Người đăng: Boss
To Minh nhắm mắt lại binh tĩnh nỗi long, mở ra hộp gấm thứ nhất. Giay phut mở
ra hộp gấp co mui thảo dược ập đến, mui hương rất nhạt, nhưng khi ngửi thi To
Minh như nghe thấy khuc nhạc khong biết thổi như thế nao.
Khuc nhạc lượn lờ em tai tuyệt đẹp, khiến người nghe sẽ nghĩ đay la nhạc trời.
Thật lau sau To Minh nhin hướng hộp gấm, ben trong co ba gốc thảo dược. Thảo
dược hinh dạng rất kỳ lạ tựa như nhanh cay, nhưng mặt tren co một it lỗ nhỏ,
con về tiếng nhạc tuyệt vời khong phải ảo giac, ma la gio thổi vao lỗ nhỏ thảo
dược hinh thanh.
"Thien Lại Chi." To Minh nang len tay phải vỗ vao no, lập tức ba gốc Thien Lại
Chi va hộp gấm biến mất trong tay To Minh, bị hắn cất vao tui trữ vật.
Ánh mắt rơi vao hộp gấm thứ hai, To Minh hit thở dồn dập. Du hắn biết bản đồ
địa hinh ben trong khong đủ mọi mặt nhưng du sao cũng co hy vọng.
Tay hắn chậm rai đặt tren hộp gấp định mở ra.
"Nếu huynh định mở no ra vậy phải trị hết cho Phương Mộc đa." Một thanh am mềm
nhẹ vang ben cạnh To Minh. Theo thanh am xuất hiện con co mui hương nhan nhạt.
Tuy mui hương nay đến sau dược hương Thien Lại Chi, nhưng cho người cảm giac
khac nhau, dược hương như trần, hương nay như mộng.
To Minh sắc mặt binh thường khong co biến đổi gi. Hắn đa sớm nhận ra Han
Thương Tử đến, khong vi lời của co ma tạm dừng. To Minh binh tĩnh mở ra hộp
gấm, thấy ben trong đặt một tấm da thu xếp chỉnh tề.
Nhin da thu, trong mắt To Minh nổi len phức tạp, hắn bỗng nhien khong dam
nhin. Hắn sợ minh trong thấy, hiểu được co khac nhau. Hắn sợ thế gian nay
khong co…Ô Sơn!
Han Thương Tử nhẹ bước tới trước mặt To Minh, ngồi xếp bằng nhin người đan ong
đeo mặt nạ. Co co thể thấy sự phức tạp khong che giấu trong mắt To Minh.
Hai người khong mở miệng, im lặng lat sau To Minh cầm len da thu trong hộp, mở
ra, tập trung nhin.
"Thất vọng khong?" Han Thương Tử nhẹ giọng hỏi. Giọng co rất nhẹ lọt vao tai
người co cảm giac kho mieu tả. Tựa như chinh co, vẻ ngoai mềm yếu mỹ lệ động
long người, nhưng trong long kien cường hơn nhiều nam giới.
To Minh nhin bản đồ địa hinh trước mặt, vẽ tỉ mỉ, chẳng những bao gồm địa hinh
gần Ham Sơn, thậm chi xung quanh cũng kỹ cang. Nhin từ bản đồ thi đất Nam Thần
rất rộng lớn.
Chẳng qua du bản đồ tỉ mỉ nhưng khong phải To Minh muốn. To Minh nhắm mắt lại,
im lặng. Kỳ thật chinh To Minh cũng biết, hắn muốn loại bản đồ chỉ sợ khong
phải bộ lạc nho nhỏ cỡ trung cho được. Nhưng biết la một việc, thấy lại la
việc khac.
"Co chut." Bay giờ long To Minh cũng loạn như trong đay mắt. Hắn hy vọng trong
thấy bản đồ minh khao khat rồi lại khong muốn thấy. Loại phức tạp nay đến từ
me mang hắn chon sau trong đay long.
"Vật nay huynh chỉ co thể nhin, khong thể mang đi." Ánh mắt Han Thương Tử nhin
To Minh co thương hại, nhẹ giọng noi.
"Ta biết." To Minh mở mắt ra, khong nhin Han Thương Tử ma hướng về trời đất
phương xa tối tăm. Hắn khong biết bay giờ minh ở trong mắt Han Thương Tử, co
nhin thấy sự co độc.
"Co từng noi nếu co một ngay toi nhớ tới cai gi co thể đến tim co." To Minh
thi thao.
"Phải." Han Thương Tử nhẹ giọng noi.
Lại la tĩnh lặng, lần nay thời gian yen lặng hơi lau. Bầu trời tối đen co
trăng, nhiều ngoi sao lấp lanh quanh trăng.
Gio thổi bay sợi toc của Han Thương Tử, khiến bay giờ co ở dưới anh trăng đặc
biệt xinh đẹp.
"Co nhin thấy cai gi?" To Minh đanh vỡ im lặng, thi thao.
Han Thương Tử khong len tiếng ma cắn moi dưới nhin To Minh, hai mắt tỏa anh
sang động long người. Co nhin To Minh rất lau như đặt quyết tam.
"Huynh…co thể ước hẹn với toi khong…"
Hai chữ ước hẹn phat ra từ miệng co rơi vao tai To Minh, hắn chấn động tinh
thần, khong thể dung binh tĩnh khống chế, du che giấu sau hơn nữa, triệt để
che lấp thi sẽ vi một it sự việc, một it lời noi ma đụng chạm bi thương.
Bay giờ vết thương bị chạm vao như song gợn lan tran trong người To Minh,
trong linh hồn. Khiến hắn nhin như binh thường nhưng người ngoai sao biết nỗi
long.
Du Han Thương Tử khong biết, chỉ nhờ vao trực giac nữ tinh liền lập tức phat
hiện, To Minh ở trước mặt minh cho cảm giac co đơn ra con co bi thương kho tả.
"Huynh…" Han Thương Tử ngay ra. Co rất thong minh, lập tức đoan được lời của
minh co lẽ một số từ la lý do khiến Mặc To nay đau thương.
'Ước hẹn ư…' Han Thương Tử khong noi ra.
'Ước hẹn…' Tim To Minh đau nhoi, cơ thể hắn khong run nhưng bi thương khong
thể khống chế tran ngập, từ ngữ nay co ý nghĩa đặc biệt với hắn.
Từng co một co gai đứng trong tuyết cười nhin hắn.
[Anh noi xem, nếu chung ta cứ đi mai trong tuyết, co hay khong sẽ đi tới đầu
bạc…]
Từng co một co gai ở tren lưng om hắn, nhịp tim của hai người đập cung một
nhịp, khuon mặt đỏ ửng vui vao lưng hắn.
[Co thể cung toi, đi vong vong khong…]
Từng co một co gai đứng đo cắn moi, đoi mắt xinh đẹp nhấp nhay me hoặc phủi
tuyết tren ao hắn.
[To Minh, đay la ước hẹn…toi chờ anh…]
Đay la một ước hẹn, ma To Minh la người khong thực hiện lời hứa.
'Sắp năm năm, hoặc co lẽ khong phải năm năm…' Long To Minh cang đau, co chut
xot xa.
Thế gian nay co rất nhiều bi thương, co lẽ hắn khong phải người đau nhất.
Nhưng nếu đau thương nhất la sống va chết, la năm thang vo tận ngăn cach, vậy
đau của To Minh chinh la khong biết co tồn tại sống va chết hay khong, co tồn
tại năm thang cach trở, loại bi thương tăng them me mang nay cang đau đớn hơn.
"Xin lỗi…" Han Thương Tử cắn moi nhẹ giọng noi. Co khong thể đồng cảm nỗi đau
của To Minh nhưng co thể cảm giac người trước mắt đang bi thương.
"La ước hẹn gi." Giọng To Minh han khan, nhin Han Thương Tử trước mặt, nhin
sợi toc bị gio thổi che đi khuon mặt xa lạ. Dường như hắn mơ hồ thấy đến Bạch
Linh.
Thời gian khac nhau, địa phương khac nhau, người khac nhau, lời ước hẹn giống
nhau!
"Giup toi giết Tư Ma Tin! Giết hắn rồi toi sẽ noi cho huynh tất cả điều toi
thấy!" Han Thương Tử nhẹ giọng noi, khi noi ra ten Tư Ma Tin thi ho hấp chợt
biến dồn dập, tay phải bản năng siết chặt.
"Tư Ma Tin la ai?" Hanh động nhỏ be đo bị To Minh nhin thấy.
"Người co tiếng la thien tai cao nhất từ trước giờ của Thien Han tong. Co thể
ở ngay ngan năm một thuở nghe linh hồn Man Thần đời thứ hai rống, bị gọi la
một trong những người co khả năng trở thanh Man Thần đời thứ tư nhất! La sư
huynh của toi, cũng la y tổn thương thằng be Phương Mộc!" Han Thương Tử cui
đầu, nhẹ giọng len tiếng.
To Minh binh tĩnh nhin Han Thương Tử, khong noi gi.
"Toi biết huynh nghi ngờ, lấy than phận va tu vi như Tư Ma Tin sao phải bị
thương Phương Mộc." Han Thương Tử ngẩng đầu len, dưới anh trăng du khuon mặt
co khong đẹp tuyệt trần nhưng vẫn khiến người động long, chẳng qua người đo
khong bao gồm To Minh.
"Noi tiếp." To Minh ngẩng đầu nhin trăng tren cao.
"Huynh co nghe qua Man Chủng Vo Tam? Thuật nay la Man Thần đời thứ hai sang
tạo ra, Tư Ma Tin tu luyện chinh la Man thuật nay. Từ khi Man Thần thứ hai
sang tạo thuật đo đến nay, Man tộc đời sau khong người co thể tu hanh hoan
chỉnh, kho phat huy sức mạnh, khong thể tu luyện đến vo tam cho nen khong
thanh cong được. Một khi hoan thanh thuật nay, tất cả Man Chủng trưởng thanh
đều hiến dang cho người đo. Man Thần đời thứ hai bởi vi thuật nay ma ở nước
ngoai đạt thanh than phận Man Thần. Tư Ma Tin đich thực tai năng hơn người, y
vốn la người đa tinh, khac tịch tan kinh, lấy tinh vao tam phan hoa ra Man
Chủng phan ra chủng tinh, người vo tinh cho nen vo tam! Phương Mộc khi sinh ra
từng được Man Cong xem tư chất, cho rằng thằng be la hy vọng tương lai của An
Đong bộ lạc. Năm đo Tư Ma Tin theo Thien Han tong đến Ham Sơn Thanh lựa chọn
đệ tử sử dụng. Phương Mộc trở thanh Man Chủng của y, toi, bị y chủng tinh."
Han Thương Tử binh tĩnh noi, dường như khong phải noi về chinh minh. Nhưng co
cang binh tĩnh thi To Minh cang co thể cảm giac thu hận trong long co.
"Phương Mộc khong bị thương, thằng be la Man Chủng của Tư Ma Tin, nếu huynh
thật co thể chữa trị cho no thi cũng sẽ đắc tội với Tư Ma Tin."
To Minh im lặng nhin Han Thương Tử, đối với lời của co hắn khong hoan toan tin
tưởng.
"Nếu Phương Mộc được xem la hy vọng của An Đong bộ lạc, vi sao ra việc nay ma
An Đong bộ lạc khong ngăn cản."
"Ngăn được sao? Ngay cả anh toi la tộc trưởng con khong biết việc nay, cho
rằng Phương Mộc bị người tổn thương. Người biết chuyện, cả An Đong bộ lạc trừ
toi ra chỉ co Man Cong. Ông ấy sẽ khong ngăn cản, thậm chi du anh toi biết sự
việc cũng sẽ chỉ im lặng. Man Chủng của Tư Ma Tin co rất nhiều, co thể trở
thanh Man Chủng của y, dang ra một phần sức lực cho sự xuất hiện Man Thần đời
thứ tư, theo nhiều người thấy la quang vinh. Toi thậm chi khong biết nếu
Phương Mộc biết chuyện nay, phải chăng cũng sẽ cho rằng đay la quang vinh.
Nhưng toi khong cho la vậy!" Han Thương Tử ngẩng đầu, đoi mắt xinh đẹp nhin To
Minh.
"Huynh cho rằng như thế sao?"
To Minh khong len tiếng.
"Chẳng những xem Man Chủng la quang vinh, người giống toi bị chủng tinh cũng
lấy lam vinh quang, Man tộc nay khong phải Man tộc đời thứ nhất, đời thứ hai
Man Thần dẫn dắt. Đay la một Man tộc bị bệnh, tất cả mọi người đều ngủ say,
một Man tộc coi hy sinh la vinh, coi no dịch la vinh! Han Phỉ Tử cũng khong
trốn thoat vận mệnh nay!" Han Thương Tử tiếng noi hơi dồn dập.
To Minh nhin co, co gai noi ra mấy lời nay khiến hắn thấy co co chut khac
biệt.
"Ta lam sao tin được ngươi?" Thật lau sau, To Minh từ từ noi.
Han Thương Tử im lặng giay lat, mặt ửng hồng, liếc To Minh một cai, cắn răng.