Người đăng: Boss
To Minh khong lập tức quay về Ham Sơn thanh ma đổi phương hướng, theo lời Hoa
Phong chỉ bốn chỗ đi bốn động phủ. Tim đến vị tri nhin thấy trong động giấu
thạch tệ, hắn rất bất ngờ.
Cộng lại bốn động phủ của Hoa Phong, ben trong số lượng thạch tệ rất nhiều,
vượt xa luc trước tất cả vật chứa trong tui trữ vật. Khi nhin thấy đam thạch
tệ nay, To Minh khong chut khach sao, vung tay ao len thu hết vao trong tui
trữ vật, xoay người rời đi.
Hoa Phong chờ nửa ngay, thấy To Minh vẫn chạy nhanh hướng Ham Sơn, chẳng co ý
định muốn hỏi cai gi, hơi khac với tinh hinh ga tưởng tượng, khiến ga ngẩn ra.
Lại đợi một luc, Hoa Phong kiềm khong được len tiếng.
'Chủ nhan, ha ha, mấy thạch tệ đo được khong?'
'Khong tệ.' To Minh binh tĩnh noi.
'Co thể cống hiến sức lực cho chủ nhan, khiến chủ nhan vừa long chinh la vinh
diệu lớn nhất của tiểu nhan. Chủ nhan cảm thấy khong sai la được rồi, sau nay
nếu thiếu tiền thi chủ nhan cứ yen tam, lấy năng lực của tiểu nhan, chắc chắc
sẽ kiếm được hang đống thạch tệ cho chủ nhan.' Hoa Phong cẩn thận chuyển đề
tai hướng về kế hoạch của minh.
"Tốt!" To Minh đap lại rất ro rang, noi xong thi khong mở miệng nữa, bay
nhanh, cach Ham Sơn thanh ngay cang gần.
Hoa Phong ấm ức trong long, chần chờ một chut, vội noi.
'Chủ nhan, tiểu nhan chỉ dung vai năm đa kiếm được mớ thạch tệ nay. Khong phải
tiểu nhan thổi phong chứ đối với việc mua ban vật phẩm tại đay thi tiểu nhan
hiểu chut chut. Thật ra luc trước mấy lần chủ nhan giao dịch khong đung cach,
tiểu nhan rất giỏi về mặt nay…'
"Ồ?" Khoe miệng To Minh lộ nụ cười nhạt. Hắn đa sớm nhin ra Hoa Phong co lời
chưa noi hết, nếu khong thi sẽ chẳng tặng khong cho minh lễ lớn đến vậy.
Nghe To Minh đap lại thi Hoa Phong phấn chấn tinh thần, lập tức nương cơ hội
noi đến ưu điểm của minh cho hắn biết.
'Khong phải tiểu nhan thổi phồng chứ. Chủ nhan, ta rất co thien phu buon ban,
mua ban trả gia thật ra la đụng độ tri tuệ quy mo nhỏ. Loại chuyện nay đối với
tiểu nhan co thể noi la dễ như trở ban tay, ta đa kiếm được thạch tệ như thế
đo. Trong Ham Sơn thanh tiểu nhan co cai than phận khong kem gi Mặc To của chủ
nhan, tương đương nổi tiếng. Chủ nhan, khong phải tiểu nhan thổi phồng chứ,
nếu ngươi đem tiền tai cho tiểu nhan giữ, chắc chắn sẽ kiếm được gấp mấy lần
tiền vốn. Ngươi vừa mắt cai gi cứ noi với tiểu nhan, để tiểu nhan trả gia,
khong phải tiểu nhan thổi phồng chứ…'
Hoa Phong cang noi cang hưng phấn, thậm chi loi ra chiến tich huy hoang mấy
năm trước. Chẳng qua nhắc tới những chuyện nay thi trong lời noi luon co một
cau khong ngừng lặp lại.
'Khong phải tiểu nhan thổi phồng chứ…chủ nhan…'
'…thật khong phải lao tử…tiểu nhan thổi phồng với ngươi đau…'
Nghe lời của Hoa Phong, tren mặt To Minh vẫn luon giữ nụ cười. Hắn bỗng cảm
thấy bay giờ Hoa Phong co lẽ mới la chinh bản than ga.
Tren đường đi Hoa Phong khong ngừng tang bốc minh len trời, khi sắc trời hơi
tối đi thi Ham Sơn đa xuất hiện trong mắt To Minh.
Nhin Ham Sơn, tren mặt To Minh dần mất đi nụ cười, từ trong ngực moc ra một
mặt nạ đen đeo tren mặt, hoa thanh Mặc To. Hắn khong lập tức đi Ham Sơn thanh
ma hướng tới nui An Đong.
Nui An Đong trong hoang hon sừng sững tại đo, giống như trước kia, khi thế
nguy nga. Chẳng qua bay giờ nui ở trong mắt To Minh đa khac xa.
Năm đo lần đầu tien hắn tới nui nay thi long hơi khẩn trương. Lần thứ hai tuy
noi khong con căng thẳng nhưng cũng tuyệt khong dễ xam nhập. Tuy nhien hom
nay, lần thứ ba, hắn đứng dưới chan nui An Đong, du so với nui thi than thể
hắn be như con kiến, nhưng trong long hắn đa co thể giẫm nui dưới chan.
Khong mở miệng keu gọi, To Minh đứng dưới chan nui, đi hướng bậc thang. Khoảnh
khắc chan hắn đạp xuống, nui bỗng chấn động, ap lực bao trum.
Áp lực khong co linh động, hiển nhien la thuật hộ sơn An Đong ngưng tụ ra,
dung để ngăn cản người ngoai tiến vao.
To Minh biểu tinh binh tĩnh, ap lực ập đến nhưng cach trước mặt hắn mười met
như đụng phải binh phong vo hinh, chợt ngừng, hinh thanh tiếng hồi am vang
vọng nhưng khong thể xam nhập them một li.
To Minh đeo mặt nạ từng bước một tiến len. Khi hắn bước ra mười bước thi
truyền đến từng tiếng xe gio. Chỉ thấy từ tren nui co mười mấy người lao nhanh
xuống. Mỗi người biểu tinh cung kinh, cach To Minh từ xa đa dừng bước, cui gập
người hướng hắn.
"Cung nghenh Mặc gia đại nhan!"
To Minh nhẹ gật đầu, tiếp tục tiến len. Hắn đi khong nhanh, nhưng thường một
bước liền vượt len mười nấc thang, tiến tới đỉnh nui.
Giờ phut nay, lại co mười mấy bong người xe gio lao đến. Dẫn đầu la tộc trưởng
An Đong bộ lạc, Phương Than. Sau lưng y đi theo đều la cường giả . Từng người
sau khi xuất hiện biểu tinh lộ ra phức tạp va cung kinh, cui gập người hướng
To Minh.
"Cung nghenh Mặc gia đại nhan!"
Phương Than bước nhanh vai bước, cach To Minh mười met, biểu tinh kich động,
chắp tay cui đầu.
"Tộc trưởng An Đong bộ lạc Phương Than kinh chao đại nhan!"
To Minh khựng bước chan, nhin Phương Than, binh tĩnh noi.
"Tộc trưởng khong cần lam vậy. Mặc ta lại đến đay la vi hứa hẹn ban đầu, dẫn
ta gặp Phương Mộc đi thoi."
"Cảm ơn đại nhan thanh toan!" Phương Than lại cui đầu hướng To Minh, khi đứng
thẳng người thi anh mắt nhin hắn kho nen rung động va sung kinh. Ga nhin Mặc
To trước mắt, trong đầu hiện ra từng hinh ảnh luc trước gặp nhau.
"Mời đại nhan, việc của đứa con khong quan trọng, xin mời đại nhan trước tiến
vao An Đong cac, nhận lễ An Đong ta. Man Cong đang chuẩn bị, lat nữa sẽ đich
than cung nghenh."
"Khong cần phiền phức như vậy." Luc To Minh noi chuyện thi đa tỏa ra Khắc Ấn
Thuật.
Sau khi tu vi đạt đến Khai Trần, Khắc Ấn Thuật cũng tăng len, luc phat tan thi
tran ngập hơn nửa ngọn nui, lập tức tim ra chỗ Phương Mộc ở.
To Minh tiến len một bước, đạp len khong trung hoa thanh cầu vồng thẳng tới
sườn nui chỗ Phương Mộc ở. Phương Than vội vang ra lệnh cho người ben cạnh,
cất bước theo sau.
Sườn nui An Đong, ben ngoai một gian nha đa binh thường, Han Thương Tử ngồi
xếp bằng tại đo, nhăn chan may thanh tu, vẻ mặt buồn phiền. Bộ dạng co như thế
nay phối hợp với bộ đồ mau lam thoạt trong cang them mỹ lệ.
Vang len tiếng xe gio, Han Thương Tử như bị đanh thức, ngẩng đầu len. Khi co
thấy bầu trời xẹt qua cầu vồng, than hinh To Minh đội mặt nạ thi mắt chợt sang
ngời.
Cầu vồng giang xuống, biến mất hoa thanh than hinh To Minh. To Minh nhin Han
Thương Tử, gật đầu.
"Thương Lan xin chao Mặc huynh." Han Thương Tử đứng dậy, nhỏ nhẹ noi, trong
thanh am co vui sướng.
"Phương Mộc sao rồi?" To Minh liếc Han Thương Tử một cai, anh mắt rơi vao gian
nha phia sau.
"Khong tốt lắm…" Han Thương Tử chần chờ một lat, nhỏ giọng noi.
"Tư Ma Tin trước tien dẫn động Man chủng trong người Mộc nhi, sau khi y rời đi
thi Mộc nhi vẫn luon hon me. Theo ta hiểu về thuật phap của Tư Ma Tin thi sự
sống của Mộc nhi bị chặn…" Han Thương Tử nhẹ giọng noi, tren mặt co đau
thương.
"Việc nay ta co trach nhiệm." To Minh im lặng một luc, từ từ noi.
"Đại nhan khong cần tự trach, việc nay sớm muộn gi sẽ xảy ra."
Sau lưng To Minh truyền đến giọng của Phương Than. Phương Than từng bước một
tiến len, biểu tinh nặng nề.
"Thật ra ta đa sớm biết trong người Mộc nhi khong co vết thương, la ma bị Tư
Ma…Tin loại Man chủng. Năm đo khi gặp Mặc đại nhan, ta vốn khong om hy vọng
qua lớn, chẳng qua la để người ngoai cho rằng ta khong biết gi ma thoi. Xin
đại nhan tha thứ cho." Phương Than thở dai, lần nữa cui đầu hướng To Minh.
To Minh khong nhin Phương Than, đi hướng gian nha phia sau Han Thương Tử, đẩy
ra canh cửa. Khoảnh khắc cửa nha bị đẩy ra, khi lạnh ập đến. Khi lạnh tỏa ra
phạm vi mười mấy met, chỗ nao co no thi mặt đất trải lớp băng mỏng.
Cửa phong mở ra khiến mọi thứ ben trong lộ ro. Gian phong khong lớn nhưng hiện
giờ tran ngập khi lạnh, xung quanh đầy tầng băng. Tren giường đa nằm một thiếu
nien.
Thiếu nien khong động đậy, mặt tim đen, cả người bị sương lạnh bao phủ tựa như
xac đong lạnh.
To Minh im lặng một luc sau đi vao trong nha. Giay phut hắn tiến vao, lập tức
trong than thể co từng tia điện lam hinh cung lượn lờ quanh than, thuận theo
đoi chan tỏa ra mặt đất, di chuyển tren mặt băng. Vang len tiếng ket ket,
tầng băng lập tức xuất hiện dấu vết rạn nứt.
Đặc biệt la dưới chan To Minh, theo hắn đi qua, tầng băng sau lưng đều hoan
toan vỡ lộ ra mặt đất.
Khi To Minh đứng ben cạnh Phương Mộc thi đa co nhiều tia điện di chuyển quanh
người. Thoạt trong tựa như To Minh bị tia chớp bao quanh. Nhin Phương Mộc hon
me gần chết, To Minh nang len tay phải. Tren canh tay phải ngưng tụ tia điện,
cuối cung khiến tay phải biến thanh tia chớp bao trum, định chỉ hướng giữa
tran Phương Mộc.
"Đại nhan khoan hay chữa trị đa." Vang len một thanh am gia nua.
Ngoai gian nha một cầu vồng xẹt đến, rơi xuống đất hoa thanh ong lao. Ông lao
nay chinh la An Đong Man Cong.
Ông bước nhanh vai bước, lướt qua Phương Than biểu tinh giay dụa, đang định
tiến vao nha Phương Mộc. Nhưng ngay luc nay, To Minh ngoai đầu lại, lạnh lung
liếc ong lao.
Dưới anh mắt của To Minh, An Đong Man Cong tinh thần chấn động, nguy hiểm va
ap lực ập đến khiến tim ong đập nhanh, chan nang len chợt ngừng, đứng ngoai
gian nha. Ông khong dam lại tiến len ma khom lưng hướng To Minh.
"An Đong Man Cong xin kinh chao đại nhan!"
"Đại nhan, xin hay xem ở An Đong bộ lạc ta chưa từng mạo phạm, tha cho An Đong
bộ lạc ta, lao phu vo cung cảm kich." Mặt An Đong Man Cong lộ chua xot, cui
gằm đầu.
"Tại sao noi vậy?" To Minh từ từ noi.
"Nếu đại nhan cứu đứa be nay thi An Đong ta chắc chắn đắc tội Tư Ma đại nhan.
Tư Ma đại nhan tức giận, bộ lạc ta chịu khong nổi. Thằng be Phương Mộc khong
co gi sai, sai ở chỗ khong nen sinh ra tại An Đong…" Ông lao nhỏ giọng noi.
"Phương Mộc la con trai của ngươi, ngươi hay lựa chọn đi." To Minh im lặng
giay lat, nhin Phương Mộc nhưng lời noi hiển nhien la cho Phương Than nghe.
Người Phương Than run len, giay dụa cang hiện ro tren net mặt.