Thuật Của Tiên Man


Người đăng: Boss

"To Minh, truyèn thừa từ Man tượng khong co những thứ nay, nhưng đay là
đièu mà mỗi một Man sĩ đều phải biết, va cần phải khắc ghi trong long! Cả
đời nay của A Cong co lẽ khong thể đạt tới Khai Trần cảnh... Man cong của
Phong Quyến bọ, trước hai mươi tuổi hắn con khong bằng ta, mãi đến năm ba
mươi bốn tuổi thi mới miễn cưỡng đanh cùng ta một trận, A Cong khi đo, trong
các bộ lạc xung quanh đay, khong ai khong biết!" A Cong chậm rai mở miẹng,
khuon mặt gia nua xuất hiện vẻ hồng hao, trong mắt ong co một tia kieu ngạo.

Chỉ la sự kieu ngạo, giống như bị phong tràn thỏi len, dinh đầy tro
bụi....

" Ta khi đo đa đạt tới Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tam... " A Cong than nhẹ,
giọng thi thao chua xot nhớ lại, nét mặt dàn lọ ra đau thương.

" To Minh, ngươi phải nhớ kỹ, thế gian nay ngoài trời còn có trời (ý
nói trời rọng như vạy nhưng vãn còn có bàu trời khác ben ngoài, mà
bàu trời ben ngoài đó còn bao phủ được cả bàu trời này chứng tỏ
nó còn rọng lớn hơn, kiẻu như núi cao còn có núi cao hơn a - TK: có
gì khong đúng thì góp ý ha, hehe), ngoài người còn có người giỏi
hơn (nhan ngoại hữu nhan ^_^), vĩnh viễn khong được tự man... " A Cong lắc
đầu, tựa như khong muốn noi tới chuyện cũ co lien quan đén minh.

" Cả đời nay của A Cong từng đi ra ngoai ba lần, đã trải qua rất nhiều
chuyện, mặc dù mất đi khong it thứ, nhưng ta lại học được một man thuật,
man thuật nay hơn xa cái mà bộ lạc Phong Quyến co thể biết, thạm chí trong
một it bộ lạc cỡ trung cũng rát khó co được, chỉ co trong những bộ lạc lớn
mới co thể nắm giữ được tien man thuạt.

Thuạt Man Khải chan chinh...suót đời chỉ co thể thi triển một lần là vì
hạu duẹ chúc phúc." Ánh mắt A Cong ngưng tụ, bỗng nhien nang tay phải len,
trong phut chốc cả ban tay bién thành một mảnh đỏ tươi, nhẹ nhang đặt len
phia tren thien linh của To Minh.

" To Minh, suót đời A Cong lần duy nhất dung Man Khải, chính là tren
người ngươi. A Cong chuc phuc cho ngươi, hi vọng ngươi co thể hoan thanh tam
nguyện của ta, khién cho Ô Sơn bộ lại xuát hiện Khai Trần!

Nhanh vận chuyển khi huyết, hoa tan Man tộc huyết ma A Cong ngưng luyện suót
tam mươi năm!" Toan than A Cong huyết quang bạo tăng, nhất la tay phải, lại
càng gióng như muón nhỏ ra máu, cả người hiện ra rất nhiều huyết tuyến,
theo só lượng mà nhìn thì co hơn bảy trăm cai!

Đay mới la thực lực chan chinh của A Cong, hơn bảy trăm sợi máu, khiến cho
ong dù chỉ ở Ngưng Huyết tầng chin, nhưng lại đủ sức cùng Ngưng Huyét
tang thứ mười đánh mọt trạn.

Than thẻ To Minh run rẩy, khi huyết trong cơ thể vận chuyển, lập tức có mọt
luòng cảm giác ám áp xuát hiẹn, chảy vào từ thien linh, dung nhập
toan than, khiến cho khi huyết di chuyẻn cang them nhanh chong, lượng lớn
vạt chát màu đen từ trong cơ thẻ To Minh khong ngừng tràn ra, dàn dàn
cả người hắn có loại cảm giác thong tháu, mõi làn hít thở tựa như
cả ngàn vạn lõ chan long đèu háp thu hơi thở của đát trời.

Tiếng động răng rắc khong ngừng vang len, than hình To Minh khong con run
rẩy nữa, gương mặt hồng hao, phảng phat như ăn phải vạt cực kỳ bổ dưỡng vậy.
Huyết tuyến tren than thể lại cang xuất hiện dị biến!

Chỉ tháy sợi máu thứ bảy trong phút chóc lièn ngưng thạt, sau khi
ngưng tụ ra, sợi máu thứ tám cũng theo đó mà xuát hiẹn, sợi máu
thứ chín lại càng như ản như hiẹn.

Tóc đọ vạn chuyẻn của khí huyét trong cơ thẻ To Minh đạt tới một trinh
độ cực kỳ khủng bố, mỗi lần vận chuyển đều lam cho mau huyết của hắn như bị
ngưng luyện, thậm chi hắn co loại ảo giác, mau của minh đa đặc sệt lại.

" Đay mới la ý nghĩa thạt sự của Ngưng Huyết cảnh! Ngưng luyện mau huyết
bản than, cuối cung ngưng tụ ra Man huyết! "

Lúc trước hắn tu luyện, thường khong được bao lau thi cảm thấy mau trong
người khong đủ, nhưng luc nay, dưới luòng ám áp truyền vao từ thien linh,
loại cảm giac nay lièn tan thanh may khoi. Thậm chi trong luc hoảng hốt hắn
con có loại ảo giác tựa như A Cong đang bị tia mau vờn quanh đã trở
thành một đoàn ánh sáng màu máu thạt lớn, ma chinh minh cũng la một
đoàn ánh sáng màu máu. Chẳng qua néu đem cả hai so sánh với nhau, thi
gióng như là mặt trăng so với đom đóm vạy. Nhưng giờ phut nay, đom đom
lại đang hấp thu ánh sáng của mặt trăng, nhanh chóng lớn len.

" Đay... chinh la theo lời A Cong, Man Khải chan chinh của Man tộc ta, chỉ
trong những bộ lạc lớn mới co thể co được Tien Man thuạt! "

Sợi máu thứ chín, khong ngờ lại ngưng tụ ra, To Minh cảm giac được lực
lượng tran ngập toan than. Lớp vạt chát màu đen dơ bản tren người hắn
đã troi đi, thay vao đo la một mui hương thơm ngat khong cach nao diễn tả
được.

To Minh đắm chim trong cảm giac nay, nó thật ấm ap.

A Cong vãn mọt mực quan sat than thể của To Minh, ong biết Tien Man thuạt
(e hèm giải thích mọt chút a, tien man ý là nói man đời trước đáy,
man lúc xa xưa, gióng như tien tàn là trước thời tàn [mình nghĩ thé
^^] chớ hong phải nói tien man là tien tu man hay gì gì nha…>

Đay khong đơn giản la bức ra tạp chất dơ bản, ma la lấy man huyết của bản
than lam vật dẫn, dùng một loại phương thức ma ong cũng khong hiễu ro được
tiến hanh, và suót đời, cũng chỉ mọt làn này thoi!

Nếu muón thi triển lần thứ hai, thi người thi triển thuật nay sẽ bị nổ tan
xac ma chết, hồn phi phach tan khong con tồn tại.

Theo mui hương thơm ngat phát ra từ than thể To Minh cang luc cang nồng,
tren mặt A Cong dần lộ vẻ mỉm cười, nhưng ong khong dừng lại ma hít vào mọt
hơi thạt sau, nang tay trai len, một chưởng án mạnh vào tay phải của minh.
Ngay sau đo, mọt luòng cảm giác ám áp menh mong lại truyèn vào cơ
thẻ To Minh.

Than hinh To Minh chấn động mạnh, than thể của hắn vốn đa khong con những chất
dơ bẩn mau đen tiết ra nữa, nhưng giờ phut này khi luòng ám áp mạnh mẽ
truyèn vào trong, than thể hắn lại truyền ra tiếng bang bang, đa thấy co
khong it chất dơ bẩn mau đen tiết ra.

Cung luc đo, sợi máu thứ mười tren người To Minh từ trong hư ảo nhanh
chóng ngưng thạt, chỉ khoảng nửa khắc (khoảng 15 phút), liền hoan toan
đong lại, thậm chi sợi máu thứ mười một cũng cũng mơ hò như ản như hiẹn.

Một khi sợi máu thứ mười một ngưng tụ (đọng lại), biẻu thị To Minh đa
trở thành Man sĩ Ngưng Huyết cảnh tầng thứ ba!

Nhưng huyét tuyén thứ mười một nay tựa như rất kho hoàn toàn ngưng tụ,
cho đến khi than thể To Minh khong con chất dơ bẩn mau đen tiết ra nữa, toan
than tran đầy mui thơm ngat, thi sợi máu thứ mười một vẫn như trước mơ hò
ản hiẹn.

" To Minh, A Cong khong thể giup ngươi mạnh mẽ tăng len cảnh giới, đối với
ngươi như vạy khong co lợi, láy sự có gắng của ngươi, khong bao lau nữa
cũng sẽ tự than đạt tới tầng thứ ba." Thanh am của A Cong quanh quẩn vang len
ben tai của To Minh.

To Minh hít một hơi thạt sau, chậm rai mở mắt ra.

Khoảng khắc khi mở ra hai mắt, hắn thấy thế giới trước mặt co khác biẹt,
so với lúc trước rõ ràng hơn rát nhièu, tựa như trước kia có nhièu
thứ nhỏ bé nhìn khong tháy, nhưng giờ đã trong tháy rõ.

Thế giới khác biẹt.

Hai mắt của hắn trong suốt như nước, nhưng nếu nhin kỹ sẽ thấy như vực sau
thăm thẳm, khién cho người ta nhịn khong được bị rơi vào ben trong, khong
tự thẻ thoát ra.

Hắn nhin A Cong, chỉ là giờ phut nay nhin lại, khuon mặt của A Cong đã gia
nua hơn, mơ hồ lộ ra vẻ mỏi mệt, hai mắt đang nhin minh ẩn chứa vẻ hièn từ
cùng thương yeu.

To Minh ngơ ngẩn nhin A Cong, trầm mặc quỳ ở nơi đo, hướng về A Cong dập đầu
một cai.

" Được ròi, ngươi cũng đa trưởng thanh, khong con la Lạp To nữa (cai nay
bi @@!- VT [e hèm theo kinh nghiẹm đẹ đọc truyẹn này thì đay có vẻ
là ten gọi chung cho máy đứa nhỏ trong bọ tọc, To Minh lúc trước là
Tiẻu Lạp To giờ thì lớn ròi mặc dù tuỏi vãn còn nhỏ ^_^ - TK]) A
Cong hơi mệt, ngươi trở về đi, để cho ta nghỉ ngơi một chut."

" A Cong.... " To Minh cắn moi, liếc nhin A Cong một cai thạt sau, đem tất cả
khắc ghi vào lòng, suót đời, suót kiép. Hắn sẽ khong quen, co một người
khi con trẻ, ben cạnh hắn nhiều năm như vậy, cho hắn biết cai gi la than
tinh, khién hắn hiẻu rõ than tình là thứ dù cho dùng hét cả đời
cũng khong thẻ báo đáp được

" Qua mọt thời gian nữa, ngươi theo ta đi mọt chuyén đén Phong Quyến bọ,
đi thăm Man Cong của Phong Quyến, đi tìm hiẻu một chut về man sĩ của bộ lạc
Phong Quyến, đến luc đo Hắc Sơn bộ, Ô Long bộ, cùng với những bộ lạc nhỏ
xung quanh cũng đều tới. Tiến hanh một làn tạo hóa của thé hẹ hài tử
các ngươi... " Trước khi đi, thanh am của A Cong vẫn quanh quẩn ben tai To
Minh.

" Khi huyết của ngươi cung mui hương thơm ngat, ta đa thi triển man thuật che
dấu, trừ phi có tu vi cao hơn ta, nếu khong, khong ai co thể phat hiện.
Chuyện ngươi trở thanh man sĩ, cũng khong được noi với bất cứ kẻ nào...
tát cả mọi viẹc đèu chờ sau khi ta tìm ra phản đò mới tiép tục
quyét định"

To Minh gật đầu, nhin A Cong khoanh chan nhắm mắt, đắm chim trong tu luyện,
luc nay mới nhẹ nhang rời đi.

Hắn biết bộ lạc Phong Quyến, đay la xung quanh bát phương duy nhát mọt cái
bọ lạc cỡ trung, gióng như là bá chủ nơi đay vạy. To Minh từng nghe
đồn rằng, A Cong của Phong Quyến bọ la một cường giả Khai Trần cảnh, khong
chỉ co được thọ mẹnh lau dài, mà còn có năng lực thong thien.

.

" Khai Trần cảnh... khong biết cuộc đời nay ta co đạt tới khong... co thể tự
tay vẽ nen Man Văn thuộc về minh hay khong... " Ánh mắt To Minh lộ ra khat
vọng, với hắn ma noi, Khai Trần cảnh giống như truyền thuyết vậy, quá mức xa
vời...

" Nguyen lai thực lực chan chinh của A Cong lại mạnh đén thế... Vậy những
đièu lúc trước ta nghe noi vè Man Cong của Hắc Sơn bộ, co phải hay khong
cũng ản chứa bí mạt... Nếu khong, họ khong co khả năng keo dai đến hiẹn
nay mới đung....." To Minh lắc lắc đầu, khong tiếp tục suy nghĩ về vấn đề nay
nữa.

Đa mấy thang ròi chưa trở về nha, To Minh nhin địa phương quen thuộc kia,
trong lòng liền an tĩnh lại, nơi nay rất sạch sẽ, ngăn nắp, khong co mọt
hạt bụi nào. To Minh biết, nhất định trong máy ngày mình rời đi, Trần
Han đa tới đay.

Tran Han la một co gai trong bộ lạc Ô Sơn, la thiéu nữ người Man duy nhát
tiép xúc nhièu với To Minh, nang la con gai của tộc trưởng, chỉ biết sẽ
phải gả cho tộc trưởng tương lai, dung để duy tri sự tồn tại của bộ lạc, khong
đẻ xuất hiện chi nhanh.

Về điểm nay To Minh đa sớm biết, cũng khong co cảm giac gi nhiều, ở trong long
của hắn Trần Han chỉ như là mọt co em gái, chứ khong có nảy sinh bát
kì tình cảm nào khác.

Khoanh chan ngồi xuống giường gỗ, To Minh sờ mảnh nhỏ tren cổ minh, anh mắt lộ
ra vẻ trầm tư.

Khi sắc trời dần tối, Loi Thần mang theo nghi hoặc, đi tới chỗ ở của To Minh,
chỉ la sau khi nhin tháy To Minh, hắn lại làn nữa sửng sốt,.. bộ dang
cộc lốc kia lam cho To Minh nở nụ cười.

Hắn lấy ra thảo dược thu được từ hai cốt của man sĩ Hắc Sơn bộ, To Minh tự
nhien biết ro gốc Thien Nham thảo nay, no la một loại thảo dược rát quý,
mấy năm nay hắn ở trong nui chỉ hai qua một lần, nhưng đó cũng chỉ la một gốc
cay non ma thoi, khong giống như góc cay trước mắt nay, đa hoan toan thanh
thục, co đủ sau la.

" Lục Diệp Thien Nham thảo (Thien Nham thảo sáu cánh hoặc sáu lá..), ta
cần nhiều một chut để chế thuốc, co thể cho ngươi một la, co lẽ giúp cho tu
vi của ngươi tăng len khong it." To Minh lấy xuống một la, đưa cho Loi Thần.

Loi Thần gai gai đầu cười ngay ngo, co chut ngượng ngun nhận lấy, sau đo vỗ vỗ
ngực.

" To Minh, cai gi ta cũng khong hiểu, du sao khi còn bé ta đa noi với ngươi
ròi, sau nay ta trở thanh A Cong của bộ lạc, co ta ở đay, ta vĩnh viễn bảo vệ
ngươi!"

To Minh cười ha ha, cung Loi Thần han huyen vai cau, nhin Loi Thần cầm la
Thien Nham thảo, vẻ mặt mất tạp trung, hiển nhien la muốn lạp tức đem vè
nuốt vao tu luyện ngay.

Vi thế hắn liền lam ra vẻ mệt mỏi, lập tức tinh thần của Loi Thần run len, vội
vang đứng dậy cao từ.

Giờ phut nay bầu trời hoan toan tối đen, trong bộ lạc cực kỳ yen tĩnh, To Minh
lấy ghế dựa dựng trước cửa phong, khoanh chan ngồi ở tren giường hít mọt hơi
thạt sau, tay phải sờ len mảnh nhỏ tren cổ minh, trong đầu hiện ra địa phương
kỳ dị ngay đo.

" Ta đa chuẩn bị đủ Thanh Trần tan... Luc nay, khong biết còn co thu hoạch
gì hay khong... " To Minh nhắm mắt lại, hắn đa sớm tìm ra phương phap đi vao
địa phương kỳ dị kia, chỉ càn chuyen tam tu luyện đem huyết tuyến toan than
ngưng tụ ở ngực, liền co thể bước vao một loại cảm giac kỳ lạ.

Luc trước khi tu luyện hắn đã từng nhiều lần thử qua, bay giờ đay liền thay
đổi thanh hanh động.


Cầu Ma - Chương #19