Cao Nhân Tiền Bối


Người đăng: Boss

Thời gian chợt đong lại.

Ben tai To Minh vang tiếng truyền tống trận di chuyển ầm ầm, giay phut nay
thanh am đa biến mất, biến tĩnh lặng. Hắn mạnh ngoai đầu, trong thấy hinh ảnh
khiến con ngươi co rut, cảnh giac đề phong, hit sau.

Hắn trong thấy xung quanh tĩnh lặng. Ánh sang trận phap bất động, mặt đất xung
quanh bất động, quai lạ la trong mắt hắn Ham Sơn như cũ nhưng ben trong khong
người, ba bộ lạc như cũ nhưng cũng khong co một ai.

Ngay cả đam người Phương Thương Lan, Han Phỉ Tử mới đứng cạnh hắn nhưng bay
giờ khong thấy bong dang, giống như tren coi đời nay, trong giay phut nay chỉ
co một minh To Minh.

Dường như khoảnh khắc vang len thanh am gia nua thi thế giới biến đổi.

Thế giới hắn thấy biến thanh mảnh đất trống, khong co sinh mệnh. Loại biến đổi
manh liệt thế nay khiến tinh thần To Minh chấn động.

Hắn khong tưởng tượng nổi rốt cuộc la lực lượng gi co thể lam được điều nay,
theo hắn thấy thi hơi kho tin.

"Nơi nay la Giới Khong ta sang tạo." Thanh am luc trước vang ben tai hắn bay
giờ từ phương xa chậm rai truyền đến. Theo thanh am, xuất hiện một ong lao mặc
đồ trắng ngồi phia tren nui An Đong.

Ông lao tay cầm binh rượu, uống xong một ngụm mới nhin hướng To Minh.

"Nao, chung ta noi chuyện."

Tim To Minh đập nhanh, nhin chằm chằm ong lao chốc lat sau, lại nhin xung
quanh. Tren nui Nhan Tri khong co sinh mệnh, trời đất bốn phương cũng khong
ai, trừ hắn va ong lao ra khong co người thứ ba.

Chần chờ một luc, To Minh nhấc chan len, đi ra khỏi truyền tống trận. Sau khi
đi ra, hắn lập tức quay đầu nhin truyền tống trận, anh sang trận bất động,
thoạt trong như đieu khắc ảo ảnh.

Đe nen tinh thần rung động, To Minh chậm rai bay len trời tiến len từng bước
một thẳng hướng nui An Đong, đi tới cach ong lao mười met.

"Tới đay, ngồi ben cạnh ta." Ông lao đặt binh rượu xuống, mắt quet người To
Minh, biểu tinh co khen ngợi.

To Minh lặng lẽ tới gần, nghe lời ngồi xuống đối diện ong lao.

"To mo ư?" Ông lao cẩn thận đanh gia To Minh một phen, nang len tay phải chỉ
hướng trước mặt To Minh. Lập tức chỗ đo khong gian vặn vẹo, xuất hiện một binh
rượu.

"Cai gi la Giới Khong?" Khoảnh khắc binh rượu xuất hiện, tim To Minh đập
nhanh, nhin ong lao.

"Giới Khong la tu vi Tế Cốt cảnh, khi xương cốt toan than co hơn phan nửa đạt
đến Man Cốt thi co thể cau thong thien địa, do đo sang tạo ra thế giới thuộc
về minh. Bởi vi khong phải chan thực ma la hư ảo nen gọi la khong. Bởi vi
thanh hinh trong than thể, co da thịt cach trở, khong thể keo dai, cho nen gọi
la giới." Ông lao cầm binh rượu, sau khi uống một ngụm thi nhin To Minh.

"Giới Khong của lao phu khong hoan chỉnh, chỉ co thể sang tạo một mảnh thien
địa ma thoi, ben trong khong co sinh linh. Co thể đưa ngươi tiến vao đa la cực
hạn."

To Minh im lặng, đay la lần đầu tien hắn nghe noi tới từ Giới Khong.

"Ngưng Huyết, Khai Trần, Tế Cốt, Man Hồn. Đay la tứ đại cảnh giới ma Man tộc
ta tu luyện. Đầu tien ngươi phải ro rang ý nghĩa bốn cảnh giới nay, hiểu ra vi
sao chung no phan chia như vậy, tiếp theo mới co khả năng từng bước một đi
vao." Ông lao mỉm cười noi.

"Du ngươi co thể trở thanh đệ tử của ta hay khong, ngươi ta gặp nhau coi như
co duyen, ta co thể chỉ dẫn cho ngươi. Cai gọi la Ngưng Huyết, vi sao co một
chữ 'Huyết'?" Ông lao nhin To Minh.

"Bởi vi Man tộc ta la huyết mạch truyền thừa, ben trong mau co ẩn chứa lực
lượng Man tộc, nhưng yếu ớt, chỉ co khong ngừng ngưng tụ mới bộc phat ra
được." To Minh chần chờ một chut, nhẹ giọng noi.

"Khong sai, noi theo ý đại khai thi la chinh xac. Nhưng ngươi vẫn khong hiểu ý
nghĩa ben trong." Ông lao nang len tay phải vung hướng khung trời.

Lập tức bầu trời xuất hiện một vệt sợi mau, sợi mau tỏa ra anh sang đỏ choi
mắt.

"Xem ro rang, ta sẽ diễn một lần cho ngươi, sau khi xem xong cho ta biết đap
an. Đay la thử thach đầu tien của ta với ngươi, nếu thanh cong thi chinh la ký
danh đệ tử của lao phu, nếu thất bại, muốn đi đau thi đi." Ông lao nhin chằm
chằm To Minh, tay phải lại vung len.

Cai vung nay khiến sợi mau tren trời mạnh chấn động, no chia ra vai chi nhanh,
chi nhanh lại tach ra, đến cuối cung, hiện ra trước mắt To Minh thoạt trong
như co vo số sợi mau, nhưng cẩn thận xem vẫn chỉ co một.

Vo số chi nhanh do một sợi mau tach ra, phan liệt nhau, ngưng tụ giữa khong
trung, vẽ ra đồ an hinh người, anh sang đỏ lấp loe chiếu rọi tam hướng.

Xem đến đay thi To Minh hit sau, đầu như trung set đanh. Trong người hắn, vốn
tưởng sợi mau biến mất hoa thanh Man Văn, bay giờ lại xuất hiện phủ trum toan
than To Minh.

Hinh ảnh kỳ lạ khiến người To Minh run len.

"Thi ra sau khi Khai Trần, sợi mau…khong biến mất…" To Minh thi thao, hinh
người do sợi mau hợp thanh lại biến hoa.

Dần dần, xung quanh mấy sợi mau hinh thanh bức tranh nui cao suối chảy, mặt
trời mặt trăng ngoi sao, thảo mộc da thu, những hinh ảnh khong ngừng lấp loe,
mỗi khi xuất hiện một cai thi sợi mau hợp thanh hinh người lại co biến hoa
khac nhau. Chung no di động như ăn khớp với hinh ảnh hư ảo xung quanh.

Cuối cung xuất hiện hinh ảnh la một ngọn nui, một ngọn nui co năm đỉnh chinh
la Sơn Văn của To Minh!

Khoảnh khắc ngọn nui xuất hiện, ben tren co từng mảng thảm thực vật, co cay
cối, co mặt đất, cả ngọn nui năm đỉnh như co sự sống, đang khong ngừng được
hoan thiện, cuối cung dường như trở thanh ngọn nui chan chinh ma khong phải hư
ảo.

Khi tất cả hoan toan trở thanh chan thực, To Minh lại lần nữa trong thấy nui
nay va than hinh sợi mau dung hợp cung nhau, dần dần, nui chinh la than, than
chinh la nui!

Nui đo tran ngập cac phần cơ thể than hinh sợi mau, như khắc đồ đằng, như
thanh da thịt than hinh sợi mau!

Xem tới nơi đay, sợi mau mới hiện ra tren người To Minh bỗng chuyển động, than
hinh run bần bật, như khong thể khống chế, mặt hắn lập tức tai xanh, khoe
miệng chảy mau tươi.

Cảm giac kinh ngưỡng tran ngập tam thần, loại cảm giac nay đến từ hinh ảnh hắn
trong thấy kich phat khi huyết trong người.

"Con muốn tiếp tục khong?" Ông lao ngồi cạnh To Minh nhin hắn, từ từ len
tiếng.

"Tiếp tục!" To Minh cắn răng.

Tren bầu trời, than hinh dung hợp với nui biến thanh da thịt, nếu hắn la người
thi chinh la người, noi hắn la nui thi chinh la nui! Khi thế menh mong hung vĩ
từ người hắn tỏa ra, hinh thanh ap lực manh liệt bao trum mặt đất.

Ngay sau đo, trong than thể người kia xuất hiện một khối xương vang. Xương cốt
chậm rai tăng len, lat sau xuất hiện nguyen xương sống hoan chỉnh.

Con chưa kết thuc, sau khi xương sống lưng xuất hiện, theo thời gian troi qua,
trong người than hinh kia lại xuất hiện cả khung xương hoan chỉnh!

Co đường net, co khung xương, co da thịt, đa thanh một người hoan chỉnh.

Chỉ la, khong co hồn, khong co linh, người nay nhắm mắt, khong thể mở. Từ tren
người hắn, To Minh cảm nhận được sự trống rỗng, như ngủ say chưa thức tỉnh.

"Mở mắt ra chinh la Man Hồn." Ông lao binh tĩnh noi, tay phải thả xuống dưới.

Khoảnh khắc tay buong xuống, than hinh tren trời biến vặn vẹo dung nhập vao hư
vo.

"Ta tại đay chờ đap an của ngươi." Ông lao khep mắt lại.

To Minh ngồi đo, ngơ ngac nhin bầu trời đa khong con than hinh kia, trong đầu
hiện ra tất cả điều vừa thấy. Thật lau sau, hắn nhắm mắt lại.

Thời gian chậm rai troi qua, trong Giới Khong nay, khong co trời trăng sao
giao nhau, dường như thời gian tại đay cũng đứng lại.

Ông lao vẫn nhắm mắt khong mở ra, ong co đầy đủ kien nhẫn chờ đợi đap an của
To Minh. Nhưng khong bao lau sau, đoi mắt bỗng mở ra nhin hướng trước mặt.

Than thể To Minh khong động đậy nhưng tren người hiện ra sợi mau vao giay phut
nay kịch liệt lấp loe, co hai sợi dung hợp thanh một.

Mắt ong lao lộ tia sang kỳ lạ, nhin tren người To Minh hai sợi mau dung hợp
lại.

'Ngộ tinh thật mạnh!"

Sợi mau tren người To Minh sau khi co hai sợi dung hợp thanh một thi tăng
nhanh tốc độ, từng sợi dung nhập. Vai tiếng đồng hồ sau, trước biểu tinh tan
than của ong lao, sợi mau toan than To Minh dung hợp thanh một sợi.

Một sợi mau nay lấp loe anh sang đỏ chậm rai hiện tren mặt To Minh, hoa thanh
Sơn Văn năm đỉnh, thuận theo cổ To Minh lan tran xuống dưới. Sự lan tran nay
khiến ong lao ngay ra.

"Man Văn của hắn la sơn, bay giờ đa chan chinh hoan thanh Ngưng Huyết, tại sao
con lan tran…"

Sợi mau ẩn trong quần ao To Minh, dựa veo vệt mau To Minh từng vẽ cuối cung
dung nhập vao cả Man Văn. Ông lao ngồi ben cạnh mở to mắt lộ ra chấn kinh, hit
ngụm khi. Giờ phut nay ong khong lo nghĩ tới than phận gi nữa, tay phải nang
len phất tren người To Minh, lập tức quần ao nửa than tren của hắn biến mất,
hiện ra trước mặt ong lao la nguyen Man Văn hoan chỉnh hắn đa vẽ!

Ô Sơn bộ lạc!

Khi ong lao trong thấy Man Văn thi hit ngụm khi, ngay người ra. Cả đời ong
thấy Man Văn vo số, cũng từng thấy một it phức tạp, nhưng chưa bao giờ gặp Man
Văn như tren người To Minh. Trinh độ phức tạp trước giờ chưa từng co.

"Đay la…Man Văn sao…tiểu tử nay con đien cuồng hơn cả lao phu…" Ông thi thao,
biểu tinh rung động.

"Ta vốn tưởng hắn giong len Tạo Hồn m la nguyen Man Văn biến thanh. Nhưng hom
nay xem ra Tạo Hồn m truyền ra Sơn Văn chỉ la một phần của Man Văn ma thoi!
Man Văn như vậy hoặc la khong thể tăng len, trở thanh hạ đẳng, hoặc la một khi
trưởng thanh sẽ chấn kinh Man tộc!"

"Ngay đo sau khi ta đi rốt cuộc xảy ra chuyện gi…" Ông lao khong thể tin, bỗng
hối hận ngay hom đo đa rời đi.

Đang luc ong vẻ mặt hối hận thi như phat hiện cai gi, biểu tinh biến đổi, từ
hối hận thanh cười tủm tỉm, bộ dang cao tham kho đoan. Tay phải xẹt qua người
To Minh, khiến quần ao hắn lại hiện ra. Ông ho một tiếng, lam dang vẻ tiền bối
nhin hướng To Minh.

Ngay luc nay, To Minh chậm rai mở mắt ra, trong mắt lấp loe ẩn chứa lĩnh ngộ.


Cầu Ma - Chương #213