèu có
thẻ tự mình đi hái duy chỉ có loại La Van diẹp này…Nam Tùng gia gia
nói loại thảo dược này rát quý…hài…" To Minh cau mày, sờ sờ tren
người, ngoại trừ mọt ít thạch tẹ láy được từ tren người Úc Nha
của Hắc Sơn bọ, hắn khong còn vạt gì khác.
Trong bọ lạc, thường đèu là láy vạt đỏi vạt, rát ít khi dùng
tièn. Chỉ khi nào rời khỏi bọ lạc, đi ra ben ngoài mới càn dùng
thạch tẹ đem đỏi láy vạt mình càn.
Thạch tẹ là tièn được ché tạo từ mọt loại đá đặc biẹt, chỉ có
bọ lạc lớn mới có thẻ làm ra. Mọt khi xuát hiẹn tình huóng tự ý
ché tạo, thì bọ lạc lớn nắm trong tay khu vực đó sẽ gặp phải họa
diẹt tọc.
Lục soát toàn than, To Minh tìm ra ba mai thạch tẹ, tát cả đèu là
của Úc Nha đã chét, vè phàn bản than To Minh, căn bản là mọt mai
cũng khong có.
"Khong có tièn…làm sao mua…Néu như có mọt trăm…mọt ngàn thạch tẹ
thì tót ròi. Còn vè phường bọ ở nơi nào thì mình đã từng nghe A
Cong nói qua vị trí đại khái. Tọc nhan trong bọ lạc sau khi trở
thành Man Sĩ, có thẻ két bạn cùng đi, cách nơi này cũng khong xa
lắm…" To Minh cười khỏ, hơi nhức đàu.