Người đăng: Boss
Ben ngoai động To Minh ở, tren bầu trời, ong lao nhin mặt đất, biểu tinh ngay
cang trầm trọng, cuối cung lộ ra rung động.
"Tuyết Văn…Man Văn năm đo của Tư Ma Tin chinh la Tuyết Văn. Han Tuyết Văn nay
từng danh động Thien Han, cực kỳ thich hợp tu hanh mộc phap Thien Han Tong!
Khong ngờ ta lại một lần nữa nhin thấy tuyết văn giống hệt của Tư Ma Tin!" Ông
lao hit sau, mắt ngay cang sang ngời.
"Hay cho một kẻ hoan thanh Ngưng Huyết Khai Trần, co thể lĩnh ngộ cảm nhận hai
loại Man Văn hoan toan khac biệt. Ngươi từ bỏ Hỏa Nguyệt, bay giờ Han Tuyết
Văn nay chắc đa phu hợp tam tinh ngươi rồi. Nhưng từ người Tư Ma Tin co thể
đoan ra Han Tuyết Văn la băng đến cực điểm, đoạn la đoạn dục, chuc vo thị chi
biết, người nay sẽ lựa chọn ra sao đay." Ông lao thi thao, nghiem tuc nhin mặt
đất. Ánh mắt ong như co thể xuyen thấu mọi thứ, nhin thấy ben trong động sau
trong rừng, một người ngồi xếp bằng toan than phủ băng gia…một người thương
tam.
"Nếu hắn lại từ bỏ nữa, trừ phi hắn co thể cảm nhận Man Văn thứ ba, nếu khong
thi chỉ đanh lựa chọn một văn khong phu hợp với minh. Nếu con khong chọn vậy
tu vi sẽ vĩnh viễn đong lại tại đay, khong thể tăng len nữa." Ông lao vẻ mặt
lo lắng.
Ông hiểu rất nhiều về Man Văn. Trong lịch sử Man tộc từng xuất hiện một it
người Khai Trần khong vẽ Man Văn, nhưng những người đo khong hề ngoại lệ đều
la tu vi khong cach nao tăng tiến, cả đời đứng tại chỗ.
Khong vẽ Man Văn thi khong xem như la Man tộc chan chinh!
"Chắc hắn sẽ khong từ bỏ đau…" Ông lao đang noi thầm thi bỗng biến sắc mặt.
Dưới đất trong rừng sau, ben trong hang động, trong thế giới nội tam To Minh
ngồi xếp bằng, quanh quẩn một cau thi thầm.
"Bỏ vao trong kinh hồ đi, xoay người thi khong cần mang đi…" To Minh thi thầm,
hắn nhin kinh băng ben trong co hoa tuyết, nhin người đan ong ao trắng đằng
sau hoa tuyết.
'Minh co thể bỏ thứ đo vao trong kinh hồ khong mang đi sao...' Mặt To Minh lộ
biểu tinh đau khổ, lại lần nữa thở dai.
'Minh đa thất hứa một lần…'
'Khong thể ngay cả ký ức nay va thiếu nien xuc động đều bỏ đi. Nếu lam như vậy
thi, coi như minh được Han Tuyết Văn thi ta vẫn la ta sao?' To Minh nhắm chặt
hai mắt.
"Hay cho một Man Văn Khai Trần, ta khong tưởng tượng được suy tưởng văn Khai
Trần nhưng lại huyễn hoa ra lam trăng trong nước, hoa trong gương. Những thứ
nay đều la hư ảo, chung đều khong phải la thật! Tất cả chỉ la kinh hoa thủy
nguyệt, cuối cung khong phải la ta lựa chọn!" To Minh mở bừng đoi mắt.
"Kinh hoa thủy nguyệt…ta khong cần!"
Khoảnh khắc To Minh noi ra cau nay, băng cảnh trước mặt hắn lập tức xuất hiện
nhiều vết rạn, từng tiếng răng rắc vang len vỡ thanh vo số mảnh vụn. Ngay cả
hoa tuyết ben trong, than hinh ao trắng kia như bị tach thanh vai phần, tồn
tại trong mỗi một mảnh vỡ tan loạn trước mặt To Minh.
"Ngu xuẩn!" Ông lao ở tren trời khi thấy hinh ảnh nay thi tức giận bật thốt,
nhưng ong khong giống lần đầu To Minh từ bỏ Man Văn muốn ra tay cản, chỉ đứng
nhin To Minh lam như vậy.
"Nhưng co đủ quyết đoan! Tam tinh phu hợp với yeu cầu đồ đệ của ta. Nếu ngươi
thật co thể suy tưởng ra Man Văn thứ ba, vậy cho du ngươi khong thể lam đồ đệ
của ta, khong qua được thử thach thi ta cũng sẽ đưa ngươi vao Thien Han Tong!"
Ông lao nhin mặt đất, chờ đợi Man Văn thứ ba ma chinh ong cũng khong biết co
xuất hiện hay khong.
Thời gian chậm rai troi đi, rất nhanh đa la đem tối. Chẳng qua đem nay tren
bầu trời chiếu sang anh lam va anh đỏ, hinh ảnh thật quai lạ.
Tren mặt đất, trong động, lớp băng tren người To Minh tan đi, khi lạnh băng
gia đong tren vach đa tản ra trong ngoai nui đều trở lại binh thường.
"Lam khong được sao…" Ông lao ở tren trời đợi thật lau sau thở dai thườn
thượt.
Nhưng ong khong rời đi ma vẫn ở giữa khong trung, tiếp tục chờ, doi mắt chờ.
Một đem qua đi, khi bầu trời sang ngời thi To Minh trong hang sau vẫn ngồi xếp
bằng, khong động đậy. Khong co dấu hiệu xuất hiện suy tưởng Man Văn nao, giống
như hắn chỉ đang ngủ say.
"Hắn từ bỏ Hỏa Nguyệt thuyết minh bộ lạc hắn sinh ra va lớn len khong phải tu
hỏa. Bởi vi khac nhau, bởi vi khong muốn nen khong chọn. Từ đo co thể thấy ra
hắn trọng than tinh."
"Hắn từ bỏ Han Văn, khong muốn vo thị, khong muốn lạnh băng, thuyết minh hắn
trọng la tinh cảm."
"Nhưng cang la người như vậy cang khong thich hợp tu hanh cong phap va truyền
thừa ta. Hắn lam khong được ta, lam khong được đảo đien. Thử thach…vốn khong
cần nữa."
Ba ngay sau, ong lao thở dai một tiếng, nhin chằm chằm mặt đất, khong chờ nữa.
Ông hiểu rằng mặc kệ thời gian Khai Trần dai hay ngắn, một khi thức tỉnh khỏi
suy tưởng thi đại biểu kết thuc.
Ma giờ phut nay, ong cảm nhận được To Minh ở trong động mở mắt ra.
"Nếu ngươi lựa chọn Thien Han, đến khi đo ta sẽ khai…" Ông lao lầu bầu, mang
theo tiếc nuối va khong tha bước đi hướng Phổ Khương bộ lạc phia xa. Bong lưng
ong co chut co độc.
Theo ong đi xa, anh sang lam va đỏ dần biến hư ảo, cuối cung ngay cả tượng đa
vẫn luon nhắm mắt cũng biến mất theo.
"Thất bại rồi." Trong hang, To Minh mở mắt ra nhin vach đa trước mặt, khẽ noi.
Xung quanh tối đen, rất yen tĩnh. Trong khong gian tĩnh lặng, To Minh ngẩng
đầu len.
Hắn co vẻ mặt binh tĩnh, khong con mơ hồ, khong con dao động ma im lặng ở
trong bong tối tự hỏi long minh, từ bỏ hai Man Văn cường đại thi co đang gia
hay khong.
'Hỏa Nguyệt khac với bộ lạc của ta, để ta thay đổi bộ lạc từ nay khong con la
tộc nhan Ô Sơn bộ lạc ma trở thanh Hỏa Man…việc nay, ta khong muốn.'
'Han Tuyết, để ta đem tất cả tinh cảm bỏ trong gương, xoay người thi khong
mang theo. Việc nay ta cũng khong lam được. Nếu vậy thi khong cần tiếc nuối
lam gi.'
To Minh co thể cảm giac ra trong người hai lần từ bỏ suy tưởng được đến Man
Văn, tu vi Khai Trần như mất đi sức sống, co ý suy tan.
"Cai gi la văn…" To Minh khong chu ý tu vi minh suy giảm, ngẩng đầu nhin vach
đa tối đen tren đầu, thi thao.
Văn, la một loại biểu lộ nội tam, la một loại chỉ thuộc về tự minh hiểu. Đay
la điều năm đo A Cong từng noi cho hắn, To Minh luon khắc ghi trong long.
"Vi sao Man Văn phải cần suy tưởng." To Minh cười.
Nụ cười của hắn rất nhẹ, nhưng trong nụ cười mỉm kia lại co phần giac ngộ ma
khong người ngoai nao lam được.
"Người sống tren đời nay thường la khong biết, chinh minh la duy nhất, khong
biết tam minh, cần suy tưởng, cảm nhận long minh. Cai gọi la Man Văn kỳ thật
chinh la loại tự hỏi!" Mắt To Minh binh lặng khong dao động nhưng dần biến sau
thẳm.
"Ta tự hỏi minh, cho nen mới co Hỏa Nguyệt va Han Tuyết nhưng đay chỉ la kinh
hoa thủy nguyệt. Nếu đo la ta tự hỏi ra thi khong nhất định la điều ta thật sự
muốn." To Minh nhấc len tay phải đưa tới trước mặt.
Hắn nhin tay phải của minh, mắt dần lấp loe tia sang kỳ lạ.
"Nhờ lần suy tưởng nay, ta mới biết rằng minh rốt cuộc muốn la văn gi." To
Minh mỉm cười, đem ngon tay phải đặt ben miệng, cắn chảy ra mau. Mau rất đặc,
ben trong ẩn chứa lực lượng Khai Trần trong người To Minh.
Trong lực lượng Khai Trần ngưng tụ huyết nay chinh la Man huyết!
"Lấy Man huyết vẽ xuống Man Văn…" Ngon tay To Minh khong chut do dự chỉ vao
tran minh, chạy xuống dưới vẽ ra net Man Văn thứ nhất trong đời!
Đo la vệt đỏ nhin thấy ghe người, từ tran hắn xẹt qua chop mũi, đoi moi, lien
tiếp với cằm.
Nếu la vẽ Man Văn thi sẽ dẫn động lực lượng Khai Trần trong người phản ứng, sẽ
xuất hiện hinh ảnh lan da cuồn cuộn sương đỏ dang len như đợt trước, nhưng
hiện giờ lại khong xuất hiện.
"Văn nay la ý chi của ta." Mắt To Minh cang sang ngời. Trong đay mắt tồn tại
một it hinh ảnh, đo la ấn ký khắc sau trong linh hồn của hắn, cả đời khong
quen.
Tay phải lại lần nữa vẽ một đường xẹt qua mắt trai. Nhưng vẽ xuống net nay,
lực lượng Khai Trần trong người binh tĩnh như cũ, khong xuc động.
"No khong phải đạt được từ suy tưởng, ma la từ bỏ suy tưởng nhận định ra." To
Minh thi thầm, mắt nhắm nghiền. Ngon tay vẽ ra net thứ ba, ở tren mặt bay giờ
co ba vệt mau đỏ. Nhưng rất kho thấy được rốt cuộc hắn đang vẽ cai gi. Co lẽ
chỉ co hinh ảnh tồn tại trong con ngươi khep kin mới lộ ro Man Văn To Minh sắp
vẽ ra.
"No khong phải nguyệt của Hỏa Man!" To Minh vẽ ra net thứ tư, thứ năm.
"No khong phải la tuyết băng gia!" Tren mặt hắn, cac vệt mau nhin hơi rối
loạn. Du khong it nhưng cứ thấy thiếu thứ gi đo lien tiếp chung lại, khiến
khong ai nhin ra được đay la hinh gi.
"No la…" To Minh khong biết minh vẽ bao nhieu net.
Giờ thi ngon tay phải chợt ngừng, hai mắt khep bỗng mở ra, ngon tay hắn xẹt
qua huyết dịch thac loạn tựa như điểm mắt cho rồng, đem cac vệt mau hoan chỉnh
lien tiếp lại, hinh thanh một ngọn nui năm đỉnh!
Năm đỉnh, Ô Sơn!
Khoảnh khắc xuất hiện Ô Sơn Văn, lực lượng Khai Trần trong người To Minh bị
dẫn động, khiến toan than tran ngập nhiều sương đỏ. Đam sương nay ua vao trong
văn năm đỉnh nui, khiến Ô Sơn tựa như la thật sự!
Nếu như Thien Ta Tử khong đi, khi nhin thấy văn nay nhất định sẽ thở dai một
tiếng. Đay la sơn văn, binh thường nhất trong Man Văn. Nhưng cung luc đo, sau
khi ong thở dai thi chắc chắn sẽ hit ngụm khi, thở dai biến thanh rung động.
Rung động nay thậm chi hơn văn Hỏa Nguyệt va Han Tuyết gấp mấy lần ma ong cảm
nhận được từ To Minh, khiến ong khong thể tin nổi!
Văn Man Văn đều rất đơn giản, co thể vẽ ra hai loại sự vật tinh phức tạp,
nhưng nếu như nhập vao…
To Minh vạch ngực ao, ngon tay phải vẽ xong Ô Sơn khong chut tạm dừng, ở ngực,
đoi mắt hắn lộ ra dịu dang va hồi ức, từng net một, vẽ ra…một bộ lạc!