Man Văn Của Ta, Hồn Của Ta


Người đăng: Boss

Thời gian bất giac chậm rai troi qua. To Minh ngồi trong động, quen hết mọi
chuyện, thậm chi quen cả suy nghĩ phải tiến vao Thien Han Tong. Trong đầu hắn
chỉ tồn tại duy nhất một thứ, chinh la hồi ức.

Hồi ức thuận theo đoi mắt lan ra khoe miệng thanh nụ cười, cũng chất chứa bi
thương.

Khong hiểu ro tinh cảm trong long, tay phải To Minh từng net vẽ tren người
minh, phac họa dưới Ô Sơn, từng gốc cay ngọn cỏ quen thuộc trong tri nhớ, con
co từng gian nha, từng hang rao than quen.

"Man Văn của ta, hồn của ta…" To Minh thi thao, ngon trỏ tay phải chảy ra mau
dinh đặc to vẽ tren người.

Ô Sơn, bộ lạc, rừng cay, phong ốc, con co đống lửa đốt chay, tất cả đều thật
đẹp đẽ, chỉ la trong bộ lạc nay khong co bong người, chỉ co tieu điều.

Thời gian troi qua từng ngay, tuy theo đồ an huyết văn Ô Sơn va bộ lạc tren
người To Minh dần hoan chỉnh, trong ngoai người To Minh sương đỏ ua đến, khong
ngừng nhập vao trong đồ văn.

Đến cuối cung, tất cả lực lượng Khai Trần trong người hắn đều hoa thanh sương
đỏ, dung hợp vao Man Văn. Văn tran ngập nửa than tren To Minh, thoang chốc
sinh động như thật, tựa như đang sống.

Cac thứ nui, cỏ, gian nha, tất cả đều hiện ra ro rang tren người To Minh, hinh
thanh đồ an bang bạc, hoa thanh văn của To Minh!

Lấy nha lam văn!

Hiện giờ To Minh khong biết rằng, loại văn phức tạp đến cực điểm nay cực kỳ
hiếm thấy trong Man tộc. No khong thuộc về ba loại chin biến trong trời đất.
Nếu Thien Ta Tử khong đi, hiện tại trong thấy chắc chắn sẽ cực kỳ chấn kinh.

Loại văn nay bởi vi phức tạp, hoặc la rơi vao tạp văn, cả đời kho thể tăng
len, trở thanh tro cười. Nhưng một khi tăng len thi sẽ bung phat ra lực lượng
cực kỳ kinh người.

Mấy ngay sau, khoảnh khắc ngon trỏ tay phải To Minh tạm ngừng, đoi mắt hắn lại
mở ra, chậm rai nang len tay phải. Lực lượng Khai Trần trong người bung nổ
khuếch tan khắp cơ thể, khi thế Khai Trần chan chinh bộc phat từ người hắn.

Khi thế nay vượt rất xa tất cả Ngưng Huyết cảnh, thậm chi con sinh ra uy hiếp
ap đảo Ngưng Huyết cảnh. To hắn khong gio tự bay, ngồi khoanh chan, sương đỏ
quanh người tan đi, để lại chỉ co nửa người tren tran ngập Gia Văn!

Văn nay ở tren mặt To Minh co Ô Sơn, ở ngực co bộ lạc, bộ lạc tỏa ra quanh
ngực, gốc cay ngọn cỏ cực kỳ ro rang.

"Người Khai Trần khong tu sợi mau ma chỉ tu văn. Lấy văn lam lực lượng bay ra
Man huyết trong người đạt đến thần thong." To Minh thi thao. Việc co lien quan
đến Khai Trần toan la luc hắn con nhỏ thi nghe A Cong noi cho.

"Khai Trần co bốn cảnh, chia lam sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, cuối cung la hoan
thanh Khai Trần. Người hoan thanh đột pha bước vao Tế Cốt kỳ, kho khăn so với
Ngưng Huyết vao Khai Trần cang nhiều hơn." To Minh nang len tay phải sờ văn
tren mặt minh.

"Co bao nhieu người Khai Trần cả đời dừng bước khong thể tiến vao Tế Cốt,
khong luyện ra được Man Cốt thuộc về minh, chỉ co thể biến mất trong năm
thang, lưu lại tiếc nuối."

To Minh mạnh ngẩng đầu, hai mắt sang ngời. Man Văn ngoai cơ thể lấp loe anh
sang đỏ như khởi động tren người hắn. Lực lượng ro rang chỉ la sơ kỳ Khai Trần
nhưng co thể chấn nhiếp tu vi cường đại hậu trung kỳ Khai Trần bung phat từ
người To Minh.

Xung quanh hang động rung rinh. Thậm chi la ngọn nui cũng chấn động, phat ra
tiếng trầm đục, cuồn cuộn bụi đất bay len thanh vong tron ua ra ngoai rừng
sau.

"Chin trăm chin mươi chin sợi mau Khai Trần, hiện giờ minh nắm giữ tu vi…" To
Minh nang len tay phải, chậm rai nắm thanh nắm đấm ngay trước mặt.

"Khong biết so với hậu kỳ Khai Trần kem bao nhieu." To Minh hit sau, thả lỏng
tay phải vung trước người.

Thoang chốc vang tiếng chuong ngan tứ phia. Chỉ thấy trong tay hắn bỗng xuất
hiện một cổ chung to cỡ ban tay!

Chuong nay chinh Ham Sơn Chuong!

Nhin chuong, khoe miệng To Minh lộ nụ cười nhạt.

"Tư Ma Tin, lấy tu vi hiện giờ của ta them vao bảo vật nay, giữa ngươi va ta
co chenh lệch bao nhieu…"

To Minh vung tay ao, cất lại cổ chuong, chợt xong len. Lập tức cửa động trước
mắt hắn vỡ ra, hoa thanh vo số đa vụn quay vong. To Minh binh tĩnh bước ra
ngoai.

Sau lưng hắn, kiếm nhỏ tỏa anh sang xanh bay nhanh ra, kiếm minh như ẩn chứa
vui vẻ lượn lờ quanh người To Minh, cuối cung loe len chui vao tran hắn, hinh
thanh kiếm ấn ẩn giấu đi.

Con về Hoa Phong thi người đang run len, tựa như tuy tung theo sau To Minh.
Long ga phập phồng lo sợ. Ga tận mắt thấy hinh ảnh To Minh Khai Trần, bay giờ
nỗi kinh sợ To Minh đa len đến cực điểm.

To Minh đạp hư khong, từng bước một từ mặt đất đi tới giữa khong trung. Hắn
đứng tại đo, khong cố ý vận chuyển tu vi trong người, cơ thể như mất trọng
lượng, như dung hợp với khung trời, co thể tuy ý bay len.

Giữa khong trung gio rất lớn, truyền đến tiếng nức nở yếu ớt, thổi toc To
Minh, thổi ao dai mau xanh hắn vừa mặc theo gio tung bay.

Nhin hướng Ham Sơn thanh phia xa, vẻ mặt To Minh binh thản, nang len tay phải
sờ giữa tran.

"Man Văn của ta con thiếu chut." To Minh thi thao. Giay phut hắn vẽ xong lấy
nha lam văn, hắn liền hiểu ra văn của minh khong hoan chỉnh.

'Khai Trần tu văn, khi văn của ta rốt cuộc hoan chỉnh la luc tu vi Khai Trần
của ta từ sơ kỳ đạt đến hoan thanh!' Tay phải To Minh thả xuống, Ô Sơn văn
tren mặt hắn dần biến mất, ngay cả Gia Văn dưới lớp ao cũng ẩn đi.

Người Khai Trần trừ phi phat động hết sức lực, nếu khong thi Man Văn sẽ khong
dễ dang lộ ra.

'Về Man Văn thi khong cần gấp, bay giờ quan trọng nhất la gia nhập Thien Han
Tong, tim ra địa đồ quay về nha!' Mắt To Minh chợt loe tia sang lại biến thanh
tĩnh lặng, ngoai đầu liếc Hoa Phong một cai.

Hoa Phong bị To Minh liếc lập tức run rẩy, tren mặt tiềm thức lộ ra biểu tinh
nịnh nọt, vội khom người lớn tiếng noi.

"Chuc mừng chủ nhan thanh cong Khai Trần, vẽ ra Man Văn. Chủ nhan trời sinh
bất pham, anh tuấn tieu sai, thien tư kinh người, vừa nhin liền biết khong
phải vật trong ao, ngay sau nhất định la bay len cao, một phen…" Hoa Phong con
chưa quen noi mấy lời như vậy, co chut từ ngữ khong diễn tả được nhưng đủ thấy
ra hiện giờ ga sợ To Minh khac hẳn với luc ban đầu.

Loại ap chế về mặt tu vi nay khiến tất cả suy tinh của ga đều bị kiềm chế, đặc
biệt la khi noi chuyện thấy To Minh nhướng may, Hoa Phong lập tức ngậm miệng
hoa thanh bộ dạng rụt re. Ga đang định dung tư thế khac tiếp tục nịnh hot thi
ben tai vang tiếng To Minh.

"Đủ rồi, trở về đi."

Hoa Phong vội gật đầu, biểu tinh từ cảm khai biến thanh sung kinh, than thể
hoa thanh khoi xanh chui vao người To Minh. Chẳng qua To Minh khong biết la,
đich thực hiện tại trong long Hoa Phong co nhiều cảm than.

Chẳng qua ga cảm than khong phải vi To Minh biến mạnh ma la mọi thứ.

'Hoa Phong ơi Hoa Phong, chẳng lẽ ngươi quen khi con nhỏ đa học co được gian
được sao? Chẳng phải la a dua nịnh hot sao, việc nay khong kho, lao tử chắc
chắn co thể quen thuộc. Đến luc ten kia vui vẻ, việc gi đều dễ ban.' Hoa Phong
thầm đặt quyết tam.

'Nhưng bay giờ tu vi của ten nay qua cao, mấy năm nay hắn biến hoa thật la
lớn. Ai…muốn trach thi trach ta năm đo mắt mu trong nhầm. Sớm biết tu vi hắn
sẽ biến thai như vậy thi năm đo ta khong dam chọc rồi.' Hoa Phong ở trong
người To Minh co chut buồn rầu.

'Phải lam dịu quan hệ, chỉ nhờ vao miệng lưỡi trơn tru thi khong được. Người
nay tam tri tăng trưởng cực nhanh, chẳng bao lau au ta sẽ khong con tac dụng
gi với hắn, chắc chắn hắn sẽ khong tốt bụng thả ta đi. Đặc biệt la tu vi hắn
ngay cang cao, sớm muốn sẽ biết linh thể như ta nếu luyện trong phap khi thi
sẽ khiến lực lượng phap khi cang mạnh.' Hoa Phong nghĩ đến đay bỗng chốc sợ
hai.

'Khong con cach nao, chỉ co thể đổi kế sach, để hắn biết một it ưu điểm của
Hoa Phong ta…'

Đang luc Hoa Phong trầm ngam thi To Minh đạp hư khong, hoa thanh cầu vồng lao
nhanh hướng Ham Sơn thanh.

Bay giờ hắn đa chuẩn bị sẵn sang, tiếp theo la quay về Ham Sơn thanh tiến nhập
Thien Han Tong.

'Hinh dạng chan chinh của minh trong Ham Sơn thanh rất it người thấy, coi như
la luc Khai Trần ở đo thi cũng la che giấu bộ dạng, chưa từng lộ ra ngoai.
Nhưng người An Đong bộ lạc chắc co một số nhận ra minh chinh la Mặc To, việc
nay khong đang lo.'

'Han Thương Tử từng noi lần nay Thien Han Tong chỉ nhận một minh Han Phỉ Tử,
vậy minh muốn vao cần phải dựa theo kế hoạch trước đo, một lần nữa triệt để
pho trương va rung động mới được!'

To Minh biểu tinh binh tĩnh. Lý do hắn chọn Khai Trần tại Ham Sơn thật ra la
vi sau nay diễn biến cơ hội tiến vao Thien Han Tong.

Đang trầm ngam thi ben tai To Minh bỗng vang giọng cung kinh của Hoa Phong.

'Chủ nhan, thật ra tiểu nhan co một động phủ…'

To Minh vẫn bay nhanh, khong them để ý Hoa Phong.

'Khụ, chủ nhan, tiểu nhan quyết định hiến dang động phủ lam lễ vật chuc mừng
chủ nhan Khai Trần. Trong động phủ nay khong co gi khac, đa số la một it thạch
tệ, la tiểu nhan mấy năm gần đay dung cac loại phương phap co được…'

To Minh vẫn phớt lờ ga, hướng tới Ham Sơn thanh, tốc độ ngay cang nhanh.

Hoa Phong đợi nửa ngay thấy To Minh chẳng chut động tam, cười khổ nghiến răng.

'Chủ nhan, khong phải một động phủ, la hai cai…hai cai động phủ đều giấu đầy
thạch tệ!'

'Ba cai, chủ nhan, la ba cai!'

'Bốn cai…chủ nhan, ta thật sự chỉ co bốn động phủ…' Hoa Phong cang noi cang
căng thẳng.

'Ở đau?' To Minh tiếp tục tiến len, khong nhanh khong chậm len tiếng.

Nghe lời nay Hoa Phong mới yen tam, nhưng co chut đau long, tuy nhien ga muốn
hoa hoan quan hệ khiến To Minh vui long, vội vang noi ra địa điểm.

'Đợi ten nay thấy mớ thạch tệ đo chắc chắn sẽ sửng sốt hỏi ta lam sao đạt
được. Tới khi đo la luc lao tử bay ra ưu điểm.' Hoa Phong nghĩ, dần dần nổi
len đắc ý.


Cầu Ma - Chương #203