Người đăng: Boss
Lời vừa thốt ra, hai người nam nữ tren trời lập tức biến sắc mặt, lộ ra kho
tin.
"Khong phải co!? Khong lẽ chỗ nay con co người hoan mỹ Ngưng Huyết cảnh
khac!?"
"Noi vậy la luc trước ta nhin thấy, bao gồm chan than Khai Trần đều la người
khac dẫn động!? Cai nay, cai nay…"
Hai người hit ngụm khi lạnh, họ bỗng nhien hiểu vi sao vừa len tiếng thi xung
quanh lập tức biến im lặng.
"Khong phải co thi la ai?"
"Ai co thể tại Ngưng Huyết đạt đến hoan mỹ, dẫn động chan than Khai Trần, được
phong lam Thần Tướng Khai Trần!"
Đối mặt cau noi lộ ro rung động của hai người tren trời, Han Phỉ Tử im lặng
lat sau nhẹ giọng noi.
"La một người lạ, hắn lấy Ngưng Huyết cảnh hoan mỹ Khai Trần, luyện hoa set
lam bảo vật bổn mệnh, lấy đi chuong Ham Sơn. Tư Ma Tin từng mượn xac đến đay
nhưng khong thể ngăn cản…"
Lời noi rất nhẹ nhưng rơi vao tai hai người thi tựa set đanh, khiến hai người
hơi thở rối loạn, dường như khong thể tin tưởng biến đổi trai ngược nay.
"Tư Ma sư huynh cũng đến? Khong thể ngăn cản…người nay la nam hay nữ? Lấy bao
nhieu sợi mau Khai Trần?" Người đan ong họ Trần lập tức hỏi.
Người phụ nữ ben cạnh khi nghe đến ba chữ Tư Ma Tin liền hit ngụm khi, biểu
tinh kinh sợ, trong kinh sợ con co sợ hai.
"La một thanh nien…con về mấy sợi mau thi ta khong biết." Han Phỉ Tử binh tĩnh
noi.
"Tren chin trăm chin mươi lăm sợi!" Một thanh am gia nua phat ra từ miệng ong
lao họ Lưu. Bay giờ ong thu lại tầm mắt nhin bầu trời, xem hướng vị tri chuong
Ham Sơn vốn ở đo.
"Thật giỏi một thien tai bố y!" Ông lao cười ha hả, vẻ mặt rất thich thu, co
chut thoải mai, hai mắt nhin phương xa, chỗ đo chỉ minh Phổ Khương Man Cong
biết la nơi To Minh biến mất.
Trong tiếng cười, mặt ong lao hồng hao nghieng đầu nhin Nhan Tri Man Cong đứng
tren nui. Ánh mắt hai người giao nhau, ba lao nhắm mắt lại.
Ông lao khong noi lời nao, bước hướng chỗ To Minh rời đi, tốc độ cực nhanh,
chớp mắt đa biến mất khong con bong dang. Từ luc ong đến tới khi rời đi, trừ
liếc ba lao Nhan Tri bộ lạc một cai ra, anh mắt đều tập trung từng vị tri To
Minh đa đi qua.
Mai đến khi ong lao rời đi thi hai người nam nữ mới tỉnh tao lại, im lặng bay
hướng nui Nhan Tri.
Han Thương Tử mắt lộ tia sang kỳ lạ, trong mắt co mong chờ va kich động. Nhin
hướng ong lao đi xa, co mơ hồ đoan được điều gi đo.
Sự việc Ham Sơn Thanh đa kết thuc. Khi đến thi To Minh Ngưng Huyết, khi đi hắn
đa Khai Trần!
Than thể bay nhanh, đay la lần đầu tien hắn dựa vao tu vi bay tren trời. Nhưng
bay giờ To Minh khong co hưng phấn ma biểu tinh nghiem trọng.
Hắn nhanh chong rời đi trừ việc chọn nơi bi ẩn để vẽ Man Văn ra, con vi rung
động bảo vật bổn mệnh bị luyện hoa trong người.
Lại them co lien quan đến việc hắn phat hiện hai hơi thở nhanh chong bay tới
Ham Sơn Thanh.
Bay giờ trạng thai của hắn chưa ổn định, cho nen suy tư xong lựa chọn tranh
ne.
Một đường To Minh chạy bằng tốc độ cao nhất, mấy ngay sau trước mặt hắn xuất
hiện nui sau menh mong. Chỗ nay cực kỳ yen tĩnh, hiếm thấy bong người. Ở giữa
khong trung, To Minh cui đầu liếc nhin, than thể tựa sao băng rơi xuống, biến
mất trong rừng.
Một chỗ nao đo trong day nui vo tận, anh sang xanh hiện ra, To Minh binh tĩnh
đứng đo, nhin kiếm nhỏ xanh đằng trước bay nhanh đao ra một cai động phủ, hắn
đi vao trong.
Khoảnh khắc hắn đi vao động phủ, một khối đa to trước đo bị đao ra hoa thanh
cửa, chặn động phủ.
Trong động phủ tối đen, To Minh nhin xung quanh, tay phải đụng ngực, lập tức
trong tay lấp loe anh sang đỏ, hiện ra một tấm da thu rơi tren mặt đất, thoang
chốc no hoa thanh bai cỏ đỏ phủ len mặt đất trong động.
Mở ra Khắc Ấn Thuật, kiếm nhỏ xanh bay me ben cửa đa, tuy thời cảnh giac.
Hoa Phong bị To Minh ep ra khỏi người, đứng một ben cung kinh cui đầu hướng To
Minh, biểu tinh cảm kich.
Mấy ngay trước khi To Minh lấy đi chuong Ham Sơn thi ga đa thức tỉnh, tận mắt
thấy To Minh một kiếm lấy mạng Huyền Luan. Sau khi cừu đa bao, ga cang sợ To
Minh nhiều hơn, loại kinh sợ nay khắc sau vao linh hồn. Ga khong thể tưởng
tượng nổi tu vi cỡ nao mới co thể một kiếm giết Khai Trần!
"Phối hợp với thanh kiếm nay, canh giữ cho tốt!" To Minh ngồi xếp bằng, liếc
Hoa Phong một cai.
Hoa Phong lập tức gật đầu, biểu tinh cang cung kinh hơn, thậm chi bản năng
nịnh nọt lien tục bảo đảm.
Khong them để ý Hoa Phong, To Minh hit sau, vẻ mặt nhin binh tĩnh nhưng trong
long rất nặng nề. Nhắm mắt lại, hắn cảm nhận người minh hiện giờ khong co set,
nhưng chỉ cần điện đất va điện trời bị luyện hoa trong nội tạng va nhau lập
tức sẽ xuất hiện tia chớp.
Đay chỉ la thứ yếu, quan trọng nhất la khoảnh khắc tia chớp xuất hiện trong
người, To Minh lần nữa nhin thấy thứ luc trước khiến hắn rung động!
Vật đo la chan thật, nhưng chỉ chan thật trong chớp mắt xuất hiện tia chớp,
sau đo hoa thanh lực lượng set hư vo tản ra ngoai cơ thể.
'Minh luyện ro rang la set, ro rang la điện đất va điện trời, ro rang la hai
thứ dung hợp sinh ra uy lực. Sao lại xuất hiện vật đo được!' Hiện giờ To Minh
khong thể kiềm nen rung động được nữa, ngay ngốc quan sat trong người minh.
Thật lau sau, To Minh mở mắt ra, lộ suy tư. Chốc lat sau, hắn lại nhắm mắt,
nội tạng tỏa ra điện đất người ngoai khong nhin thấy, cung luc đo, điện trời
trong đầu hắn chảy xuống.
Hai ben va chạm, oanh một tiếng, than thể To Minh lập tức tỏa ra nhiều tia
điện, khiến Hoa Phong ở một ben kinh ho lien tục lui ra sau, anh mắt nhin To
Minh đầy sợ hai.
Khoảnh khắc hai thứ đo va chạm, To Minh ro rang nhin thấy bảo vật bổn mệnh của
minh!
Đo la một khối đen hinh đỉnh co chin lỗ!
Đay mới la bảo vật bổn mệnh chan chinh của hắn. Con về set, tia chớp chỉ la
sau khi hoa ảo ảnh lộ ra ngoai. Chỉ co khối đen hinh đỉnh chin lỗ nay mới la
khi Khai Trần thực chất!
'Đay la cai gi…' To Minh vẻ mặt mờ mịt, vật nay ở trong người hắn nhưng chỉ
tồn tại trong giay lat liền biến mất, khong thể nắm bắt.
Hắn sờ mảnh vỡ co cung mau sắc đeo tren cổ. Hắn nghĩ tới ngọn nui nhặt được
mảnh vỡ nay, trong tri nhớ thi tại đo cũng trong thấy qua loại tia chớp lam.
"Trừ phi…nhưng khong giống lắm." To Minh thi thao.
Đang luc hắn mờ mịt suy nghĩ thi khong biết rằng, tren bầu trời ngoai động co
một ong lao chầm chậm đi đến. Ông lao nay chinh la người họ Lưu tại Thien Han
tong, tren mặt co mong chờ, đứng đo nhin mặt đất.
"Lao phu cả đời chỉ thu hai đệ tử nhưng đều khong thể kế thừa y bat của ta. Ta
từng để ý Tư Ma Tin, nhưng người nay tam tinh khong ta ma như quỷ, khong phải
lựa chọn tốt nhất. Ta muốn chọn la ta, la loại đảo đien!" Ông lao thi thao,
nhin một chỗ trong nui sau lien mien, biểu tinh cang them mong chờ.
"Ngươi, co thể trở thanh đệ tử của ta hay khong…vậy phải xem tạo hoa." Ông lao
khoanh chan ngồi giữa trời, nang len tay phải chỉ hướng dưới đất.
"Tiền Man ngon, Thien Cổ Nhất Tạo! Cấp, chậm, đến!" Ông lao noi xong mở mừng
mắt, trong mắt tran đầy vo số tơ mau, khiến cả người ong bay giờ trong khac
với binh thường. Đầu toc bạc khong gio tự bay phấp phới, mau toc cũng biến
đổi, tựa như hoang hon lien mien khong dứt, chớp mắt thanh mai toc đỏ.
Toc đỏ bay bay, khiến ong lao giống như Ta Man, mặt nổi gan xanh, bộ dạng cực
kỳ đang sợ. Sau lưng ong như ẩn như hiện ảo ảnh, ảo ảnh đo ro rang la một biển
mau. Sau trong biển mau co một pho tượng đa, khong thấy ro hinh dang nhưng co
ta khi kinh khủng khuếch tan.
Tu vi ong lao vốn chỉ cỡ sơ kỳ Tế Cốt, giờ phut nay cũng giống vậy, nhưng khi
thế ta khi kia đủ khiến người tu vi cao hơn ong phải chấn động tinh thần.
"Ngươi co thể trở thanh đệ tử của Thien Ta Tử ta khong thi xem hom nay!"
Ông lao nang len tay phải, ở giữa trời vẽ một hinh cung mạnh rơi xuống đất.
Vừa rơi xuống mặt đất khong rung động nhưng cho người ảo giac đất rung nui
chuyển, như chồng chất giữa tĩnh va động, khiến người khong phan ro.
To Minh ở trong động sau trong rừng, bay giờ chẳng chut phat hiện. Ý thức của
hắn ngưng tụ trong người, nhin bảo vật bổn mệnh từ chan thực chuyển thanh hư
ảo, thuận theo tan ra ngoai người, hinh thanh tia chớp lượn lờ.
'Thoi, việc nay nghĩ khong ra…' To Minh mở mắt ra, biểu tinh dần biến binh
tĩnh.
"Bay giờ cần phải vẽ Man Văn thuộc về minh. Man Văn của minh sẽ la cai gi
nhỉ." To Minh thi thao. Cường giả Khai Trần đa số khi chưa Khai Trần đa co Man
Văn hư ảo, sau khi Khai Trần sẽ vẽ xuống khiến no trở thanh thực chất.
Nhưng co một số người khong biết Man Văn bản than, cần một lần linh cảm tự
nhien vẽ ra.
To Minh la loại người nay.
Hắn ngồi xếp bằng lặng lẽ vận chuyển khi huyết. Khi huyết nay khong phải sợi
mau sinh ra, ben trong ẩn chứa khi thế Khai Trần, khi di chuyển thi To Minh
chim trong trạng thai nửa ngủ nửa tỉnh, như la minh tưởng. Đoi tay đặt tại đầu
gối, nang đầu len, nhắm mắt lại, toc xoa ngang vai, vết sẹo dưới đoi mắt lộ ra
anh sang đỏ.
"Man Văn của ta…" To Minh thi thao, như la đang keu gọi.
Một người Khai Trần quan trọng nhất trừ bảo vật bổn mệnh ra, kỳ thực chinh la
Man Văn.
Man Văn rieng biệt, quyết định hướng đi tương lai của người Khai Trần, mỗi cai
khac nhau.
Bay giờ ben ngoai rừng sau, ong lao cũng khoanh chan tay phải chỉ mặt đất, hai
mắt cũng khep lại nhưng lập tức mạnh mở ra.
"Thi ra la nguyệt…Ủa? Khong đung!"