Người đăng: Boss
"Ta…" Phương Than mở miệng như muốn noi cai gi nhưng khong thể thốt thanh lời.
Người y run run, tim đau nhoi. Mặt y trắng bệch khong chut mau, nhin Phương
Mộc nằm tren giường, biểu tinh giay dụa đến cực độ.
"Ca…" Han Thương Tử nhin Phương Than, khẽ keu.
Nhưng co chỉ co thể keu một từ, lựa chọn như thế nao thi co đa rời khỏi An
Đong bộ lạc, la đệ tử Thien Han Tong, khong thể thay thế Phương Than ra quyết
định.
"Phương Than, ngươi la tộc trưởng An Đong bộ lạc, lưng ngươi ganh la vận mệnh
bộ lạc ta." An Đong Man Cong binh tĩnh mở miệng.
"Sớm muộn gi…sẽ co ngay nay…" Phương Than nhin con trai minh, trong mắt giay
dụa dần tan biến thanh dứt khoat.
"La người thi kho tranh khỏi cai chết. No la con trai ta, lại khong nen la con
ta…." Phương Than thi thao.
To Minh im lặng khong noi. Hắn nhin Phương Mộc kế ben minh, nhin khuon mặt tim
đen, như co thể cảm nhận thống khổ của đối phương. Co lẽ đau khổ nay chỉ la
thể xac, nhưng nếu như giờ phut nay Phương Mộc nghe được lời noi ben ngoai,
vậy đau đớn chinh la tam hồn.
Đối mặt sống chết, quyền quyết định nằm trong tay cha minh, nen lựa chọn như
thế nao, la mạo hiểm kết oan với Tư Ma Tin cứu y hoặc la…khong cứu.
"Hắn con co ý thức, co thể nghe thấy lựa chọn của cac ngươi." To Minh chậm rai
noi. Hắn nhin thấy khoe mắt Phương Mộc một giọt lệ chảy ra, đang tiếc chưa kịp
lăn xuống đa bị đong thanh băng.
Người Phương Than run bần bật, lảo đảo tiến len đi vao nha, trong khi lạnh tới
gần Phương Mộc. Ga đan ong bề ngoai con kha trẻ nay hiện giờ khuon mặt biến
tang thương. Y run rẩy quỳ cạnh giường, nang len canh tay sờ mặt Phương Mộc.
"Mộc nhi, xin lỗi. Đầu tien ta la tộc trưởng An Đong bộ lạc, tiếp theo mới la
phụ than của con. Cho nen mấy năm nay ta ro rang biết căn nguyen vết thương
của con, nhưng lại vờ như khong biết, giả bộ cố gắng tim cach chữa trị cho con
để che giấu. Mỗi lần ta thấy con ở trước mặt ta dốc sức chứng minh cai gi, tim
đau như gai đam!" Phương Than thi thao, mặt đẫm lệ.
"Phương Than, hay để đứa trẻ tự sinh tự diệt đi. Chung ta…cứu khong được, cũng
khong thể cứu." An Đong Man Cong thở dai, biểu tinh phức tạp.
"Khong thể cứu ư. Đung vậy, ta la tộc trưởng An Đong bộ lạc…" Phương Than
cười, dần biến thanh tiếng cười to, chỉ la trong tiếng cười lộ ra bi thương.
"Chinh vi ta la tộc trưởng An Đong bộ lạc, ro rang biết hết tất cả nhưng khong
thể cho no biết, con giả vờ giả vịt. Mặc đại nhan, ngươi cho ta biết, cơ hội
cứu Phương Mộc co mấy phần?" Phương Than hai mắt co tơ mau quay đầu nhin To
Minh.
To Minh nhin Phương Than, mắt chợt loe tia sang, khong ai trong thấy.
"Khong co nắm chắc, chưa tới một phần." Hắn từ từ mở miệng.
"Nhưng chỉ cần ta vừa ra tay, du khong thanh cong thi Tư Ma Tin cũng sẽ phat
hiện. Cho nen ngươi phải nghĩ kỹ cang." To Minh khong nhin Phương Than, anh
mắt rơi vao người Phương Mộc.
'Phương Mộc, rất xin lỗi, ta khong noi thật cho hắn biết. Bởi vi trong tinh
huống lựa chọn như thế vậy, ta rất muốn biết phụ than ngươi sẽ lam sao.' To
Minh thầm nghĩ. Hinh ảnh nay khiến hắn nghĩ tới chinh minh.
Mặt Phương Than khong con chut mau, chậm rai cui đầu ngơ ngac nhin Phương Mộc.
"Phương Than, Mặc đại nhan đa noi rồi đo, khả năng cứu sống Phương Mộc rất
nhỏ. Việc nay cứ quyết định như thế đi!" An Đong Man Cong thầm thở dai, trầm
giọng noi.
Han Thương Tử đứng ben ngoai nha, hiện giờ mặt khong con chut mau dựa vao vach
đa ben cạnh, dường như đa mất hết sức lực, mắt cang nồng bi thương.
Phương Than lặng im khong noi, lat sau chậm rai đứng dậy, hai mắt nhắm chặt,
ngăn minh đừng nhin hướng con trai. Người y đang run, xoay đi hướng ra ngoai
nha, gian nan cất bước.
Khoảnh khắc y xoay người, khong trong thấy Phương Mộc nằm ở đo giọt lệ băng
dưới khoe mắt lại nhiều them.
Khuon mặt Phương Than chợt biến gia đi, đưa lưng hướng Phương Mộc, bước ra một
bước.
Đạp xuống một bước nay, tim y như vỡ nat. Trước mắt y hiện ra hinh ảnh vui vẻ
luc nhỏ của Phương Mộc, ngồi tren cổ minh, tiếng cưới gion vang thanh thuy.
'A ba, a ba…'
Mắt Phương Than trao giọt lệ, đi ra bước thứ hai. Nhưng ngay khi y đạp xuống
bước thứ hai, Phương Than thở ra một hơi dai, tạm ngừng.
"Man Cong." Phương Than trầm giọng noi.
An Đong Man Cong lặng im khong noi nhưng đoi mắt biến sắc ben.
"Ta trở thanh tộc trưởng An Đong bộ lạc đa mười chin năm. Mười chin năm qua ta
la tộc trưởng An Đong bộ lạc ma khong phải la phụ than Mộc nhi. Nhưng hiện giờ
ta phải lựa chọn trach nhiệm than lam phụ than! Phương Than ta tự nguyện rời
khỏi An Đong bộ lạc, từ chức tộc trưởng! Từ nay về sau ta va An Đong khong
lien quan gi nữa. Nếu Mộc nhi sống thi ta sẽ mang no rời đi. Nếu Mộc nhi khong
qua nổi, ta sẽ tự sat tạ tội."
"Ngươi noi cai gi vậy!? Ngay cả Mặc đại nhan đều khong co nắm chắc cứu sống,
ngươi cần gi vi một đứa trẻ khong co hy vọng ma lam như thế chứ!" Mắt An Đong
Man Cong cang lanh liệt hơn.
Phương Than ngẩng cao đầu nhin An Đong Man Cong, biểu tinh dứt khoat.
"Ta la phụ than của hắn!"
Một cau noi nay rơi vao tai To Minh khiến người hắn chấn động. Hắn nhin Phương
Than, lại xem Phương Mộc, khẽ thở dai. Thấy An Đong Man Cong dường như dang
trao lửa giận, To Minh nang len tay phải vung hướng Phương Than.
Hắn ra tay cực đột nhien. Phất tay một cai, quanh người Phương Than thật nhiều
tia chớp hiện ra, một tiếng nổ đung, Phương Than hộc bung mau, cơ thể bị quăng
ra ngoai nha. Y nga xuống định giay dụa đứng dậy nhưng tia điện ngoai người
chợt loe, ngất xỉu.
Ngay sau đo, ngoai cơ thể To Minh vang một tiếng chuong. Chuong ngan khong tỏa
qua xa, chỉ vang vọng trong căn nha nay. Nghe vao tai An Đong Man Cong khiến
người ong run len, lien tục lui ra sau mai đến ngoai mười met mới đứng vững.
Mặt ong trắng bệch, nhin To Minh, dường như hiểu ra cai gi, im lặng khong noi.
Lại nhin Phương Than đa hon me, ong thở dai nang len tay phải vỗ ngực minh.
Ban tay vỗ xuống, ong hộc mau nga gục.
"Ta vừa đến Nam Thần gặp gỡ ngươi, đay la duyen phận. Nếu đa vậy thi phia Tư
Ma Tin hay để ta ganh vac đi. Ngươi, co một phụ than tốt." Tay phải To Minh
rơi xuống giữa tran Phương Mộc.
Khoảnh khắc tay rơi xuống, cơ thể Phương Mộc run bần bật, han băng quanh người
lập tức bị tia chớp bao vay, vang tiếng ket ket nứt ra từng mảnh.
Nhưng khi tầng băng vỡ thi trong người Phương Mộc lại toat ra khi lạnh, dường
như lại đong thanh băng, mai đến khi tieu hao hết sự sống khong con bao nhieu
sẽ khiến Phương Mộc đứt hơi ma chết.
Mắt To Minh chợt loe, khoảnh khắc khi lạnh lại dấy len thi tay phải hắn nang
len lật lại, lập tức trong tay hiện ra một mảnh tia điện ben trong co bảo
thạch trắng.
Bảo thạch lớn cỡ ban tay trẻ sơ sinh, tron vo, thoạt nhin khong giống như vật
để nuốt vao ma cang như bảo bối. Khoảnh khắc no hiện ra thi toat ra lực hut,
khiến khi lạnh trong gian nha lập tức ua đến. Giống như bảo thạch chinh la
trung tam lốc xoay vậy.
Đoạt Linh Dược!
Du luc trước To Minh khong biết ten la xuất xứ của Man Chủng tren người Phương
Mộc, nhưng co thể thấy ra ben trong ẩn chứa một chut lực lượng Man Văn tẩm bổ.
Đối với Man Văn thi To Minh tin tưởng Đoạt Linh Dược co tac dụng.
Hiện giờ trong người Phương Mộc một chut Man Văn bị tẩm bổ đa heo rut, con lại
khong nhiều. Cũng chinh vi vậy ma Phương Mộc mất đi qua nhiều sức sống, khong
thể chịu đựng được mới sắp chết.
Trừ đi văn Man Chủng suy bại nay, To Minh đa Khai Trần rồi nắm chắc khong chỉ
một phần ma la hoan toan!
Đoạt Linh Dược vừa ra, hấp thu khi lạnh bốn phương, lập tức khiến mau tim đen
tren mặt Phương Mộc như co sự sống, hoa thanh sương tren da cuồn cuộn muốn nấp
vao người Phương Mộc. Nhưng To Minh vung len tay phải, bảo thạch Đoạt Linh
Dược chậm rai rơi xuống dan vao giữa tran Phương Mộc, đam khi tim đen lập tức
bị hấp thu lao thẳng tới bảo thạch.
Rất nhiều khi tim cuồn cuộn khong ngừng bị bảo thạch hấp thu. Dần dần ben
ngoai bảo thạch dang len một tầng sương lạnh, nhưng tốc độ hấp thu khong chut
chậm lại, thậm chi nhanh hơn.
Chốc lat sau, người Phương Mộc mơ hồ truyền ra một tiếng rit. Sau khi tất cả
khi tim đen bị hut đi thi hiện ra một bong tuyết tim.
Bong tuyết tim nay như la bị chon sau trong người Phương Mộc, hiện giờ rốt
cuộc trồi ra. Cơ thể Phương Mộc kịch liệt run rẩy, no rốt cuộc tới gần bảo
thạch Đoạt Linh Dược, veo một cai bị hut vao.
Khi bảo thạch hấp thu bong tuyết nay, mau sắc lập tức biến đổi, thanh tim!
Từ ben trong tỏa ra từng đợt khi lạnh, hinh ảnh biến đổi nhiều, chậm rai xoay
tron vai vong sau từ từ bay hướng To Minh, rơi vao long ban tay phải của hắn.
Khoảnh khắc đụng vao bảo thạch, khi lạnh lan tran vao người To Minh, nhưng rất
nhanh bị hoa tan. Cung luc đo, một loại cảm giac giống như bảo bối hiện ra ben
tren bảo thạch.
Mau sắc dần thay đổi, cuối cung lại biến thanh trắng, hơi trong suốt. Co thể
thấy sau ben trong một miếng tuyết mau tim bị nhốt.
"Co thể cứu mạng nhưng sự sống đa mất đi khong thể bu đắp. Tự giải quyết cho
tốt, ngươi va ta, duyen tận." To Minh binh tĩnh noi, cất lại bảo thạch Đoạt
Linh Dược. Nhin khuon mặt Phương Mộc khong con la mau tim đen, than thể khong
con sương lạnh, giay dụa định mở mắt ra, hắn xoay người đi ra ngoai.
"Tiền bối…" Phương Mộc suy yếu mở mắt ra, chỉ thấy một bong lưng tieu sai.
Nhưng y khong biết vi sao, bong lưng nay cho cảm giac ẩn chứa tieu điều, co
độc.
Ngoai gian nha, Han Thương Tử nhin bong lưng To Minh, cui đầu.
Tren mặt đất, An Đong Man Cong mở mắt ra, mang theo phức tạp va ton kinh, lần
nữa khep lại.
Phương Than ở một ben than thể run run, cũng mở mắt ra, trong mắt co cảm kich
va xấu hổ. Y, khong ngất xỉu.
Dưới nui An Đong, trong đem tối, To Minh đi hướng Ham Sơn thanh, mai toc dai
bay trong gio dung hợp với hắc am.
'Khụ…chủ nhan, dường như ngươi đa bị lừa…'
'Ta biết rồi.'
'A? Vậy mới rồi ngươi con muốn chữa trị?'
To Minh nhin trời sao xa lạ tren bầu trời, khong đap lời.