Người đăng: Boss
"Tinh cach Nhị sư huynh rất tốt, thich hoa cỏ, ở trong nui chọn một mảnh đất
trồng trọt. Sau đo hắn qua mức chăm chỉ, tin tưởng minh co thể lam cang tốt
hơn. Nhưng trồng qua nhiều, dần dần hơn phan nửa nui đều trở thanh đất hắn
trồng. Nếu ngươi nửa đem ra ngoai sẽ thấy hinh bong hắn vong quanh bốn phia.
Nhị sư huynh co thoi quen buổi tối ra ngoai canh giữ hoa cỏ, lỡ co gặp cũng
khong cần sợ. Hang nay luon thần kinh căng thẳng, cứ cảm thấy co người lẻn vao
đay trộm hoa cỏ của hắn."
Ga đan ong mang To Minh bay vao ngọn nui cao nay, đạp tren bậc thang giữa sườn
nui, lầm bầm.
To Minh đa khong thể noi nen lời suy nghĩ trong đầu luc nay. Hắn đứng tren bậc
thang, nhin dưới chan mảnh đất co lẽ từng gọn gang sạch sẽ nhưng hom nay lổm
chổm. Đặc biệt la xung quanh mọc đầy thảm thực vật co thể sinh trưởng trong
băng tuyết, bao trum cả mặt đất. Hắn lại nghĩ tới ga đan ong khi nhắc tới Nhị
sư huynh, khong khỏi cười khổ.
Ga đan ong bước tren bậc thang, vừa đi vừa lầm bầm. To Minh bỗng giật minh
mạnh ngẩng đầu, thấy khong xa tren tuyết đọng đột nhien co người ao trắng
chẳng biết xuất hiện từ khi nao, đứng đo cười nhin minh va ga đan ong.
"Hổ, vị nay chắc la tiểu sư đệ?" Người đan ong thoạt nhin ba mươi mấy tuổi,
diện mạo rất nho nha, ao trắng toat ra khi chất on hoa chứ khong phải lạnh
lẽo.
"Nhị sư huynh, sớm." Ga đan ong thuận miệng noi, chỉ hướng To Minh, noi tiếp.
"Hắn chinh la tiểu sư đệ lao gia dẫn tới, keu cai gi To ta, đung rồi, chinh la
To ta!"
To Minh ngẩng đầu nhin sắc trời. Hiện tại bầu trời co chut tối như sắp vao
hoang hon, nhưng trong đất băng gia phương bắc nay co anh tuyết phản chiếu,
khiến chỗ nay vẫn sang ngời.
Nhưng luc nay khong nen dung chữ 'sớm' đến chao hỏi chứ.
"Ừm, hom nay dậy hơi sớm." Người đan ong nho nha ngap, cười gật đầu với To
Minh.
"Thi ra tiểu sự đệ ten To ta, ten nay…khong tệ, sư đệ khong tệ, phải tin tưởng
chinh minh, tin tưởng minh co thể lam được tất cả!" Người đan ong ao trắng
noi, ngẩng đầu nhin trời.
"Khong noi chuyện với cac ngươi nữa. Hom nay thức qua sớm, ta phải đi ngủ bu
đay, lat nữa con phải gac đem. Hoa cỏ của ta đem qua lại mất khong it." Người
ao trắng xoay người định rời đi bỗng dừng bước chan, quay đầu anh mắt nhu hoa
nhin To Minh.
"Tiểu sư đệ, co lẽ trong nui mọi thứ khac với lời sư phụ đa noi, nhưng co một
điều khong thay đổi, tại Thien Han Tong, tại Cửu Phong nay chinh la nha của
ngươi! Tại đay khong co ai khi dễ ngươi được." Người ao trắng cười cười, xoay
người rời đi.
To Minh im lặng. Hắn nhin khong thấu tu vi của người ao trắng, thậm chi theo
hắn thấy thi đối phương tựa như người binh thường, chẳng co chut dao động của
khi huyết hay uy nhiếp.
Nhưng lời noi mới rồi ro rang lưu lại trong đầu To Minh thật lau khong tan đi.
"Đừng tin tưởng ten đo."
Đang tiếc, ben cạnh To Minh truyền đến thanh am đanh gay cảm giac nay.
Ga đan ong ten Hổ Tử vẻ mặt buồn bực.
"Năm đo khi ta len nui thi Nhị sư huynh cũng noi như vậy, ta rất la cảm động.
Nhưng thực tế thi sao? Tiểu sư đệ, ngươi khong biết đau, mấy năm nay ta bị
người Thien Han Tong đanh nhiều lần, mỗi lần trốn về nui chưa từng thấy Nhị sư
huynh hỗ trợ. Lần nao đi tim hắn thi hắn đều lam vẻ mặt giận dữ muốn cung ta
bao thu, nhưng lần nao tức giận xong cũng ngủ kho kho. Ta từng ở lại chỗ hắn
ba thang khong đi, nhưng hắn thật co kien nhẫn, lien tục ngủ tới ba thang!" Ga
đan ong noi đến chuyện cũ, biểu tinh tran ngập khốn khổ.
"Chẳng phải hắn mới noi với ngươi sao, tin tưởng chinh minh…hắn tin tưởng minh
co thể lam đến tốt hơn, cho nen tren Cửu Phong của chung ta đều thanh chỗ hắn
trồng trọt!"
To Minh nhin ngọn nui, nhin ga đan ong, nhin phương hướng người đan ong ao
trắng rời đi, thoang chốc cam nin.
"Nay, đay la chỗ của Hổ gia gia. Hổ gia gia khong phải con rua, cũng khong
thich hoa cỏ, chỉ thich uống rượu. Đay la động phủ của ta, binh thường ta
khong muốn đi ra, tỉnh thi uống, say thi ngủ, tỉnh lại uống tiếp, say rồi lại
ngủ…"
Ga đan ong chỉ phia sau, sau đo cầm lấy hồ lo lại uống một ngụm.
"Lao gia ở tren nui, ngươi tự đi gặp đi. Ta khong muốn thấy lao chut nao. Mỗi
lần thấy lao la ta nhịn khong được tinh tinh." Ga đan ong noi vai cau, vỗ bả
vai To Minh.
"Tiểu sư đệ, chuc ngươi may mắn." Noi xong ga xoay người, vừa uống rượu vừa đi
tren tuyết hướng tới động phủ của minh.
To Minh một minh đứng tại đay, nhin bốn phia. Co gio nui thổi đến mang theo
hoa tuyết bay tới trước mặt hắn. To Minh lắc đầu nguầy nguậy, Thien Han Tong
co chỗ giống như hắn nghĩ rồi lại khac đi.
Thien Han Tong giống hệt, Cửu Phong khac hẳn.
Hắn đứng tại chỗ suy nghĩ giay lat, ngẩng đầu nhin đỉnh nui. Tại đay hắn vẫn
co thể thấy tren đỉnh nui co một toa kiến truc rộng lớn. Từ xa nhin lộ khi thế
hung vĩ. Thuận theo bậc thang tran đầy thảm thực vật sinh trưởng trong băng
tuyết, đạp lớp tuyết đọng, To Minh đi từng bước hướng tới đỉnh nui. Nếu hắn đa
đến đay thi sẽ khong lựa chọn từ bỏ. Đa nhận Thien Ta la sư ton thi trừ phi
bất đắc dĩ, To Minh sẽ khong lựa chọn lại.
Khong ngừng tiến len, nui ngay cang lớn, tiếng gio nức nở vang vọng, bong
tuyết vong quanh To Minh dung hợp cung với ngọn nui yen tĩnh, hoa thanh cảm
giac khong noi ra lời, khiến tam To Minh từ từ binh tĩnh lại.
'Một ngọn nui cao như vậy, Thien Han Tong con co nhiều ngọn, bay giờ chỉ sợ la
yen tĩnh nhất trong cac ngọn nui cao ngất khac.'
Bước chan To Minh khong nhanh, khi bầu trời dần tối, hoan hon buong xuống thi
hắn rốt cuộc đi tới đỉnh nui. Bước ra bậc thang cuối cung, đập vao mắt hắn la
kiến truc rộng lớn luc trước đa thấy.
Chẳng qua hiện giờ nhin gần kiến truc tựa như đại điện, du bang bạc nhưng lộ
cảm giac tan pha, lụi tan.
Xung quanh đại điện co cay cột cắm dưới đất, vong quanh đại điện hinh thanh
man sang mỏng bao phủ vao trong, chỉ co thể nhin, khong thể bước vao.
"Bị phong…" To Minh ngay ra.
"Đay la Cửu Phong Thien Han Tong, co nhất chủ lục than, thất đại điện!"
Thanh am gia nua quen thuộc truyền đến từ sau lưng. To Minh xoay người, lập
tức trong thấy mặt sau đại điện khong xa đi ra ong lao.
Ông lao mặt ao trắng, tren mặt treo nụ cười khiến người nhin đoan khong ra, bộ
dang tiền bối cao tham kho do.
"Thất đại điện co tac dụng rieng, nếu co người trấn giữ thi co thể dẫn động
đại thế nui nay. Thậm chi ai co thể vao chủ điện lập tức thanh một trong Han
Hoan Chủ đất Thien Han Tong. Tại Thien Han Tong, chức vụ Tong mon chỉ la thứ
yếu. Tả hữu chưởng giao cũng tốt, hộ phap Han Mon cũng thế, ngay cả cac trưởng
lao cũng chỉ la xưng ho ma thoi. Những điều đo đều co thể thay đổi, duy nhất
khong biến đổi ma mai tồn tại la Hoan Chủ đất Thien Han. Cũng chinh la chủ
nhan ngọn nui cao nhất đất băng gia. Hoan Chủ đại địa, Hoan Chủ Thien Mon,
mười tam người nay la người mạnh nhất trong Thien Han Tong trừ một it lao gia
ra. Đang tiếc hiện giờ Thien Mon chỉ co bat chủ, đất Han chỉ co thất chủ. Đệ
cửu phong, đệ nhất phong con khong co người nhập chủ đại điện."
To Minh im lặng khong len tiếng.
Thien Ta chậm rai bước đến đứng cach To Minh mấy met, đưa lưng hướng đại điện
bị phong ấn, nhin To Minh.
"Đồ nhi, ngươi đi một đường co cảm giac như thế nao?" Thien Ta cười noi.
"Co cảm giac bị lừa gạt." To Minh chẳng hề khach sao noi.
Biểu tinh Thien Ta chẳng hề tỏ ra lung tung, ong chớp mắt mỉm cười khong noi.
"Luc đo ong noi chỉ co một minh ta la đệ tử, ta co thể khong bắt bẻ chuyện
nay, nhưng ong noi Man Khi, cong phap, điển tịch cac loại co phải la thật sự?"
To Minh đe nen lửa giận trong long, binh tĩnh noi.
"Đương nhien la thật. Ngươi xem luc đo vi sư noi cho ngươi chỗ vi sư cư ngụ la
một ngọn nui, điểm nay khong lừa ngươi chứ. Ngươi muốn xem thi tuy thời co
thể, nhưng hom nay ngươi vừa tới, khong bằng ta keu Nhị sư huynh va Tam sư
huynh của ngươi, bốn sư đồ ta cung uống một bữa, như thế nao?"
"Khong cần, xin sư ton cho phep đệ tử lập tức xem." To Minh nhin Thien Ta,
trầm giọng noi.
"Cai nay…được rồi." Thien Ta chần chờ một lat, tay phải vung hướng hư khong,
lập tức nui chấn động. Ben cạnh Thien Ta, một cửa đa trồi len khỏi mặt đất,
đứng thẳng.
"Nơi nay chinh la chỗ vi sư cất giữ bảo vật. Tầng thứ nhất la Man Khi, tầng
thứ hai la cong phap, tầng thứ ba la điển tịch. Nếu ngươi muốn xem ngay bay
giờ thi vi sư đứng tại đay chờ vậy." Thien Ta vội ho khan.
"Đung rồi, nếu ngươi vừa mắt thi co thể lấy đi một vật ở mỗi tầng, coi như vi
sư cho ngươi lễ bai sư." Thien Ta vung tay len, cửa đa lập tức ầm ầm chậm rai
mở ra.
Trong canh cửa phat ra anh sang tim, thoạt trong như la cất giấu bảo vật.
"Khong được tham nhiều, mỗi tầng chỉ lấy một cai!" Thien Ta vẫn giữ bộ dạng
cao nhan tiền bối như cũ, mỉm cười noi với To Minh, dường như rất co tự tin về
bảo vật ben trong.
Nhin Thien Ta như vậy thi To Minh nửa tin nửa ngờ, cất bước tới gần cửa đa,
bước vao trong.
To Minh chỉ cảm giac hoa mắt len, như la bị truyền tống đi, ben tai quanh quẩn
tiếng ầm ầm. Lat sau thanh am kia tan biến, tầm mắt hắn dần ro rang. Bay ra
trước mặt hắn la một động phủ khổng lồ.
Xung quanh động phủ co vo số động nhỏ, mỗi cai động đều đặt một phap khi.
Chung no co hinh dạng khac nhau, nhiều vo số, tới mấy trăm cai.
Nhưng khi To Minh nhin kỹ thi sắc mặt dần biến quai lạ.
"Những thứ nay chinh la Man Khi ma ong ta noi sao?" To Minh may mắn minh đa
chuẩn bị tam lý trước, giờ nhin Man Khi thi mặt lộ nụ cười khổ.