Người đăng: Boss
Trong đam cầu vồng co Nhan Loan, co An Đong Man Cong, co năm cường giả Khai
Trần Ham Sơn Thanh, con co mấy người thuộc ba bộ lạc như Han Phỉ Tử, Han
Thương Tử cũng tại đay. Chẳng qua trận tim kiếm nay đa định trước la khong co
thu hoạch.
Hang động To Minh ở trừ phi tự hắn ra ngoai, nếu khong thi nửa tầng trong bốn
tầng rưỡi khong gian Ham Khong sang tạo ra ngay cả Chu tả giao Thien Han tong
đều khong phat hiện, sao họ co thể tim được?
Tim kiếm mấy ngay lien tục, những người đo lặng lẽ tan ra. Họ khong tim được
manh mối nao tại đay. Theo họ thấy thi người bi ẩn hoan thanh Ngưng Huyết đa
rời đi.
Từ nay về sau trong vong một thang, những gi lien quan đến than phận người bi
ẩn hoan thanh Ngưng Huyết trở thanh tieu điểm cho mọi người ban tan. Từng suy
đoan lien tiếp, co tưởng tượng khiến người kho tin, tựa như Mặc To bi ẩn kia,
bị người trong Ham Sơn Thanh nhớ kỹ.
Dần dần người ta nhắc tới ngay cang nhiều, bởi vi bi ẩn ma danh tiếng vượt qua
năm vị Khai Trần vốn co tại Ham Sơn Thanh, tỏa sang như mặt trời giữa trưa.
Cũng co người nghĩ đến Mặc To va người bi ẩn hoan thanh Ngưng Huyết phải chăng
la cung một người, chẳng qua chỉ la tưởng tượng ma thoi. Con về thủ lĩnh ba bộ
lạc, năm cường giả Khai Trần Ham Sơn Thanh thi khong cho la như thế. Bởi vi co
người tiếp xuc với To Minh, so sanh xong bỏ đi suy nghĩ lien tưởng hai người
thanh một.
Mai đến hai thang sau ngay bầu trời xuất hiện thần tượng Khai Trần, bởi vi đất
bi mật Ham Sơn khong co biến đổi gi, dần dần một số người gan to lại xuất hiện
tại đay, tim kiếm co thể xuất hiện tạo hoa va thảo dược co lẽ khong ai phat
hiện.
Chẳng qua người như vậy khong nhiều, nhưng du sao thi vực sau khong đay Ham
Sơn sau hai thang yen tĩnh lại co bong người thỉnh thoảng xuất hiện.
Kiều Đạt chinh la người to gan như vậy. Du toc ga bạc trắng nhưng vẫn rất co
hứng thu tim bảo vật, tại đất bi ẩn Ham Sơn nay ga tim kiếm mấy lần, giờ nhan
luc it người lại tới nữa.
Lần nay ga khong đi một minh, ben cạnh mang theo một thiếu nien. Thiếu nien
nhin hơi ngốc nhưng được cai la Kiều Đạt noi gi nghe nấy. Hai người chạy nhanh
trong từng sơn cốc, đoi khi ngừng lại cẩn thận tim điều bi mật co lẽ khong bị
người phat hiện.
"Chu, chỗ nay khong co cai gi."
"Chu, chỗ nay cũng khong co gi hết."
"Chu, nơi nay vẫn la khong co gi." Hai người tim từng sơn cốc thiếu nien ngơ
ngac sẽ noi thầm một cau như vậy.
"Chu, ở đay…" Lối vao một sơn cốc, thiếu nien đang định noi thi bị Kiều Đạt
mấy ngay lien tục khong thu hoạch được gi ngoai đầu quat.
"Cai gi cai gi cai gi, may biết cai gi, cam mồm!"
"Chu, ở đay…" Thiếu nien gai đầu, nhưng mới noi ra lại bị cắt đứt.
"Đừng noi nữa, nếu biết trước đa khong mang may theo. Nếu mỗi chỗ đều co bau
vật thi chung ta co cơ hội được đến sao? Cai nay gọi la tim kiếm, tim kiếm co
biết khong hả? Thằng nhoc nay, nhớ kỹ, chung ta tim khong phải bau vật ma la
cảm nhận qua trinh nay!" Kiều Đạt nghiem tuc noi.
Thiếu nien mở to mắt, biểu tinh ngay ngốc khiến Kiều Đạt thấy như minh tự lầm
bầm, nang tay xoa tran.
"Thai độ của may như vậy la sai rồi. Chu cho may biết, tim bau vật la một
chuyện rất thu vị, đừng cứ nghĩ tới bau vật, qua trinh rất quan trọng. May cho
rằng chu tới đay la vi tim bảo vật? Chu cho may biết, chu chẳng qua la hưởng
thụ qua trinh!" Kiều Đạt quyết định chỉ dẫn đứa nhỏ trong gia tộc minh.
"May hiểu chưa?"
"…chu, ở đay…" Thiếu nien chớp mắt, nhưng mới mở miệng thi Kiều Đạt lập tức
cười khổ. Ga biết tiếp theo đối phương định noi cai gi, lắc đầu khong them để
ý nữa tiến len trước.
"Chu, con hiểu qua trinh chung ta phải đi." Thấy Kiều Đạt khong để ý tới minh,
thiếu nien như hiểu ra cai gi, vội chạy theo sau bẻ ngon tay lầm bầm.
"Tựa như mới rồi ro rang con nhin thấy bau vật ma chu khong them để ý, ừm, con
hiểu rồi, chung ta phải đi qua qua trinh…" Thiếu nien con đang thi thầm.
"Đung, chinh la vậy đo, du may nhin thấy bảo vật ma chu thi…cai gi…may mới noi
gi? Bau vật, may nhin thấy bau vật!?" Kiều Đạt đang sờ rau gật gu cất bước
chợt dừng lại, mạnh ngoai đầu, trợn to mắt.
Thiếu nien ngơ ngac chỉ sơn cốc họ vừa rời khỏi.
"Ở đo đo, mới rồi con định noi cho chu chỗ đo phat ra anh sang."
Cậu vừa dứt lời thi Kiều Đạt veo một cai nhanh chong lao thẳng đến sơn cốc.
Thiếu nien gai đầu, kho hiểu, ro rang chu bảo coi thường bau vật nhưng sao giờ
khong hưởng thụ qua trinh. Cậu cảm thấy vấn đề nay rất tham sau, khong hiểu
nổi nhưng cũng nhanh chong chạy theo. Cậu mới vao sơn cốc liền thấy Kiều Đạt
khong ngừng tim kiếm xung quanh.
"Chỗ nao, chỗ nao phat ra anh sang?"
"Chinh la đay, con mới thấy co anh sang." Thiếu nien tiến nhanh vai bước chỉ
một chỗ tren vach đa sơn cốc. Chỉ tay một cai, ngon tay của thiếu nien xuyen
thấu qua vach đa.
Hinh ảnh nay khiến Kiều Đạt lộ ra mừng như đien va kich động. Ga vội vang liếc
xung quanh, xac định khong ai thi đi tới chỗ thiếu nien, quan sat vach đa nửa
ngay, nang tay len chạm vao đo, xuyen thấu qua.
"Ha ha, rốt cuộc để Kiều Đạt ta tim ra một chỗ bi mật!" Kiều Đạt kich động tum
lấy thiếu nien ngơ ngac nhao vao vach đa, xuyen thấu qua.
"Van Diệp Thảo, nhiều Van Diệp Thảo như vậy! Bay giờ một gốc Van Diệp Thảo co
thể ban ra một trăm thạch tệ, giau, giau rồi!!!" Kiều Đạt vừa tiến vao thi đoi
mắt sang ngời nhin chằm chằm phương xa một mảnh đất trồng thảo dược, xoa tay,
vo cung hưng phấn.
"Chu, ở đay…" Chợt truyền đến thanh am ngơ ngac của thiếu nien.
"Biết biết, chỗ nay co thảo dược, thảo dược chinh la bau vật đo." Kiều Đạt
tiến nhanh vai bước, đi tới chỗ trồng thảo dược, ngồi xổm xuống vội ngắt từng
gốc cay, mặt tran đầy vui vẻ.
"Chu, ở đay…" Giọng thiếu nien co chut run.
"Biết rồi, may đang hỏi chu vi sao khong hưởng thụ qua trinh chứ gi. Chu cho
may biết, qua trinh quan trọng ma bau vật cang quan trọng hơn, ừm, may phải
nhớ kỹ điều nay!" Kiều Đạt vui vẻ nen khong mất kien nhẫn, vừa giải thich vừa
vội tom lấy một mớ thảo dược.
"Chu, ở đay…" Giọng thiếu nien cang them run, ẩn chứa kinh khủng.
Đang tiếc bay giờ tất cả sức chu ý của Kiều Đạt đều bị thảo dược hấp dẫn nen
khong phat hiện.
"Tam gốc, mười gốc, mười ba gốc, giau, lần nay giau thật rồi! Mười bốn gốc,
mười lăm, ai da, rốt cuộc may muốn noi gi nữa, chẳng phải chu đa dạy rồi sao!"
Kiều Đạt miệng lầm bầm tay thu gom.
"Hắn tưởng noi chỗ nay co người." Một thanh am lạnh lung vang vọng tại đay.
Thanh am xuất hiện qua đột nhien khiến ban tay chuẩn bị chộp lấy thảo dược thứ
mười sau tạm dừng, mạnh ngoai đầu, sắc mặt kinh ngạc.
Chỉ thấy ben cạnh thiếu nien đứng một người. Người nay mặc đồ đen, khuon mặt
thanh tu, dưới đoi mắt co một vết sẹo ẩn hiện, anh mắt lạnh lung nhin chinh
minh.
"Chu, hắn noi đung, con muốn noi la nơi nay co…" Thiếu nien thở một hơi dai,
biểu tinh cũng khẩn trương.
Tim Kiều Đạt đập thinh thịch, long dấy len hung ac. Thảo dược nơi đay trong
mắt ga co gia trị rất lớn, khong thể tranh cho tranh gianh. Nhưng thiếu nien
đứng cạnh đối phương lam Kiều Đạt chần chờ. Đang luc ga do dự thi phat hiện
thanh nien nhin hướng minh, anh mắt lạnh lẽo như thực chất khiến than thể Kiều
Đạt run len. Tựa như chớp mắt ga chim trong hồ băng, từ đầu đến chan khong con
chut mau.
"Tiền…tiền bối…tiền bối tha mạng!" Kiều Đạt run rẩy quỳ xuống đất vội xin tha.
Du ga khong biết tu vi người trước mặt nhưng đối phương chỉ dung một anh mắt
đa khiến minh như rơi vao hầm băng, hiển nhien khong phải Ngưng Huyết cảnh co
thể lam được. Đặc biệt la hiện tại ga phat hiện sợi mau của minh khong thể
hiện ra trước mặt người nay, khiến ga hoảng sợ tam kinh hoang.
Thanh nien nay chinh la To Minh!
Trong hai thang nay To Minh dần ức chế sợi mau, hom nay xuất quan, định tim
cach rời khỏi đất bi ẩn Ham Sơn. Nhưng hắn vừa mới ra khỏi nửa tầng khong gian
thi đa xuất hiện trong hang động nay, đang muốn rời đi thi phat hiện một giả
một trẻ xam nhập.
Người lớn tuổi dường như khong them nhin minh, lao thẳng đến Van Diệp Thảo ma
To Minh khong them để ý, chỉ co thiếu nien đứng đo ngơ ngac nhin minh.
To Minh nhin chằm chằm người lớn tuổi, mắt lộ suy tư.
'Sau khi Ham Khong chết, trừ phi chỗ nay xảy ra biến đổi gi. Tu vi ong ta chỉ
khoảng tầng thứ bảy Ngưng Huyết, mang theo con nit co thể tới đay…'
Tim Kiều Đạt đập nhanh, khẩn trương muốn chết. Ga toat mồ hoi đầm đia.
"Đem những chuyện lớn xảy ra mấy năm tại Ham Sơn Thanh noi hết, nếu ta vừa
long thi thảo dược tại đay đều cho ngươi." To Minh chậm rai mở miệng.
Kiều Đạt khong dam lau mồ hoi tran, khong dam đoan vi sao đối phương hỏi như
vậy, nghe bảo thi vội cung kinh mở miệng, đem tất cả chuyện mấy năm nay ga
biết được đều noi hết. Khi ga noi mấy thang trước chỗ nay khong phong kin nữa,
co thể tuy ý đến thi To Minh biểu tinh binh tĩnh khong chut biến đổi.
"…Mặc To nay vẫn cứ giữ sự bi ẩn, va cả người thần bi hoan thanh Ngưng Huyết…"
Giọng Kiều Đạt run run, đem ban tan trong Ham Sơn Thanh đối với Mặc To va
người hoan thanh Ngưng Huyết, con co bầu trời hiện tượng lạ đều noi hết. Nhưng
cang noi thi than hinh cang run dữ dội. Ga nhin To Minh, mơ hồ đoan được cai
gi.
To Minh đứng đo im lặng nửa ngay, anh mắt rơi vao người thiếu nien đứng cạnh.
"Ngươi ten la gi?"
"Toi ten Kiều Hoanh." Thiếu nien vẫn la biểu tinh ngơ ngac.
"Thảo dược ở đay đưa ngươi." To Minh noi xong liếc thiếu nien một cai, xoay
người bước ra ngoai, biến mất.
Mai đến luc nay Kiều Đạt mới dam lau mồ hoi tran, bộ dang phập phồng lo sợ,
chỉ tay hướng thiếu nien Kiều Hoanh, gắt giọng.
"Thằng nhoc nay, sao khong sớm nhắc cho ta nơi nay co người!"
"Con co noi, la chu cứ khong cho con noi…" Tren mặt thiếu nien lộ vẻ oan ức.
"May…may…tức chết ta! Nhớ kỹ, chu cho may biết, sau nay noi lời nao thi phải
noi hết một hơi, mặc kệ ai cắt ngang cũng phải noi ra hết, khong thể tạm
dừng!" Kiều Đạt lần nữa lau mồ hoi lạnh, nhin thảo dược dưới đất, biểu tinh
vui sướng.
"Giau, lần nay giau thật rồi!"
"Tốt, con ghi nhớ xin chu yen tam sau nay mặc kệ ai cắt ngang cũng nhất định
noi hết một hơi noi xong khong ngừng chut nao khong dừng lại một hơi…" Thiếu
nien lầm bầm, noi xong thở hồng hộc.