Thần Tướng Tế Cốt!


Người đăng: Boss

"Người…người la…" Trần Dục Binh vội ngoai đầu lại, định cung kinh bai lạy
nhưng khi trong thấy người đan ong trung nien thi ngay ra.

"Bạch…Bạch sư thuc?" Trần Dục Binh chấn động tinh thần, mặt đổi sắc.

Du ga biết trong phạm vi Thien Han Tong, trấn thủ binh chướng Thien Lam Thanh
đều la người Thien Han Tong họ, cũng sớm biết người trấn thủ binh chướng nơi
nay chắc chắn giống vậy.

Nhưng ga chẳng ngờ được rằng, người trấn thủ lại la người đan ong trước mắt.

Năm đo ga chỉ thấy mặt người nay một lần, nhưng ấn tượng cực khắc sau. Kỳ thật
đừng noi la ga, nguyen Thien Han Tong ai cũng biết người nay.

'Hen chi y cho phep chung ta đứng tren binh chướng.' Trần Dục Binh rất la khẩn
trương, gập người cui đầu hướng người đan ong trung nien, biểu tinh kinh cẩn.

"Đệ tử Thien Han Tong Trần Dục Binh, kinh chao Bạch sư thuc."

Người đan ong trung nien hơi gật đầu, xong khong để ý tới Trần Dục Binh ma
nhin hướng To Minh. Đanh gia hắn một luc, y binh thản noi.

"Ten ngươi la gi?"

Luc To Minh bị anh mắt người nay nhin, cảm giac ro ap lực đe ep minh, nhưng
khiến hắn thấy kỳ la ap lực khong co sự chấn nhiếp, ngược lại cho hắn cảm giac
than thiết kho tả.

"Van bối To Minh kinh chao Bạch sư thuc." To Minh chắp tay, binh tĩnh noi.

"La vừa mới Khai Trần đi." Người đan ong trung nien chậm rai noi.

To Minh gật đầu.

"Chắc khong phải bị thu vao Thien Han Tong, nếu khong thi lấy than phận Thần
Tướng của ngươi, đam lao gia kia sẽ khong chỉ phai một đệ tử ngoại mon đến
nghenh đon." Thanh am của người đan ong luon giữ sự lạnh lung.

"Vang." To Minh lại gật đầu.

"Khong cần đi Thien Han Tong, ngươi ở lại cung ta trấn thủ chỗ nay, lam đệ tử
của ta. Nguyen Thien Han Tong, trừ ta ra khong mấy người co thể truyền cong
phap thich hợp cho ngươi." Lời noi của người trung nien lộ ro ý định khong cho
người từ chối.

To Minh ngay ra.

Cung ngẩn ngơ con co Trần Dục Binh, đoi mắt ga toat ra sự ham mộ. Con về Han
Phỉ Tử đứng một ben thi cui đầu, vẫn khong len tiếng.

"Cai nay…van bối đa co sư ton rồi." To Minh chần chờ một lat, noi. Trong cảm
giac của hắn, cang noi chuyện với người trung nien lau hơn thi ngay cang thấy
than thiết.

"Ồ? La ai, Bạch ta sẽ khiến hắn từ bỏ." Người đan ong binh tĩnh noi nhưng lộ
ra sự kieu ngạo kinh người.

"La Thien Ta Tử." Đột nhien bị hai người muốn nhận lam đệ tử, đay la lần đầu
tien To Minh gặp loại chuyện nay.

Khoảnh khắc hắn thốt ra ten nay, người đan ong trung nien sắc mắt biến kỳ lạ,
như la bất đắc dĩ, lại như dở khoc dở cười, như la tức giận, cuối cung hoa
thanh tiếng hừ lạnh.

"Nhận hắn lam sư phụ, nếu co ngay ngươi hối hận thi co thể đến tim ta."

Trần Dục Binh đứng một ben sau khi nghe cai ten đo thi biểu tinh lại biến đổi,
sửng sốt nhin To Minh. Ga ha miệng định noi cai gi nhưng cuối cung khong thốt
ra, chẳng qua cơ thể phản xạ lui một bước, như la muốn keo gian khoảng cach
với To Minh.

Trong long To Minh dần co chut bất an. Du la lời noi của người đan ong trung
nien, hay la hanh động phản xạ của Trần Dục Binh dường như đều đang biểu đạt
một ý nghĩa khong được tốt lắm?

"Khong noi nữa, ba người cac ngươi hay cho ta biết, đứng đay cac ngươi nhin
thấy cai gi?" Người trung nien giọng noi vẫn lạnh lung. Y khong nhin To Minh
ma hướng tới trời đất menh mong ben ngoai binh chướng.

To Minh im lặng nhin vung đất trước mắt, ben tai lại truyền đến từng tiếng
gao. Ben ngoai binh chướng thế giới bao phủ hoang tan va đẫm mau. Thoạt trong
yen tĩnh nhưng cho To Minh cảm giac ap lực. Loại ap lực nay đến từ tĩnh lặng,
đến từ mảnh đất the lương nay, đất đen va binh chướng vo tận hắn đạp dưới
chan.

"Thu hận, ta nhin thấy thu hận." Trần Dục Binh la người thứ nhất mở miệng, mắt
chớp loe nhin mảnh đất.

"Vu Nhan hận chung ta, va chung ta hận bọn họ." Trần Dục Binh chắc chắn noi,
dường như rất tự tin với đap an nay.

"Noi khong sai, la tư tưởng đam lao gia Thien Han Tong rot vao, nhưng ma chỉ
la rac rưởi!" Người đan ong trung nien lạnh lung noi.

Trần Dục Binh cười khổ, cui đầu vang dạ. Đap an của ga đich thật la đa số
người trong Thien Han Tong cung đồng ý về trời đất ben ngoai binh chướng.

"Con ngươi, co be, noi xem ngươi nhin thấy cai gi?" Người trung nien khong
nhin Han Phỉ Tử ma vẫn chăm chu nhin mảnh đất the lương.

"Ta khong trong thấy gi hết." Sắc mặt Han Phỉ Tử con hơi xanh xao, suy tư
chẳng mấy chốc sau nhẹ giọng noi.

Khoảnh khắc co thốt ra cau nay, người trung nien quay đầu nhin chằm chằm Han
Phỉ Tử.

"Ten của ngươi?"

"Van bối la Nhan Phỉ." Han Phỉ Tử khom người cung kinh noi.

"To Minh, ngươi nhin thấy cai gi?" Người đan ong trung nien im lặng giay lat,
hỏi To Minh.

"Ta nhin thấy khat vọng." Thật lau sau, To Minh từ từ noi.

"Tả giao nhận một đệ tử tốt, lao gia Thien Ta cũng thu được một đồ đệ tốt."
Người trung nien thở dai, nang len tay phải chỉ hướng trời đất ben ngoai binh
chướng.

"Đất Nam Thần co thể xem như la một vong tron." Noi rồi tay phải y vung trước
mặt, xuất hiện một mảnh anh sang đen, ở trước mặt mọi người hinh thanh vong
tron.

"Ben trong la nội giới, ben ngoai chinh la chỗ cac ngươi đa thấy."

"Binh chướng tồn tại la vi phong ngừa da thu xong vao, phong ngừa con người
xam nhập. Về Vu Nhan, họ la một đam bộ lạc khac với chung ta. Trong bộ lạc của
Vu Nhan co cung loại hệ thống như chung ta, họ cũng co Man Cong cac bộ lạc,
chẳng qua lấy ten la Vu Cong. Những chuyện nay về sau cac ngươi sẽ biết nhiều
hơn."

To Minh nghe người trung nien noi, bỗng dang len xuc động. Im lặng giay lat,
hắn chần chờ hỏi.

"Tiền bối, đất Nam Thần co binh chướng, như vậy ben ngoai binh chướng la cai
gi? Mấy đại lục Man tộc của chung ta bay giờ la hinh dạng như thế nao?"

"Khong biết." Người đan ong trung nien binh tĩnh noi.

"Ta chỉ biết Đại Ngu vương triều nằm trong chỗ biết nay, cũng bởi vi thần
tượng đoi khi xuất hiện, co Thần Tướng bị sắc phong. Con về đại lục co Đại Ngu
vương triều thi ta chưa từng đi. Kỳ thật người đất Nam Thần co thể đi qua bộ
lạc Vu Tộc, rời khỏi Nam Thần thi cực hiếm thấy. Đung rồi, sư phụ của ngươi la
Thien Ta, hắn từng rời khỏi Nam Thần. Theo lời hắn noi thi co đi một chuyến
Đại Ngu vương triều, noi ở đo hắn con quen biết khong it bạn tốt. Người ngoai
co tin hay khong thi ta khong biết, nhưng ta khong tin."

"Trừ đất Nam Thần, chỗ co Đại Ngu vương triều ra, con lại mấy đại lục khac co
tồn tại Man tộc ta hay khong thi ta khong biết."

"Man tộc, đa mục rữa rồi, khong phải huy hoang như năm đo co Man Thần." Người
đan ong trung nien khẽ thởi dai, biểu tinh co chut nặng nề.

To Minh hit sau, những chuyện bi ẩn thế nay thi trước kia hắn chưa từng nghe
noi, tinh thần chấn động. Hắn nhin đất trời menh mong ngoai binh chướng, cảm
giac bất lực tran ngập trong long.

'Ta biết Tay Minh đại lục thật tồn tại, bởi vi ta đến từ Tay Minh.' To Minh
thầm noi trong long.

"Được rồi, chỗ nay khong cho phep ai khac ngoai người trấn thủ ở lau, cac
ngươi…" Người trung nien vung tay ao định xua đam người To Minh đi, nhưng luc
nay đột nhien ben ngoai binh chướng truyền đến một tiếng gầm, thanh am cang
manh liệt hơn ập đến.

Khoảnh khắc thanh am xuất hiện, binh chướng dưới chan To Minh lập tức chấn
động. Áp lực cường đại bỗng nhien dang len, uy ap mạnh mẽ chớp mắt đạt đến
đỉnh điểm. Khiến Han Phỉ Tử va Trần Dục Binh biến sắc mặt, hộc bai mau.

Nếu khong phải co người đan ong trung nien mạnh vung tay phải, gio lốc bao lấy
Han Phỉ Tử va Trần Dục Binh xoay vong bay ra ngoai sơn mạch binh chướng, hai
người chắc chắn đa trọng thương.

To Minh khong lui lại, bởi vi giay phut hắn nghe thanh am kia, trong cơ thể
bung phat khi thế Khai Trần. Khi thế tỏa ra ngoai than thể, hoa thanh khoi
đen. Khoi đen lượn lờ tren người hắn, hinh thanh giap đen.

Thần Tướng hư giap!

Giap xuất hiện khiến hắn miễn cưỡng chịu đựng ap lực binh chướng sơn mạch. Mắt
hắn sang người nhin chan trời phia xa. Sau đo hắn trong thấy hinh ảnh khiến cả
người giật minh, hit ngụm khi lạnh.

Hắn thấy cảnh vật ma Han Phỉ Tử va Trần Dục Binh khong thấy được, họ khong
đứng tren binh chướng. Giờ phut nay họ trong thấy la trời đất vặn vẹo, che đậy
tầm mắt.

Nơi nay, chỉ co To Minh va người đan ong họ Bạch biểu tinh trầm trọng, chỉ hai
người nhin đến hinh ảnh đo!

Trong đất trời menh mong ngoai binh chướng, bay giờ biển may cuồn cuộn. May la
may đen, cuồn cuộn như khoi tran ngập phạm vi mấy ngan met. Trong biển may, To
Minh nhin thấy một con da thu to lớn khiến hắn kho tin.

Đay la một con thu ngư than thể vo cung khổng lồ, no lấy thien địa lam biển từ
phương xa nhảy len. Tiếng gầm phat ra từ miệng no.

Tren lưng no, To Minh trong thấy đứng một người!

Người nay la một co gai, nhin khong ro khuon mặt nhưng co thể thấy la mặc ao
dai mau tim, toc tơ bay bay, ẩn chứa xinh đẹp tuyệt mỹ.

"Co ta, chinh la người Vu Tộc." Thanh am lạnh lung vang len từ ben cạnh To
Minh. Người đan ong họ Bạch nhấc chan len, tiến một bước ra ngoai khung trời
binh chướng.

Khoảnh khắc y đi ra, cơ thể bỗng dang len thật nhiều khoi trắng. Khoi trắng
lượn lờ quanh than, hinh thanh bộ giap trắng vượt xa bộ giap To Minh mặc rất
nhiều.

Giap toat ra khi thế cường đại, khiến người trung nien trong như khong thể bị
đanh bại.

'Thần Tướng!!!' To Minh chấn động tinh thần.

Hắn rốt cuộc biết vi sao minh thấy than thiết với người đan ong trung nien
nay. Vi sao Trần Dục Binh nhin người nay thi cực kỳ căng thẳng va cung kinh.
Vi sao người nay cho phep bọn họ đứng tren binh chướng. Vi sao muốn nhận hắn
lam đệ tử. Bởi vi đối phương giống như To Minh, cung la Thần Tướng!

Hơn nữa khong phải Thần Tướng Khai Trần ma la…Thần Tướng Tế Cốt!


Cầu Ma - Chương #216