Người đăng: Boss
Từng hanh động của To Minh, trải qua thời gian cả ngay, từ chết đến sống đa
ảnh hưởng tam tinh rất nhiều người quan sat.
Họ nhin To Minh từng bước đi tren đoạn xich thứ bảy, nhin than hinh trong anh
trăng ấy. Chẳng biết vi sao, than hinh đo bay giờ ở giữa trời toat ra cảm giac
co đơn. Cảm giac nay rất nhạt, do người xem khac nhau ma co cảm giac khac
nhau.
'A Cong, xuất hiện đi…' To Minh chậm rai đi, hắn khao khat co thể gặp A Cong,
du chỉ liếc mắt một cai.
Trước mặt To Minh, nui Phổ Khương đằng sau đoạn xich thứ tam, thứ chin yen
lặng lat sau lại truyền ra thanh am mềm ẩm ướt mọi người từng nghe.
"Khieu chiến đa thất bại, ngươi cần gi tiếp tục! Cho du ngươi co đi tiếp thi
rốt cuộc vẫn thất bại! Việc khieu chiến Ham Sơn Xich đa kết thuc!" Thanh am
mềm am trầm từ từ truyền ra tam hướng.
Khoảnh khắc giọng noi kia phat ra, người trong Ham Sơn Thanh lặng im xuống,
ngay cả đam Nam Thien cũng nhiu may, nhưng liếc nui Phổ Khương, khong noi cai
gi.
To Minh khong them để ý, vẫn yen lặng tiến len. Đạp day xich, đoi mắt hắn nhin
tận cung đoạn xich thứ bảy, lộ ra khao khat che giấu rất sau.
"A Cong…A Cong…" To Minh thi thao, bước chan khong ngừng.
Ngay luc nay, long hắn run len. Hắn trong thấy điều người ngoai khong thấy.
Ham Sơn Xich bốc len khoi đen, khoi ngưng tụ chậm rai hoa thanh bong lưng một
ong lao. Bong lưng kia To Minh rất quen thuộc, khiến đoi mắt hắn kich động.
Biết ro la giả nhưng co thể nhin A Cong một cai, To Minh đa rất thỏa man.
"Việc khieu chiến Ham Sơn Xich đa kết thuc, ngươi đa thất bại. May mắn khong
chết, khuyen ngươi nhanh chong rời đi, nếu con tiếp tục sẽ coi la khieu khich
uy nghiem Phổ Khương bộ lạc ta…" Thanh am mềm am trầm lại cất len, lời noi mềm
mại nhưng ẩn chứa am độc.
Thanh am đến từ Phổ Khương bộ lạc khiến cả Ham Sơn Thanh hoan toan tĩnh lặng.
Mọi người im lặng, đối mặt Phổ Khương bộ lạc la một trong ba chủ nhan Ham Sơn
Thanh, người đi vao thanh nay bất lực phản khang.
Quy tắc khong phải họ định ra, du co thay đổi cũng khong thể theo họ. Du việc
nay hơi ngược với luc ban đầu khieu chiến Ham Sơn Xich, nhưng du sao To Minh
đa thất bại một lần. Tuy rằng lần thất bại nay khong phải Ham Sơn Xich thừa
nhận, tuy rằng hắn từ vực sau đi ra, nhưng nếu Phổ Khương bộ lạc đa nhất quyết
thi người ta kho noi cai gi, cũng khong tư cach thốt ra.
Nam Thien co lẽ co chut tư cach nhưng y lựa chọn im lặng.
Kha Cửu Tư chần chờ một lat, long thầm than. Y biết chỗ nay du sao la Ham Sơn
Thanh, du sao y la người ngoai trong thanh tri thuộc về Phổ Khương, khong co
quyền phản bac.
Lanh Ấn nhiu may, cũng im lặng.
Huyền Luan ở bầu trời phia xa, tay siết chặt lại thả ra, mắt lộ tia sang lạnh.
Y hy vọng To Minh từ chối, vậy tương đương với đối đầu Phổ Khương bộ lạc, minh
khong cần ra tay cũng diệt được hắn!
Mỗi người đều im lặng, Han Phỉ Tử cui đầu, khong biết suy nghĩ cai gi.
Nui Nhan Tri, nui An Đong, khi nui Phổ Khương phat ra giọng noi mềm am trầm
kia thi cũng im lặng.
Thế gian bỗng nhien tĩnh lặng, ngay cả sấm cũng khong xuất hiện tại đay.
Từng anh mắt trong Ham Sơn Thanh đều tập trung vao người To Minh. Chủ nhan
từng anh mắt muốn biết To Minh sẽ lựa chọn thế nao.
Nhưng họ khong biết la, bay giờ To Minh khong them để ý thanh am mềm am trầm
kia, mắt hắn đa bị than hinh ong lao do sương khoi biến thanh chiếm hết.
Than hinh hắn run rẩy, giọt lệ trong mắt lại tuon trao, nhin ong lao chậm rai
xoay người nhin minh, giọng To Minh khan khan.
"A Cong…"
Ông lao nay chinh la Ô Sơn Man Cong, Mặc Tang!
Ông vẫn mặc quần ao như trong tri nhớ lần cuối To Minh thấy. Bay giờ thấy To
Minh, biểu tinh ong hơi me mang, phức tạp, ngơ ngac, nhin To Minh, nhin đứa
trẻ minh nuoi nấng từ nhỏ đến lớn.
Dường như ong muốn noi cai gi nhưng khong thốt ra thanh am. Trong mắt ong sự
me mang va phức tạp dần bị nhu hoa, hiền lanh thay thế, con co chut khen ngợi,
dường như rất rất vừa long To Minh hiện giờ.
To Minh nhin A Cong, nước mắt khong ngừng trao ra. Du hắn lớn hơn nữa, co học
được lạnh lung va co độc, giết nhiều người hơn nữa, trải qua nhiều việc hơn
nữa, nhưng tất cả trong khoảnh khắc nhin thấy A Cong đều biến mất. Dường như
hắn vẫn la đứa con nit vo tư dưới Ô Sơn, co Tiểu Hồng lam bạn, co A Cong bao
dung, chờ ngay mưa đi lấy nước miếng Ô Long, chờ bộ lạc dấy len đống lửa, vong
quanh A Cong vui vẻ cười.
Luc đo trời rất xanh, may thật trắng, nhưng hắn co chut khong nhớ ra nổi.
"A Cong…toi nhớ nha…" To Minh tiến len trước, muốn tới gần nhin A Cong, du
điều nay co lẽ la hư ảo nhưng hắn khong quan tam.
A Cong nhin To Minh, anh mắt nhu hoa lam long hắn run rẩy, khiến đầu oc hắn
khong thể kiềm chế hiện ra ký ức vui sướng thuở thiếu nien.
Cang tới gần, khi To Minh đứng trước mặt A Cong do sương khoi ngưng tụ thi
nước mắt chảy cang nhiều. Hắn nhin ong lao toc bạc trắng, nhin quần ao như
trong tri nhớ, nhin ong, To Minh nặn ra nhụ cười.
"A Cong, Lạp To đa lớn rồi, người xem, toi cao len khong it…"
A Cong mỉm cười nhin To Minh, hinh như khẽ thở dai, anh mắt nhu hoa lại bị
phức tạp thay thế. Trong phức tạp co tia thương hại, co ẩn ý To Minh xem khong
hiểu.
Cuối cung, To Minh nhin thấy A Cong biểu tinh lộ kien quyết. Hắn thấy đoi mắt
A Cong bắn tia sang kỳ lạ. Ánh sang lao vao đầu To Minh khiến nao hắn chấn
động.
Cung luc đo, hắn nghe đến thanh am chỉ tồn tại trong ký ức!
'To Minh…ngươi…'
To Minh giật bắn người, nhưng thanh am kia mới xuất hiện, khong đợi hắn nghe
xong thi than hinh A Cong bỗng chấn động biến mất. Sương khoi như bị lực lượng
cường đại từ phia sau đanh tan, khiến mọi thứ biến mất trước mặt To Minh!
Sương khoi biến mất, A Cong tan biến, ngay cả thanh am kia cũng thanh dư am
yếu ớt mơ hồ, khiến hắn khong nghe ro. Tất cả khong phải vi To Minh đạp hư
khong, khong phải vi Ham Sơn Xich xảy ra vấn đề, ma vi luc nay co lực trung
kich cường đại rit gao xong đến.
Lực trung kich mạnh mẽ nay la cai vong xương đen. Vong xương đen từ nui Phổ
Khương bay xe gio thẳng đến To Minh. Chinh no chấn động Ham Sơn Xich, khiến ảo
ảnh tren day xich biến mất.
Đoi mắt To Minh đỏ len. Vốn hắn đa học được binh tĩnh, học sẽ khong xuc động,
nhưng co một số việc hắn khong thể nhẫn nhịn, hắn tuyệt khong thể nhịn xuống!
Trong những chuyện đo co A Cong!
Vong xương lao đến tan loạn sương mu ngưng tụ A Cong, đanh tan tốt đẹp va vui
sướng thời thiếu nien hiện ra trong long To Minh. Hinh ảnh nay tựa như khi hắn
đi tren con đường mau ngoai chỗ tổ tien Ham Sơn bế quan. Nhin Ô Sơn cuối cung
bị một ban tay to bop nat, lộ ra anh mắt.
Vong xương va chủ nhan của no xuc phạm lằn ranh To Minh khong để người đụng
vao, khiến hắn…đien cuồng!
Một tiếng gầm đa rất lau khong phat ra từ miệng To Minh, vang vọng quanh trời
đất, dung hợp với tiếng sấm truyền đến từ bầu trời. Giống như hắn giận tương
đương với trời gầm.
Trong tiếng rống nay, To Minh mạnh ngẩng đầu, đoi mắt co bong huyết nguyệt.
Đối mặt vong xương bay đến, To Minh sải một bước dai, cả người bộc phat khi
huyết hinh thanh lực lượng kinh người, co thật nhiều anh trăng nhanh chong
giang xuống, thậm khi Khắc Ấn thuật cũng vao luc nay bung phat. Ánh sang xanh
chợt loe giữa tran, kiếm nhỏ xanh hoa thanh luồng sang xanh, ngưng tụ lực
lượng toan bộ sợi mau của To Minh, ngưng tụ bong huyết nguyệt, ngưng tụ Khắc
Ấn thuật, anh sang xanh chợt loe!
Ánh sang choi mắt, khong co tia chớp, nhưng trời đất vao luc nay thoang chốc
bị anh sang xanh chiếu sang. Tiếng sấm ầm vang, anh sang xanh bay thẳng đến
vong xương, đụng vao no, chem xuyen qua!
Oanh! một tiếng nổ, trời đất chấn động, động đất. To Minh hộc ra bung mau, lien tục lui ra sau vai bước, nhưng mỗi đạp một bước đều chinh xac đạp tren day xich.
Ánh sang xanh tan biến quay trở lại, dung nhập vao người To Minh. Ánh sang
xanh từ khi xuất hiện đến luc kết thuc chỉ trong khoảnh khắc, căn bản khong ai
nhin ra no rốt cuộc la cai gi!
Trước mặt To Minh, vong xương khong động đậy, mặt tren xuất hiện khe hở nhỏ,
bỗng nhien trực tiếp vỡ thanh hai nửa rơi xuống vực sau!
Bay giờ tren nui Phổ Khương, người đan ong mập mạp chấn động than hinh, hộc
bung mau, mặt trắng bệch. Thậm chi la than thịt beo cũng quai lạ rut nhỏ hơn
phan nửa.
"Ngươi thật to gan, đa cảnh cao rồi ngươi con đi tiếp, muốn khieu khich Phổ
Khương bộ lạc ta sao. Lại cho ngươi một cơ hội cuối cung, lập tức lui lại!
Ngươi, thất bại!" Người đan ong mập mạp truyền ra thanh am mềm am trầm suy
yếu.
"Ta, khong đồng ý!" To Minh lau vết mau nơi khoe miệng, lạnh lung nhin nui Phổ
Khương, bay giờ hắn đa binh tĩnh trở lại.
"Ngươi khong đồng ý? Ngươi co tư cach gi khong đồng ý việc nay? Ngươi chẳng
qua la người ngoai Ham Sơn, việc Ham Sơn do ba bộ lạc ta lam chủ! Ba giay sau
nếu ngươi con khong lui thi đừng nghĩ đi nữa!" Noi chuyện khong phải người đan
ong mập mạp ma một ong lao khac đứng cạnh Phổ Khương Man Cong. Ông lao vẻ mặt
kieu ngạo, cười nhạt mang theo khinh thường.
Lời vừa noi ra, người đan ong mập mạp lập tức cau may, muốn noi gi nhưng rốt
cuộc khong len tiếng.
Con về Phổ Khương Man Cong thi từ đầu đến cuối khong noi lời nao, nhưng anh
mắt lạnh lẽo noi ro tam tinh.
To Minh im lặng.
Người trong Ham Sơn Thanh co người siết chặt nắm tay. Họ cũng la người ngoai
Ham Sơn. Du ở lại Ham Sơn Thanh nhiều năm, nhưng thanh nay thuộc về ba bộ lạc,
khong phải tộc nhan ba bộ lạc thi đều la người ngoai!
Họ đich thật khong tư cach phản bac, nhưng ngay cang nhiều người anh mắt nhin
hướng Phổ Khương bộ lạc ẩn chứa lạnh lung. Đối với To Minh thi dần trao dang
cảm giac đồng cảm, vi họ cung la người ngoai.
Ba người Nam Thien, Kha Cửu Tư, Lanh Ấn sau khi nghe cau nay cũng lạnh lung
nhin nui Phổ Khương, nhưng họ vẫn lựa chọn im lặng.
"Vậy lao ba ta co tư cach hay khong?"