Người đăng: Boss
Đất Nam Thần, bao la vo bien vo hạn, người binh thường du la tu vi đến Khai
Trần thi cũng it khi co thể đi qua hết. Mảnh đất nay thật la qua rộng lớn.
Từng co người mơ hồ tinh toan, tu vi Khai Trần xuyen qua Nam Thần cần thời
gian lau cỡ trăm năm. Đay la chưa tinh tren đường đi gặp cac loại nguy hiểm,
đất Nam Thần tồn tại cac loai da thu đếm hoai khong hết. Trong cac da thu co
một số thậm chi co thể đối khang với Man Hồn cảnh.
Coi như la người đến tu vi Tế Cốt cảnh đi tren Nam Thần cũng cần thời gian rất
dai, va phải cẩn thận.
"Đất Nam Thần chia lam hai giới nội ngoại, lấy Thien Lam Thanh lam giới hạn.
Thanh nay do Thien Han Tong va Đong Hải Tong xay dựng, qua mấy ngan năm xay
dựa vao nui, cuối cung hinh thanh binh chướng vay quanh Nam Thần."
Hướng bắc đất Nam Thần co một ngọn nui tran ngập anh sang vang, ga đan ong họ
Trần Thien Han Tong đứng đo, anh mắt nhin phương xa, từ từ noi.
"Thien Lam Thanh la ranh giới! Một chủ thanh va chin loi thanh, trấn thủ giới
hạn binh chướng nội ngoại Nam Thần. Chinh vi co binh chướng nay cho nen cho
nen da thu va người tren đất Nam Thần khong dễ dang xam nhập nội giới, giết
choc tộc nhan cac bộ lạc ben trong." Ga đan ong họ Trần chỉ hướng đằng trước.
Nhin theo ngon tay ga chỉ, co thể lờ mờ thấy tận cung phương xa co sơn mạch
lien mien bất tận tựa tường thanh.
"Chỗ đo chinh la một phần binh chướng Thien Lam Thanh. Chắc trước kia Han Phỉ
Tử sư muội chưa từng nghe tới thanh nay. Sau khi ngươi nhập mon chắc chắn được
chu trọng, khi đo sẽ được đi lịch lam, noi khong chừng bị đưa vao Thien Lam
Thanh trấn thủ. Đay la vinh quang cao nhất của người Nam Thần."
"To huynh đa la Thần Tướng, co lien quan đến một it bi ẩn Nam Thần ta, nen
biết chuyện nay cũng khong sao. Lấy tu vi va than phận của ngươi, sớm muộn gi
sẽ biết thoi." Ga đan ong họ Trần nhin To Minh, mặt lộ nụ cười than thiện.
To Minh biểu tinh binh tĩnh nhin sơn mạch phương xa, khong mở miệng. Hắn khong
biết luc trước ở trong truyền tống trận nui Nhan Tri qua bao lau, chỉ cảm thấy
thời gian rất dai, sau đo tiếng ầm ầm ben tai biến mất, anh sang ở mức độ co
thể mở mắt ra thi đa cung bốn người kia xuất hiện tren đỉnh nui.
Sau khi xuất hiện, Hứa Như Nguyệt Thien Han Tong lấy một it đa vang sắp xếp
theo quy tắc nao đo bay tren đỉnh nui. Theo hon đa từng cai một bị đặt tren
đỉnh nui, nơi đay dần tỏa anh sang vang ngay cang choi loa.
"May ma co truyền tống trận bốn tầng khong gian nay. Trước kia từ Ham Sơn đến
Thien Han Tong đều phải mượn trận phap Thien Lam Thanh mới được, thời gian sẽ
chậm lại. Trước đo tuy noi Thien Han Tong chung ta co nghien cứu va sử dụng
truyền tống trận, nhưng cự ly truyền tống ngắn ngủi, cai gia lại qua lớn.
Truyền tống nhiều lần thi chưa noi đến tieu hao, chỉ than thể đa khong cach
nao chịu đựng, cần nghỉ ngơi mấy mươi lần mới được. Bay giờ co bốn tầng khong
gian truyền tống trận, chỉ cần truyền tống tam lần la co thể trở lại Thien Han
Tong, đung la tiện lợi rất nhiều." Ga đan ong họ Trần cảm than nhin Hứa Như
Nguyệt bay trận phap, cười noi với ba người To Minh, Han Thương Tử, Han Phỉ
Tử.
"Thien Lam Thanh?" Ánh mắt Han Phỉ Tử nhin hướng sơn mạch, nhiu chan may thanh
tu.
"Xem ra Han Phỉ sư muội khong biết tồn tại của thanh nay, nhưng đay cũng la
binh thường. Sau khi tiến vao Thien Han Tong thi ta mới biết một it bi ẩn lien
quan đến Nam Thần ta. To huynh, trước kia ngươi co nghe noi qua Thien Lam
Thanh khong?" Ga đan ong họ Trần mỉm cười, nhin To Minh.
Đối với To Minh, ga kết luận la co thể được thu vao Tong mon, địa vị sau nay
tuyệt khong thấp hơn Han Phỉ Tử, thậm chi rất co thể cang cao hơn nữa. Cho nen
co ý định hoa hoan quan hệ, kết giao, vậy nen ga mới đứng đay cố ý noi ra một
số chuyện vốn khong để người ngoai biết.
"Chưa từng nghe." To Minh nhin sơn mạch phương xa, binh tĩnh noi.
"Nếu đa vậy thi Trần ta tự lam chủ cung Han Phỉ sư muội, To huynh tới gần nhin
tường thanh sơn mạch Thien Lam, giải thich cặn kẽ cho hai người một chut." Ga
đan ong họ Trần cười noi, ngoai đầu nhin Hứa Như Nguyệt bay trận phap.
"Con cần mười tiếng đồng hồ mới hoan toan xong, mở ra lần truyền tống thứ hai.
Han Thương sư muội ở lại hộ phap cho ta la được." Hứa Như Nguyệt lau mồ hoi
tran, thấy Trần Dục Binh nhin minh thi mỉm cười len tiếng.
Ba bay trận phap, đặt vao hon đa vang, qua trinh cần phải tinh toan, loại
chuyện nay Hứa Như Nguyệt khong quen tay, cẩn thận lam nen kho tranh khỏi phi
sức.
"Tốt, lam phiền Hứa sư muội, chung ta sẽ khong đi xa, nếu co gi ngoai ý muốn
sẽ nhanh chong trở lại." Trần Dục Binh gật đầu, nhin hướng Han Thương Tử.
"Nhờ Phương sư muội."
Han Thương Tử biểu tinh binh thản, liếc To Minh một cai, gật đầu.
"To huynh, Nhan sư muội, mời!" Trần Dục Binh nang tay len lam động tac mời,
phong người hoa thanh cầu vồng thẳng đến phia xa.
Han Phỉ Tử luon giữ vẻ lạnh lung, dưới chan hiện may trắng nang than hinh yeu
kiều theo sat phia sau.
To Minh khong nhanh khong chậm đạp hướng hư khong. Ba người hoa thanh ba luồng
khoi đi hướng tường thanh sơn mạch Thien Lam Thanh phia xa.
"Noi đến Thien Lam Thanh thi khong thể khong nhắc tới binh chướng giới hạn nội
ngoại đất Nam Thần ta. Nội giới la chốn chung ta sinh sống, bay giờ chỗ chung
ta ở cũng thuộc về nội giới. Nội giới rất lớn, đong phương la phạm vi của Hải
Đong Tong, phương bắc thi thuộc về Thien Han Tong chung ta. Nhưng so với thien
địa ben ngoai binh chướng thi khu vực chung ta sinh tồn chỉ chiếm một phần nhỏ
đất Nam Thần ma thoi." Truyền đến giọng Trần Dục Binh, ba người bằng tốc độ
nhanh nhất chậm rai tới gần binh chướng sơn mạch Thien Lam Thanh.
Cach binh chướng khoảng mấy ngan met, thanh am vang vọng ben tai To Minh. Ngay
luc nay, đột nhien cach mấy ngan met ben ngoai binh chướng Thien Lam bỗng co
ap lực cường đại khuếch tan thẳng đến hướng người.
"Cấm địa Thien Lam, nghiem cấm bước vao!" Một thanh am lạnh lung vang vọng tam
hướng, như sấm đanh, dư am ầm ầm quet qua.
Han Phỉ Tử biến sắc mặt, than thể lảo đảo, may trắng dưới chan sắp tan vỡ. Tu
vi của co yếu nhất, luc nay tinh thần chấn động, co một lực lượng nhu hoa từ
đằng sau truyền đến tran ngập khắp người, khiến Han Phỉ Tử than hinh ổn định.
To Minh đứng ben cạnh Han Phỉ Tử, tay phải nhẹ đỡ thắt lưng co.
Han Phỉ Tử mặt ửng hồng nhưng khong từ chối, đứng cạnh To Minh, nhin binh
chướng sơn mạch Thien Lam cach mấy ngan met truyền đến thanh am đo.
"Đệ tử Thien Han Tong Trần Dục Binh bai kiến sư thuc trấn thủ nơi đay!" Trần
Dục Binh cũng chấn động tinh thần nhưng khong hoảng loạn, hiển nhien khong qua
ngoai ý muốn khi nghe giọng noi nay. Ga biểu tinh cung kinh, ở giữa khong
trung cui đầu hướng binh chướng sơn mạch Thien Lam cach mấy ngan met.
"Đa sớm thấy mấy người cac ngươi xuất hiện ở chỗ truyền tống, khong ở đo ma
đến nơi nay lam gi?" Thanh am lạnh lung chậm rai truyền đến.
"Sư thuc, van bối tuan mệnh Tả giao đi Ham Sơn thanh thu đệ tử, muốn tới đay
nhin gần binh chướng đất Nam Thần ta. Chung ta sẽ khong tiến len them, chỉ
đứng đay nhin la được, xin sư thuc tha thứ cho." Trần Dục Binh vội noi.
Vừa dứt lời, To Minh lập tức cảm nhận co ap lực ập đến quet qua người của minh
va Han Phỉ Tử sau đo thu lại. Cung luc đo, một tiếng ồ khẽ vang vọng.
"Đến đay đi, nếu đa muốn xem thi cứ đứng tren binh chướng nhin thien địa ngoại
giới Nam Thần." Lat sau, thanh am lạnh lung dịu lại.
"Cảm ơn sư thuc!" Ga đan ong họ Trần ngẩn ra, vội cung kinh chắp tay, ngoai
đầu liếc To Minh.
Ga khong phải kẻ ngu dốt, trước khi đề nghị tới đay kỳ thật đa sớm biết người
trấn thủ chỗ nay la trưởng bối Thien Han Tong, sẽ khong từ chối, lấy nay hoa
hoan quan hệ với To Minh.
Nhưng khong ngờ được la, khong biết vị sư thuc nay lại cho phep họ đứng tren
binh chướng.
"Nơi nay la phạm vi Thien Han Tong ta, tất cả người trấn thủ ngoai binh chướng
Thien Lam Thanh đều la trưởng bối Thien Han Tong của ta, cho nen chung ta co
thể tới gần. Nếu la ở phạm vi Hải Đong Tong thi chỉ sợ đa sớm trục xuất chung
ta, thậm chi nếu co bất kinh thi sẽ gặp nguy hiểm."
To Minh liếc Trần Dục Binh một cai, dưới anh mắt của hắn, ga đan ong cười
nhạt, nhỏ giọng noi.
"Kỳ thật ta cũng chưa từng ở khoảng cach gần đứng tren binh chướng nhin Nam
Thần ngoại giới."
"Đi đi, ta cũng rất to mo nơi đay." To Minh thu lại tầm mắt, mỉm cười noi.
Theo ba người tới gần, ap lực nặng nề dần hiện ra trong long To Minh. Binh
chướng sơn mạch từ xa nhin đa hung vĩ, giờ tới gần thi cang như vậy.
Đứng trước no sẽ bất giac nảy ra cảm giac nhỏ be, trinh độ to lớn nếu la đứng
dưới nui ngửa đầu nhin sẽ co cảm giac lien tiếp với trời.
Han Phỉ Tử thở dồn dập, co nhin binh chướng sơn mạch trước mắt, kho thể tưởng
tượng no lien mien bất tận vong quanh đất Nam Thần, trở thanh binh chướng.
Khoảng cach mấy ngan met rất nhanh thu nhỏ lại, mai đến khi ba người đạp tren
sơn mạch binh chướng, ap lực bao phủ. Dưới ap lực nay, Han Phỉ Tử mặt tai nhợt
như khong thể chịu đựng được. Nếu khong phải co đứng cạnh To Minh, co hắn tan
đi hơn phan nửa ap lực thi co chắc chắn khong thể đứng vững.
Bay giờ tinh thần To Minh chấn động, hắn đứng tren đỉnh sơn mạch, anh mắt nhin
hướng đằng trước. Trong mắt hắn, chỉ thấy mảnh đất menh mong xa xăm.
Mảnh đất nay cung la Nam Thần, nhưng ngoai binh chướng thi đất mau đen day đặc
mui mau tươi theo gio nui ập đến.
Cảm giac đieu tan trao dang.
Đất đieu tan, khung trời menh mong, co thể mơ hồ thấy rừng cay vo tận va bong
nui cao trập trung. Thậm chi ben tai con co thể nghe thấy từ phia xa truyền
đến từng tiếng gao như ẩn như hiện.
Đặc biệt la tren mặt đất co khong nhiều bộ xương, xương rất to, nhin liền biết
la của da thu.
Nội ngoại binh chướng như hai thế giới!
Trần Dục Binh đứng một ben cũng chấn động tinh thần. Đay la lần đầu tien ga
đứng tren binh chướng nhin ra thế giới ben ngoai.
"Lần nay Tả giao thu mon nhan nhưng lại co một vị Thần Tướng!" Thanh am lạnh
lung phat ra từ sau lưng ba người.
Khong gian sau lưng họ vặn vẹo, đi ra một ga đan ong trung nien. Người trung
nien mặc vải tho ao gai, toc thắt nhiều bim, voc dang khong cao to ma hơi gầy,
diện mạo binh thường nhưng đoi mắt cực sang ngời.