Người đăng: Boss
"Man Văn thứ hai, đich thực cảm ứng được văn nay!"
Bầu trời bay lất phất tuyết, ong lao hit sau nhin mặt đất, trong mắt co mong
chờ. "Văn thứ nhất của hắn la thien văn, cai thứ hai la tuyết. Tuyết bay từ
tren trời rơi xuống đất, ở giữa trời va đất, loại văn nay thật hiếm thấy!"
"Văn của Man tộc ta quan thong hồn than, nếu khong co tạo hoa đặc biệt thi đa
số la binh thường. Văn thứ nhất la nguyệt, nguyệt khong lạnh ma nong. Co thể
thấy trong đời hắn, hỏa nguyệt ảnh hưởng cực lớn! Cho nen luc Khai Trần hắn
mới cảm ứng được, xuất hiện hỏa nguyệt. Con về cảm ứng Man Văn thứ hai, hoa
tuyết lạnh lẽo cũng khong phải bỗng dưng xuất hiện, ben trong…ben trong con co
loại tinh cảm khac." Ông lao suy tư thi thao, mắt chợt loe, nhin rừng sau,
than hinh ẩn hiện trong tuyết, nhin họ nắm tay đi trong gio tuyết thật lau
khong tan đi.
"Vi ngộ ma sinh nguyệt văn, vi tinh ma sinh tuyết văn. Thằng be nay nếu phu
hợp yeu cầu của ta, trở thanh đệ tử ta, la may mắn của Thien Ta Tử ta, cũng la
tạo hoa của hắn!" Ông lao hit sau, nang len tay phải ấn giữa tran, biểu tinh
cực kỳ nghiệm tuc.
"Thuật Thien Cổ Nhất Tạo khong thể nhập vao minh tưởng Khai Trần của thằng
nhoc nữa. Thoi, hắn đang gia ta mở phong ấn thứ nhất!" Ông lao lẩm bẩm, ngon
trỏ tay phải ấn tran đột nhien loe anh sang lam. Ánh sang thoang chốc bao phủ
toan than ong lao, khiến biển mau sau lưng ong chợt biến thanh biển mau mau
lam, ngay cả tượng đa ben trong cũng toat ra anh sang lam kỳ lạ.
Trong anh sang lam menh mong nay, tuyết rơi xung quanh co khong it bị nhuộm
mau. Ông lao mạnh nang tay phải chỉ hướng mặt đất.
"Tiền Man Ngon, Thien Cổ Nhất Tạo! Ban, thảm, qua!" Ông lao quat khẽ, vừa thốt
ra trời đất chấn động, như bỗng xuất hiện thế giới ảo, khiến trong vong mấy
trăm dặm chồng chất hinh ảnh, biến vặn vẹo.
Một lực lượng khổng lồ truyền ra từ người ong lao. Chỉ thấy tren mặt ong hiện
giờ hiện ra một đồ đằng kỳ lạ, đồ đằng nay la ba đồ an kỳ quai!
Đồ an thứ nhất khắc ở cằm, tựa như khe hở mai rua tran ngập anh sang lam.
Đồ an thứ hai la đầu bo gấu co đoi sừng xuất hiện ở giữa tran ong lao.
Đồ an thứ ba thi la một cay kho giắt ngang mặt ong lao, khiến khuon mặt vao
luc nay trong khủng bố ghe rợn.
Trong ba đồ an, ben trong mỗi cai đều co một thanh kiếm xuyen qua. Ba thanh
kiếm vốn ảm đạm nhưng hom nay co một kiếm tỏa anh sang lam rực rỡ.
Trong động bị gio tuyết bao phủ, To Minh ngồi xếp bằng, toan than phủ băng
gia. Xung quanh co băng đong thanh tầng lan tran. Hắn khong động đậy, chỉ co
biểu tinh la hiện ra tịch mịch cung co đơn.
Thế giới trong mắt To Minh bay giờ theo hồ nước biến mất, đọng lại la một tấm
gương to lớn. Gương nay hoan toan do băng hợp thanh, la băng kinh.
Hắn đứng trước gương, nhin thấy ben trong phản chiếu bong hinh minh. Nhin kinh
nay, To Minh nghe thấy một tiếng gọi nỉ non, như quấn lấy hồn hắn, khiến ý
thức hắn chậm rai dung nhập vao trong gương.
Khi hắn tỉnh tao lại, trước mắt la tuyết menh mong trắng xoa, tinh cảnh xung
quanh khiến To Minh thấy quen thuộc.
Khac với luc trước nhin hồ nguyệt, bay giờ To Minh co thể thấy than thể minh,
dường như chỗ nay khong phải thế giới gương hư ảo ma la chan thật.
Trong gio tuyết, To Minh mờ mịt đi về phia trước. uyết rất lớn, che đậy khung
trời, khiến hắn khong thể thấy ngoi sao trong đem, chỉ trong thấy trước mắt
tuyết như lien kết thanh một, như che đi tầm mắt, khong xac định được khoảng
cach.
Nhin tuyết rơi, To Minh lặng lẽ bước đi. Dần dần, hắn cảm thấy mọi thứ xung
quanh ngay cang quen thuộc, mai đến khi phia xa truyền đến tiếng cười tựa
chuong ngan, cơ thể To Minh lập tức run rẩy. Hắn mạnh ngẩng đầu nhin hướng
phat ra tiếng cười.
"Đay la…" Tim To Minh run len, hắn mạnh giẫm mặt đất tuyết đọng văng khắp nơi,
cơ thể vọt len trời. Ở giữa khong trung, trong gio tuyết, To Minh nhin thấy
phương xa co một toa thanh tri khong lớn, trong đem tối tựa da thu nằm up sấp.
"Phong Quyến…thanh đa…"
Đằng sau thanh tri co thể thấy rất nhiều song gợn vo hinh quanh quẩn. To Minh
lờ mờ thấy ben trong song gợn co một ngọn nui bị phong ấn.
Nhin thấy nơi nay, người To Minh cang run dữ dội. Hắn chậm rai xoay người nhin
một hướng khac.
Đo la hướng rừng cay, từ độ cao nay co thể mơ hồ thấy đằng sau rừng cay rậm
rạp co năm ngọn nui cao tựa như ngon tay!
"Ô Sơn…"
Thời gian chậm rai troi qua, khong biết đa bao lau, mai đến khi tiếng cười
trong vắt ngay cang gần, To Minh tỉnh tao lại. Khong biết khi nao thi tren mặt
hắn co hai hang nước mắt.
"Minh đa quay về nha rồi sao." To Minh chua xot cui đầu, nhin tuyết đọng tren
mặt đất, phia xa co một thiếu nữ cất tiếng cười vui vẻ đi đến.
Sau lưng thiếu nữ, To Minh nhin thấy một thiếu nien ngay ngo tren mặt co vui
sướng, cũng co giận dữ đang truy đuổi.
Tiếng cười quanh quẩn lộ ra vo tư, thiếu nien đuổi theo cung thiếu nữ vui đua
trong tuyết.
To Minh lặng nhin mọi thứ. Hắn nhin thiếu nien ngay thơ,thiếu nien vo au lo,
nhin đoi mắt thiếu nien sang ngời, mặt chưa co vết sẹo.
Hắn cũng nhin thiếu nữ, co gai tran ngập xinh đẹp da tinh, đoi mắt to lấp loe
ẩn chứa mộng say long người.
"Mộng ư." Tim To Minh đau nhoi. Than hinh hắn chậm rai đap xuống đất, đứng ben
cạnh đoi thiếu nien thiếu nữ. Nhin người quen thuộc ngồi tren tuyết, nắm tay
nhau, noi ra lời hắn quen thuộc.
Hắn co thể thấy họ.
Nhưng họ khong thấy được hắn.
"To Minh, anh noi xem mười năm sau chung ta sẽ như thế nao…con vo tư như vậy
khong…"
"Con giận hả?"
"Đừng giận ma."
"Toi khong co giận."
"Mười năm sau chung ta chắc chắn sẽ vẫn vo tư như vậy. Hơn nữa luc đo tu vi
của toi sẽ rất cao, chắc chắn rất cao!"
"Hom qua A Cong noi với toi, sau nay toi sẽ ở tại Phong Quyến bộ lạc, cung
Diệp Vọng được Phong Quyến Man Cong bồi dưỡng. Noi khong chừng mười năm sau
toi co thể gần tới Khai Trần."
Ben tai truyền đến lời noi mơ mộng của thiếu nien, To Minh ngồi một ben, ngồi
cạnh thiếu nữ, nhin co, anh mắt hắn biến dịu dang. Mai đến khi đoi thiếu nien
thiếu nữ đứng dậy, trong tiếng cười vui vẻ, thiếu nữ bị thiếu nien cong, xấu
hổ vui đầu vao lưng thiếu nien, hai người đi xa.
"Ngu ngốc." Thiếu nữ khẽ noi, năm đo To Minh khong nghe thấy, bay giờ hắn đứng
một ben đa nghe được rồi.
Hắn khong thể khống chế than thể đi theo hai người, cung họ ở trong tuyết đi
tới thanh Đa Phong Quyến.
Hắn đứng tren đường nhin thiếu nữ phủi tuyết tren ao thiếu nien, thấy mặt
thiếu nữ lộ nụ cười xấu hổ.
"To Minh…bảy ngay sau đối với toi la một ngay rất quan trọng. Năm nao ngay nay
ba nội cũng ở cung toi, năm nay toi hy vọng cung anh…được khong."
"Đay la ước hẹn nha…"
Khi To Minh trong trạng thai nay nghe đến cau noi đo, ngực hắn đau đến cực
điểm. Khiến mặt hắn tai xanh, cơ thể lảo đảo lui ra sau một bước. Trong cay
đắng, hắn siết chặt ngực ao, như muốn bop chặt trai tim đừng nhảy nữa, để minh
khong con đau.
Hắn lặng lẽ đứng đo, biểu tinh phức tạp, trong phức tạp con co bi thương.
"Đay la ước hẹn, bảy ngay sau, du toi ở đau, du toi đang lam gi, toi chắc chắn
sẽ đi tim co." To Minh thi thao noi, thiếu nien ở ben kia cũng noi ra cung
lời, khong sai một chữ, nhưng ý nghĩa hai cau lại mang theo tang thương năm
thang, khac xa.
Thi thao, To Minh nhin thiếu nữ đỏ mặt xấu hổ chạy trở lại nha Ô Long bộ lạc.
Hắn thấy thiếu nien vẻ mặt hạnh phuc cười ngay ngo đi một hướng khac.
To Minh cười, cuối cung khong co tiếng động hoa thanh thở dai, quanh quẩn
trong trời đất, hệt như hinh ảnh năm đo, trong tuổi xuan khong biết la ai đang
thở dai.
"Thi ra la ta đang than thở…" To Minh ngẩng đầu nhin bầu trời, nhắm chặt đoi
mắt.
Khi hắn lần nữa mở mặt ra, hắn đa khong con trong thế giới gương ma đứng ngoai
băng kinh. Hiện giờ trong người xuất hiện một đoa hoa trắng.
Hoa như tuyết, trắng tinh, ẩn chứa linh.
Tiếng keu gọi nỉ non truyền đến từ hoa trong kinh, dường như mọi thứ To Minh
thấy chẳng qua la khoảnh khắc hoảng hốt đứng trước gương.
Đằng sau hoa trong gương tồn tại một bong dang mơ hồ. Giờ phut nay, bong dang
ấy dần biến ro rang. To Minh co thể thấy đo la người đan ong toc bạc trắng.
Người đan ong toat ra khi thế lạnh gia, toc trắng bay bay, tren mặt khong co
vết sẹo, bộ dạng cực giống To Minh, đoi mắt lạnh lung nhin hướng To Minh.
Giữa tran hắn co ấn ký một đoa hoa tuyết, mặc đồ trắng, trong mắt lạnh băng
khi giao nhau với mắt To Minh, hắn nhin thấy sự vo tinh.
"Vi vo tinh, nen vo tam, vi vo tam, nen biến lạnh lung. Người co thể biến lạnh
thi co thể đong lạnh trời đất. Người vo tinh, vo tam, biến lạnh, mới co đạo!
Đem tinh người bỏ vao gương, xoay người thi khong cần mang theo."
Tiếng keu gọi nỉ non như ẩn như hiện, khong biết la ảo giac hay thật sự nghe
thấy. Người ao trắng lạnh lung nhin To Minh, như đang chờ đợi hắn lựa chọn.