Người đăng: Boss
Tren nui Nhan Tri, ba lao mắt đục ngầu chớp loe nhin chuong Ham Sơn, lại nhin
cột đa dưới Ham Sơn Xich bay giờ đang bị mọi người kinh ho nhin chằm chằm.
Nhan Loan ben cạnh ba lao biểu tinh kho tin, co cung suy đoan như mọi người.
"Trừ phi…trừ phi hắn thật khong chết! Nếu khong thi vi sao cột đa khong hạ
xuống!"
Ba lao im lặng, nhin mấy cột đa, nhiu may. Việc nay ba rất it thấy, khong hiểu
nổi.
Đem bởi vi co may đen che ma anh trăng kho thể chiếu sang hết, khiến mặt đất
tuy khong đến mức khong thấy năm ngon tay nhưng cũng mơ hồ. Vẫn co thể thấy
Ham Sơn Xich ở giữa khong trung luc lắc. Vai cay cột Ham Sơn vẫn đứng thẳng
tại đo, khong thấy co dấu hiệu hạ xuống.
Tiếng hit thở nặng nề dần biến nhiều hơn trong Ham Sơn Thanh. Mọi người, bao
gồm cả những người đa rời đi bay giờ đều chăm chu nhin.
Cảm giac như yen tĩnh trước cơn song dữ đe ep cả Ham Sơn. Tận cung tầm mắt mọi
người chờ đợi dưới sợi xich lung lay co lẽ sẽ xuất hiện bong người.
To Minh khong biết co nhiều người đang chờ minh xuất hiện, hắn thậm chi khong
biết minh một bước đạp hư khong. Khac với mọi người, bay giờ thần tri To Minh
khong mơ hồ, ý thức rất tỉnh tao, nhưng mắt hắn thấy lại hoan toan khac hẳn
với người ta!
Hắn thấy, vẫn la Ham Sơn Xich lung lay trong gio. Hắn thấy vẫn la minh đứng
tren đoạn xich thứ bảy. Hắn thấy, la ảo ảnh Loi Thần tan biến trước mặt minh,
nụ cười the thảm khiến tim To Minh run len.
Hắn khong chia ro đay la ảo giac của minh hay của Loi Thần, hoặc la đay la
thật hay giả. Du hắn biết tất cả rất co thể la minh tưởng tượng ra. Nhưng hinh
dạng của Loi Thần, con co lời noi khiến To Minh khong thể khống chế than thể
đau đớn.
"Tự tay chon minh…" To Minh thi thao, im lặng thật lau, thật lau. Hắn khong
nghe thấy tiếng sấm vang, khong nghe thấy mưa gio thet gao, khong nhin thấy
tia chớp xẹt qua.
Hắn nhin Ham Sơn Xich, đột nhien tầm mắt hắn khong con la sợi day giắt ngang
ma dựng thẳng, ngay cả thế giới cũng đảo ngược.
Nang chan tiến len, nhưng khi To Minh đi ra khoảng mười bước thi trước mặt lại
lần nữa ngưng tụ sương khoi, hắn run len.
Sương nhanh chong ngưng tụ thanh than hinh một người đan ong. Người nay khong
co canh tay phải, mặc đồ xanh, mờ mịt đứng đo như khong biết vi sao minh xuất
hiện tại đay. Y co khuon mặt điển trai, hai mắt thoang qua me mang rồi lại sắc
ben như lưỡi kiếm.
Nhưng sự sắc ben nay khi nhin thấy To Minh thi hoa thanh ngay ngẩn, sau đo
nhiu may, biểu tinh am trầm.
"Bắc Lăng…" To Minh thi thao, ngơ ngac nhin người đan ong co dấu vết tang
thương, cảm giac kho tả dang trao trong long hắn.
"Ngươi la ai, vi sao đưa Bắc ta tới đay. Ngươi…hơi thở tren người của
ngươi…chung ta từng gặp mặt sao?" Bắc Lăng do dự chốc lat, khoảnh khắc y thấy
người trước mặt thi co cảm giac cực kỳ quen thuộc. Loại cảm giac nay khắc cốt
minh tam, như tồn tại trong năm thang xa xưa.
"Toi la…To Minh…" To Minh im lặng thật lau sau nhỏ giọng noi.
Khi nghe hai chữ To Minh, Bắc Lăng mạnh chấn động nhin chằm chằm To Minh, sắc
mặt kho tin va khong thể tin nổi, dường như hai chữ đo đối với y co ấn tượng
kho phai.
Bắc Lăng im lặng, To Minh cũng khong noi lời nao. Hắn khong biết đay la thật
hay giả, me mang xam chiếm mỗi goc than thể.
Khong biết đa qua bao lau, Bắc Lăng bỗng nhien cười nhạt. Y nhin chằm chằm To
Minh, anh mắt lạnh lung.
"La Mieu Man đại bộ lạc, khi nao thi chơi tro Man thuật huyễn hoặc nay. Khong
đi biến ảo người nước ngoai lại huyễn ra To…Minh, người đa chết. Ta mặc kệ
ngươi la vị Tiền Man nao của Mieu Man, nhưng ngươi khong được giả ra To Minh!
To Minh la tộc nhan của Bắc Lăng ta, la anh linh Ô Sơn ta. Ngươi…khong xứng
giả lam hắn!" Bắc Lăng noi xong cau cuối cung gần như rống ra.
Tren mặt y tran ngập phẫn nộ va bi thương, tựa như vết sẹo lau năm bị xe ra.
Bắc Lăng nang len tay trai, chớp mắt sau lưng biến ảo cay cung to lớn. Cay
cung lộ ra khi thế hủy trời diệt đất. Khoảnh khắc no xuất hiện, như co người
vo hinh keo cung, từng luồng khoi đen từ người Bắc Lăng tỏa ra ngưng tụ tren
đo, hinh thanh mũi ten sương đen. Giay phut cung keo ra, tiếng chấn ong ong
quanh quẩn, mũi ten gao thet rời cung bắn thẳng đến To Minh.
"Bắc Lăng…đại ca…" To Minh thi thao, ý thức của hắn rất tỉnh tao. Hắn biết đay
la giả, nhưng du la giả thi cũng muốn nhin xem, sau Bắc Lăng rồi co xuất hiện
A Cong hay khong. Co xuất hiện co gai minh từng lỡ hẹn.
Mũi ten bay nhanh đến bỗng ngừng trước mặt To Minh, giống như nắm đấm của Loi
Thần, tạm dừng.
"Ngươi mới…ngươi…mới noi cai gi!" Bắc Lăng biểu tinh cang bi thương, y nhin To
Minh thật lau sau, khep chặt đoi mắt.
"Cảm ơn ngươi đa để ta lần nữa nhin thấy To Minh. Khong cần biết ngươi thi
triển Huyễn Man nay la vi sao, hom nay…cảm ơn ngươi…" Một lat sau, Bắc Lăng mở
mắt ra, biểu tinh đa binh tĩnh lại. Ánh mắt nhu hoa nhin To Minh, như y đang
nhin em trai minh.
"To Minh, bảo trọng." Bắc Lăng mạnh xoay người, trong mắt dường như co giọt
lệ, than hinh dần tan biến trong coi trời đất.
"Bắc Lăng đại ca, Trần Han co khỏe khong!" Khoảnh khắc nay, To Minh quen khong
ngừng nhắc nhở minh mọi thứ la giả. Hắn nhin Bắc Lăng phia xa, he moi, bản
năng hỏi.
Bắc Lăng than hinh run len, chợt ngừng lại, mạnh xoay người, hit thở dồn dập,
nhin To Minh, biểu tinh me mang va do dự.
To Minh nhin Bắc Lăng, nang len tay phải sờ vao ngực, khi lấy ra thi trong tay
co một mảnh vỡ đen. Mảnh vỡ đo la Man tượng Ô Sơn tan nat bị hắn giữ lại một
mảnh!
"Du mọi thứ la giả…du khong phải la thật sự…cho du la vậy…du la vậy…thi sao
chứ!" To Minh ngẩng đầu cầm mảnh vỡ cho Bắc Lăng thấy.
Giay phut thấy mảnh vỡ, Bắc Lăng run bần bật, biểu tinh rung động ngay ngốc
nhin To Minh.
"Ngươi…thật la To Minh…"
"La toi." To Minh chua xot noi.
Bắc Lăng bỗng cất tiếng cười to, tiếng cười đầy the lương, tran ngập nỗi đau
đớn To Minh khong hiểu.
"Nếu ngươi la To Minh, vi sao ngươi khong trở lại!!! Ngươi co biết chung ta
đợi ngươi bao lau…đợi ngươi bao lau khong…To Minh, To Minh…ngươi khong phải!"
Bắc Lăng biểu tinh bi thương, xoay người, trong tiếng cười to dần đi xa, biến
mất tại Ham Sơn Xich, biến mất trong mắt To Minh.
Mai khi than hinh Bắc Lăng biến mất, To Minh đứng đo, khoe mắt tran giọt lệ.
Đa lau rồi hắn khong rơi nước mắt.
Giờ phut nay, giọt lệ chảy dọc theo go ma rơi tren Ham Sơn Xich, rơi xuống vực
sau, khong thấy tăm hơi.
'Ham Sơn Xich, ngươi rốt cuộc la sợi xich như thế nao, vi sao xuất hiện hinh
ảnh như vậy. La ngươi muốn cho ta biết điều gi ư…' To Minh nhắm mắt lại, thật
lau sau chậm rai mở ra, lặng lẽ tiến len trước.
Bay giờ đi qua sợi xich nay đa khong con quan trọng. To Minh khong muốn đoan
xem đay la thật hay giả, hắn thậm chi khong để ý co nguy hiểm hay khong. Hắn
muốn xem xem, minh đi qua con co thể gặp ai.
Từng bước một tiến len, khi đoạn xich thứ bảy bị To Minh đi hơn phan nửa thi
hắn nhin đến Ô Lạp, đến Tiễn Thủ, đến Sơn Ngan. Mai đến khi hắn thấy trước mắt
sương mu ngưng tụ xuất hiện bong lưng ong lao toc trắng xoa.
"A Cong…" Long To Minh đau đớn.
Giay phut ong lao xoay người, hắn đang định nhin kỹ thi mắt đột nhien tối đen,
kiếm keu vang vọng trong đầu. Cung luc đo, một ý niệm sốt ruột khong ngừng
trung kich tinh thần hắn. Ý niệm nay đến từ Hoa Phong bừng tỉnh bởi cảm giac
nguy hiểm.
'Chủ nhan!!! Chủ nhan, ngai tỉnh lại đi!!!'
'Chủ nhan! Ngai, ngai, ngai con chưa tỉnh thi chung ta sẽ chết chung! Ba nội
no, thằng đang chết, sao con chưa tỉnh! Muốn chết thi cũng trước thả ta ra rồi
chết chứ…ta…ta…' Hoa Phong như đien len, ý niệm sốt ruột rống giận.
Khi huyết trong người To Minh bay giờ chẳng thể di chuyển, giống như la bị ức
chế. Nhưng mạch mau bị mở ra ẩn giấu kiếm nhỏ mau xanh lại phat ra tiếng u u
chỉ minh hắn nghe thấy. Tiếng u u ngay cang manh liệt, trung kich tinh thần To
Minh, khiến hắn tỉnh lại trong nguy hiểm.
Khoảnh khắc hắn tỉnh tao, cảm giac nguy hiểm sinh mạng tran ngập tam hồn, xua
tan mọi thứ trước mắt. Thế giới trong mắt trở thanh mảnh vụn, tan biến, lộ ra
trước mắt To Minh la hắc am vo tận va than thể đang nhanh chong rơi xuống.
Hắn, thật sự tỉnh tao.
Giay phut tỉnh lại To Minh bỗng nhien hiểu ra, luc trước tinh cảnh la thật
cũng tốt, la giả cũng thế, kỳ thật la hinh ảnh con lại trong đầu hắn khi đi
tại đoạn xich thứ bảy trong qua trinh rơi xuống.
'Thất bại ư…minh con chưa thấy A Cong!' Than thể To Minh nhanh chong rơi
xuống, vực sau rất sau, hắn co thể cảm giac gio xung quanh đang thet gao, cơ
thể đang mau chong rơi xuống dưới.
Hoa Phong sốt ruột gầm len, kiếm ngan như sấm vang vọng trong đầu hắn.
'Hen chi người khieu chiến sợi xich thất bại hiếm khi sống sot. Ham Sơn Xich
rất quai dị, co thể ức chế khong cho vận chuyển khi huyết, khiến người me mang
mất đi ý thức, rơi xuống chỉ co đường chết. Người ngoai kho thể đến cứu hiển
nhien vi chỗ nay ức chế khi huyết, tuy theo người ma định. Năm đo Hoa Phong
trừ co Han Phỉ Tử chuẩn bị ra thi con co cả may mắn.' To Minh biểu tinh binh
tĩnh, than hinh rơi nhanh, du khong biết tận cung co bao xa nhưng lực trung
kich ngay cang mạnh, nguy hiểm manh liệt cho To Minh biết thời gian tử vong
sắp tới gần.