Man Văn


Người đăng: Boss

"Man Văn của ta…" Trong động phủ rừng sau, To Minh nhắm mắt thi thao. Khi
huyết trong người hắn chậm rai vận chuyển tran ngập toan than.

Dưới lớp vải, da hắn co một tầng đỏ hồng, mau đỏ khong rực rỡ ma hơi ảm đạm,
tựa như may khoi chuyển động tran ngập tại ngực, lưng, tứ chi va tren mặt hắn.

Sắc đỏ lien mien khong dứt tren người rất khong ổn định, đoi khi anh sang chợt
loe, đoi khi lại biến ảm đạm, dường như biểu thị nỗi long hiện tại của To
Minh, trong tĩnh lại co dấy động.

Khi hắn hoan toan binh tĩnh la luc Man Văn triệt để vẽ xuống.

To Minh khong hiểu biến hoa trong người, hắn hoảng hốt trước mắt xuất hiện ảo
ảnh mơ hồ. Ảo ảnh rất lạ, la một hồ nước bị sương khoi bao phủ khiến người
khong thấy ro.

Chỉ thấy trong đo co một vầng trăng tron phản chiếu tỏa ra anh sang lấp lanh,
khiến người nhin khong ro la mau anh trắng hay mau của nước.

Nhin trăng trong hồ nước, ben tai To Minh như vang vọng từng tiếng thi thầm.

Tiếng keu rất yếu khiến người nghe khong ro, nhưng kiềm khong được sinh ra cảm
giac muốn nghe ro rang, như mọi thứ lại mờ mịt.

"Chỗ nay…la đau…" To Minh nhin trăng trong đo, cảm thấy minh rất tỉnh tao. Hắn
thậm chi suy nghĩ co lẽ Man Văn của minh lien quan đến trăng Hỏa Man.

"Nơi nay la tam của ngươi." Tiếng keu yếu ớt đap lại vấn đề nay. Thanh am như
gần như xa, khiến người cảm giac ngay ben tai rồi lại như chỉ nghe truyền đến
từ xa.

"Ngươi la ai? La ngươi mang ta đến đay?" To Minh binh tĩnh trở lại, mắt quet
bốn phương.

"La tam của ngươi mang ngươi đến. Nhận lấy văn của ngươi, lấy đi trăng nơi
nay, từ đo ngươi trở thanh trong trời đất, Hỏa Man mạnh nhất."

"Hỏa Man la trăng sao…" To Minh thi thao. Từ nhỏ đến lớn hắn nghe A Cong noi
Khai Trần, cũng chinh mắt thấy một it cường giả Khai Trần. Chỉ biết khi Khai
Trần sẽ bất giac vẽ ra văn vĩnh viễn thuộc về minh.

Văn nay đối với người Man tộc co ý nghĩa rất lớn, lien quan đến cả cuộc đời.

No đại biểu một loại theo đuổi, một loại đến từ ben ngoai người, Man Văn la co
thể bị người thấy. Đời một người thường chỉ co một lần cơ hội, cũng chỉ co một
Man Văn.

Nghe thanh am vang ben tai, To Minh nhin tấm man trong sương khoi, giờ phut
nay dường như sương khoi xung quanh cũng biến mỏng nhiều, khiến anh mắt hắn
rơi vao trăng ảnh ngược trong nước.

Nhin trăng nay, tiếng keu gọi cang manh liệt. Keu gọi đến từ trăng trong nước,
như chờ đợi To Minh đa ngan vạn năm, luon chờ đợi hắn tới đay, lấy đi no.

"Lấy đi trăng nay, mang đi ý chi của lửa, mang đi Man cường đại, dung lửa lam
trời, menh mong trời đất, ngưng Hỏa Man than!" Tiếng nỉ non như vội va vang
vọng xung quanh, hồ nước binh tĩnh bỗng bốc len lửa chay hừng hực, khiến mặt
nước biến thanh biển lửa.

Trong biển lửa, tất cả sương khoi đều tan biến, xung quanh vặn vẹo, chỉ co
trăng trong biển lửa vẫn tỏa ra anh sang nhu hoa. Chỉ la anh sang rơi vao mắt
To Minh thi hơi quai lạ.

Mau của no dần biến đỏ.

"Man Văn của ta la trăng ư…" To Minh cảm giac ý thức của minh muốn tiến len,
muốn đụng vao trăng đang keu gọi minh.

Biển lửa trước mặt hắn truyền ra tiếng chấn như đang bai lạy hướng minh, tach
ra lộ một con đường.

Mau của trăng hiện tại đa đến cực đỏ rực. Ngay luc To Minh cảm thấy minh sắp
đụng vao trăng thi bỗng tầm mắt hoa len, thế giới đầy lửa khoi nay chợt biến
đổi.

Trong mắt To Minh la bầu trời lửa đỏ. Cả khung trời bị vo tận biển lửa tran
ngập, hừng hực thieu đốt, mặt đất nứt nẻ co vo số hai cốt bị thieu chay, trong
tiếng keu the lương hoa thanh tro bụi.

Tren bầu trời đỏ hồng bềnh bồng một người. Người nay mặc đồ đỏ, toc cũng biến
đỏ rực chảy dai tới thắt lưng. Y chắp tay sau lưng nhin len trời, như dung hợp
cung biển lửa. Theo tầm mắt y, To Minh nhin thấy…

Hắn nhin thấy tận cung chan trời một mảnh mơ hồ vặn vẹo, ben trong như co một
cai đỉnh to lớn. Đỉnh tỏa anh sang vang như xuyen thấu năm thang, cũng xuyen
tới nơi nay.

"Cut!" Một tiếng hừ lạnh phat ra từ miệng người ao đỏ dung hợp cung biển lửa.
Nang len tay phải vung hướng bầu trời, bầu trời vang tiếng nổ, vặn vẹo mơ hồ
như mặt kinh vỡ thanh từng mảnh. Ben trong truyền ra tiếng lach cach, đỉnh
to lớn lập tức vỡ thanh bốn năm khối, như bị tổn hại nặng.

"Đến đay, nhận lấy Hỏa Nguyệt, trở thanh tộc nhan Hỏa Man, truyền thừa Nguyệt
Văn…" Người đan ong ao đỏ khan khan noi, chậm rai xoay người nhin hướng To
Minh.

Giay phut To Minh thấy người nọ, tinh thần chấn động. Hinh dạng người nay
giống hệt hắn, thậm chi vết sẹo tren mặt cũng giống nhau.

Ánh mắt y sau thẳm, vươn tay như keu gọi To Minh.

To Minh hit sau, ngơ ngac nhin một 'ta' khac. Hắn mơ hồ đoan được đay khong
phải la phan than hay ảo ảnh, la tượng trưng Man Văn. Nếu nhận Nguyệt Văn, đại
biểu sau nay minh sẽ biến thanh bộ dạng như đa thấy.

Im lặng giay lat, trong mắt To Minh co dứt khoat.

"Nguyệt la đồ an Hỏa Man, nhưng ta khong phải tộc nhan Hỏa Man. Nguyệt Văn nay
du ta muốn cũng chỉ co thể đợi sau nay. Bay giờ Man Văn chưa định, văn nay, ta
khong cần!"

Khoảnh khắc To Minh thốt ra, lập tức thế giới lửa đỏ vỡ nat, người ao đỏ cũng
biến mất thanh may khoi, lại hiện ra hồ nước trước mắt To Minh. Vang tiếng
chấn, trong thời gian ngắn, trời đất như vỡ tan, hồ nước bỗng biến mất, bao
gồm trăng ben trong chớp mắt khong con bong dang.

Chinh luc nay, ong lao ngồi xếp bằng tren trời truyền ra tiếng kinh ho.

"Khong ngờ từ bỏ!" Ông lao biểu tinh trầm trọng, nhin mặt đất. Ông lấy thuật
Thien Cổ Nhất Tạo đặc biệt nhin đến Man Văn của To Minh hinh thanh như thế
nao, cảm nhận văn của To Minh la nguyệt.

"Văn chia lam ba loại chin biến. Trời đất hễ la ba loại thi tồn tại chin lần
biến hoa. Bất cứ loại Man Văn đạt được chin biến đều co thể khiến Khai Trần đủ
tu vi trung kich Tế Cốt. Nhật nguyệt tinh thần đều la thien văn. Hắn co thể
cảm nhận được thien văn tồn tại đủ đại biểu khong tầm thường. Nhưng hắn lại từ
bỏ!" Ông lao nhin dưới đất, nang len tay phải vung trước mặt, bỗng chốc biển
mau sau lưng soi trao cuồn cuộn như song dữ.

"Khai Trần cảnh, Man Văn mỗi người đều khac nhau, nhưng đa số chỉ co một lựa
chọn, khong phải muốn bỏ thi co thể bỏ được. Một khi Man Văn xuất hiện sẽ tự
động ngưng tụ trong người…A?" Ông lao chợt ngừng lời noi.

Khi ong tạm dừng lời noi thi trong động sau trong rừng, To Minh ngồi xếp bằng
tại đo toan than một mảnh sương đỏ ảm đạm ngưng tụ tren da hắn. Dần dần tại vị
tri ngực xuất hiện hinh dạng trăng tron, tuy noi mơ hồ nhưng co thể thấy ro
đường net.

Cung luc đo, cảm giac nong rực tran ngập cả sơn động, xuyen thấu ra ngoai,
lượn lờ trong ngoai nui.

Nhưng khi đường net trăng sắp hinh thanh thi người To Minh run len, theo đo
đường net trăng nhanh chong cuồn cuộn sương khoi, lat sau như la đảo ngược
tieu tan tại ngực To Minh, sau đo phủ len toan than, hoa thanh sương khong ổn
định.

Ngay sau đo, cảm giac cực nong trong động phủ như bị người dung sức xua tan,
đảo mắt đa biến mất, ngay cả ngoai nui tỏa nhiệt độ nong cũng bị dập tắt,
khong tồn tại nữa.

"Khong ngờ thật sự từ bỏ!? Sao hắn lam được, thật la bậy bạ!" Ông lao tren
trời biểu tinh kinh dị, nhiu may nhoang người len, khong tiếc xuất hiện ngăn
cản việc ong cho rằng bậy bạ, nhưng than thể đột nhien ngừng.

Một mảnh tuyết trắng bay trước mặt. Chinh bong tuyết nay khiến biểu tinh ong
lao biến đổi, ngay cả tiếng hit thở cũng dồn dập.

"Tuyết. Đất Nam Thần, đặc biệt la vị tri Ham Sơn Thanh sẽ khong xuất hiện
tuyết." Ông lao hit sau, mạnh ngẩng đầu nhin thấy tren trời xuất hiện từng
mảng tuyết. Xung quanh cực nong chớp mắt biến thanh khi lạnh.

"Trừ phi…" Ông lao chậm rai cui đầu nhin sau trong rừng, biểu tinh cực kỳ kich
động.

"Hắn lại co thể cảm ứng được Man Văn thứ hai!"

Sau trong rừng, trong động phủ To Minh bế quan, khi nong đa tan biết, tren
người To Minh lập tức hiện ra băng gia. Băng rất mỏng, khuếch tan mỗi goc than
thể To Minh, khiến thoạt trong người hắn như bị tuyết phủ, ngay cả chan may,
toc cũng biến thanh mau trắng.

Tuyết tren toc tỏa ra khi lạnh ngược lại hoan toan với khi cực nong trước đo.
Khi lạnh khuếch tan, cả động phủ đều lạnh lẽo, rất nhanh vach đa xung quanh
ngưng kết sương thanh băng.

Tiếng ket ket truyền ra, lat sau cả động phủ hoa thanh thế giới băng. Tren
mặt đất cũng vậy, co tầng băng đa.

Trong ngoai rừng sau đều như thế, vo số cỏ cay trong nui chớp mắt biến thanh
như băng đieu khắc, cứng ngắc khong động đậy. Dường như cả ngọn nui phut chốc
trở thanh nui băng.

Tren bầu trời ben ngoai hiện giờ theo khi lạnh dưới đất lan tỏa, bỗng xuất
hiện bong tuyết chậm rai rơi xuống. Tren đất Nam Thần hiếm khi co tuyết đa
xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ nay.

Bong tuyết bay nhưng khong phủ len mặt đất ma ngưng tụ ben ngoai động phủ To
Minh, chậm rai ngưng tụ ra một đoi tuyết to.

Trong tuyết như mơ hồ thấy trong đo co bong dang một nam một nữ, tay nắm tay,
trong tuyết đi hướng phia xa, đi đi mai.

Dường như cung đi đến đầu bạc.


Cầu Ma - Chương #200