Người đăng: Boss
Sương mỏng, hinh ảnh ký ức như song dai chảy, từng hinh ảnh To Minh quen thuộc
nhấp nhay trước mặt hắn.
Đo sẽ la ký ức quý gia nhất, bởi vi hinh ảnh nở rộ giữa sống va chết, la rực
rỡ giữa đoạt xa va bị đoạt.
Ý thức To Minh hoảng hốt nhưng hắn vẫn nhin đằng trước. Hắn muốn biết phần ký
ức minh đanh rơi rốt cuộc ẩn chứa cai gi.
Ham Khong cũng đang nhin tri nhớ của To Minh, khi nuốt ý thức của hắn thi y sẽ
đem than thể To Minh luyện thanh phan than thuộc về minh.
Trong ký ức To Minh nhin đến hinh ảnh lặp lại, đo la luc hắn bước vao nơi nay,
năm thang ngược dong trở lại bốn năm trước. Cai đem mưa trời đất dậy sấm, một
khe hở to lớn xuất hiện. Khe hở khiến trời đất biến sắc, khiến sấm set dừng
lại, nước mưa đứng lặng.
'Chinh la đay!' Ý thức của To Minh run rẩy. Năng lực Hoa Phong chỉ co thể keo
dai xem đến đay thi khong thể chịu đựng lực hut khủng bố từ hon đa trong người
To Minh truyền đến, khong thể khong từ bỏ.
Nhưng hom nay đổi lại Ham Khong, nguyen thần Ham Khong mạnh hơn Hoa Phong vo
số lần, To Minh hy vọng co thể trong thấy điều khac!
'Ủa! Trong linh thể của ngươi co cai gi! Đay la cai gi!!!' Đột nhien truyền
đến thanh am của Ham Khong, trong giọng noi lộ ra kinh ngạc thậm chi ẩn chứa
kinh khủng va kho tin.
'Điều nay…khong thể nao…'
Khoảnh khắc giọng Ham Khong xuất hiện, trước mặt To Minh sương mu tản ra, hinh
ảnh ký ức mạnh biến đổi. Lần nay la trong khe hở đem mưa thời gian troi qua.
Hinh ảnh biến đổi, xuất hiện trước mặt To Minh la khoảng tối tăm vo tận. Kỳ lạ
la du tầm mắt tối đen nhưng To Minh vẫn co thể cảm nhận được trong đo troi nổi
một than thể.
Than thể troi tại đo khong động đậy, nhắm mắt. Từ người đo To Minh cảm nhận sự
quen thuộc, hắn biết người nay la chinh minh.
'Minh rốt cuộc xem đến chỗ nay. Nhưng luc đo minh luon hon me nen khong co tri
nhớ…đay khong tinh la mất tri nhớ!' To Minh thi thao.
Hinh ảnh tĩnh lặng thật lau khong thay đổi, xuất hiện tinh huống nay khiến To
Minh co cảm giac khong tốt. Hắn trở nen sốt ruột, dường như hiểu được điều gi.
'Lau vậy ma ký ức vẫn dừng tại chỗ nay…rốt cuộc đa troi qua bao nhieu nhieu
năm…'
'Chết tiệt, vật đo rốt cuộc la gi! Ngươi keu ta đoạt xa nhưng ta lam sao đoạt
được!' Giọng chấn kinh của Ham Khong vang vọng trong ý thức To Minh. Bay giờ
nguyen thần khổng lồ của Ham Khong đang nhanh chong thu nhỏ lại, dường như
trong người y co dong chảy tối tăm hấp thu hết mọi thứ.
To Minh khong them để ý những điều đo, mờ mịt nhin hinh ảnh trong sương mu,
nhin hắc am tĩnh lặng, khong nghĩ ra đa qua bao nhieu năm thang.
Khong biết đa bao lau, khi tiếng gầm phẫn nộ của Ham Khong ngay cang yếu ớt,
To Minh bỗng nhin thấy khong gian tối đen thật lau sau lần đầu tien biến đổi!
Biến hoa nay đến từ thanh am khan đục binh tĩnh!
"Vi sao."
Giay phut nghe giọng noi đo, ý thức của To Minh run rẩy kịch liệt gần như tieu
tan. Trong mắt hắn me mang bị rung động thay thế. Hắn quen thuộc thanh am nay,
đo la của hắn!
'Minh co noi cau nay khi nao chứ…' To Minh thi thao. Hắn nhin thấy hinh ảnh cả
đời kho thể quen!
Trong hinh ảnh, hắn nhin thấy chinh minh!
Hắn thấy minh đứng trong hắc am, đoi tay, đoi chan, đầu, co năm xiềng xich to
lớn xuyen qua than thể treo giữa khong trung. Năm sợi xich lan tran vo tận
khong biết thong tới đau.
Hắn thấy minh nhắm mắt, du bị treo, du than thể tran ngập mau tươi nhưng khong
hề lộ ra biểu tinh thống khổ.
'…la minh ư…' Ý thức của To Minh rung động chưa từng co.
Hắn trong thấy minh bị troi giữa khong trung, tren mặt khong co vết sẹo mảnh
vỡ Man tượng Ô Sơn để lại.
Hắn thấy minh ở giữa khong trung, trước mắt la một cai đầu to. Cai đầu lớn hơn
minh gấp trăm lần, mai toc đỏ rực, sắc mặt uy nghiem dữ tợn.
Cai đầu nay hai lỗ tai đeo khuyen xương rắn, tren tran co ấn ký tia chớp. Tren
mặt cai đầu co thể thấy nhiều hoa văn dường như tự nhien hinh thanh, tỏa ra
hơi thở hoang da.
Cai đầu mở to mắt, du trong mắt ảm đạm khong sức sống nhưng khi To Minh trong
thấy cai đầu thi như thấy trời sụp đất nứt. Đo la ap lực khong thể hinh dung,
bễ nghễ chung sinh.
Bất cứ ai đứng trước cai đầu nay đều sẽ cui đầu, run rẩy sung bai.
Nhưng du sao no đa chết rồi. Một thanh kiếm đỏ thẫm xuyen qua đỉnh đầu cai
đầu, đam xuyen từ ben dưới lộ nửa than kiếm.
Cung luc đo, To Minh con thấy tren cai đầu co chin cay đinh đỏ cắm ben trong.
To Minh ngơ ngac nhin cai đầu, nhin đằng trước minh bị day xich treo lơ lửng.
Hắn dọc theo tầm mắt nhin thấy tren chuoi kiếm đam xuyen cai đầu một than hinh
ngồi xếp bằng.
Than hinh ấy mặc đồ rộng thung thinh, xem khong ro khuon mặt. Nhưng giay phut
To Minh nhin người nọ, ý thức lập tức tran ngập cảm giac lạnh lẽo, hoa thanh
khẩn trương, e sợ.
"Đay la số mạng của ngươi, ngươi khong thể chối bỏ." Thanh am lạnh lung như
truyền đến từ chốn xa xoi, vang vọng trong nơi hư vo, tựa như giang xuống phep
tắc thật lau khong tan đi. Bất cứ sinh linh khong tuan theo phep tắc thi sẽ bị
trừng phạt.
'Đế…đế…' Thanh am run rẩy yếu ớt mang theo kinh sợ va kinh hai của Ham Khong
vang vọng trong ý thức của To Minh.
Y chia ra một nửa lực lượng nguyen thần đối khang với lực hut ngay cang mạnh
trong người To Minh, con lại một phần nhỏ nguyen thần thi trong thấy mọi thứ
To Minh thấy.
Khi y trong thấy cai đầu to lớn thi đa sợ hai, trong thấy than hinh tren chuoi
kiếm đam xuyen cai đầu, nghe thanh am kia thi nỗi sợ trở thanh ac mộng khiến y
sợ đến cực hạn.
"Ta từ chối." To Minh trong thấy minh bị treo lơ lửng giờ đay mở mắt ra, trong
mắt tĩnh lặng, binh tĩnh đến đang sợ. Khoảnh khắc hắn mở mắt, To Minh thấy
dưới hốc mắt chinh minh co một vệt mau. Vệt mau nay như la bỗng xuất hiện, rất
nhanh hiện ro rang, đo la vết sẹo ở Ô Sơn ma hắn khong muốn xoa nhoa.
"Ngươi khiến…ta thật thất vọng…nhưng ý chi của ta, ngươi khong thể từ chối."
Than hinh ngồi xếp bằng tren chuoi kiếm vẫn khong thể trong ro hinh dang,
nhưng co thể thấy đay mắt y lạnh lung vo tinh.
Giay phut To Minh trong thấy anh mắt kia, ý thức hắn nổ tung, xuất hiện cơn
đau bị xe rach, khiến mọi thứ hắn trong thấy tan vỡ hoa thanh vo số mảnh vụn.
"Đế Thien, ngươi lừa ta!!! Ngươi lừa ta…ta…"
Cung luc đo, một tiếng het thảm the lương vang vọng. Thanh am nay la của Ham
Khong. Tiếng het thảm nhanh chong yếu ớt, đến cuối cung như tan thanh may
khoi.
Mọi thứ đều biến mất, oc To Minh khong ngừng chấn động, dường như co mười vạn
sấm set lien tục nổ, khiến tất cả điều hắn thấy tan biến. Sương mu đằng trước
nhanh chong biến đậm, mọi thứ như chưa từng xảy ra, chỉ co anh mắt đo như
xuyen thấu sương mu ký ức rơi tren người To Minh.
[Ngươi khiến ta…thật thất vọng…]
To Minh mạnh chấn động mở mắt ra, cả người ướt đẫm mồ hoi. Giay phut mở mắt,
khoe miệng hắn tran mau tươi, khong thể chịu đựng hộc ra bung mau. Ngay cả mặt
nạ cũng bị ngụm mau nay bắn ra, lộ ra khuon mặt tai nhợt me mang.
Tren mặt hắn, ben dưới đoi mắt, vết sẹo luc ở Ô Sơn ửng đỏ.
Tiếng hit thở dồn dập truyền ra từ chỗ To Minh. Hắn thở gấp, mắt tran ngập tơ
mắt, đoi tay bấu mặt đất, than thể run bần bật.
"Đay chinh la một phần nhỏ ký ức minh đa mất ư…" Thật lau sau, To Minh lau đi
mau tươi nơi khoe miệng, nhin xung quanh hắc am, thi thao.
"Minh thật sự bị xoa đi một it tri nhớ. Người xoa tri nhớ co phải la Đế Thien
trong miệng Ham Khong!?"
"Y la ai, y đến từ đau, y la người nao của minh…"
"Trong ký ức bị mất, minh đa từ chối, vi sao…"
"Con co cai đầu dưới than, cai đầu nay ro rang la người Man tộc, đo la ai…" Cơ
thể To Minh run rẩy, hắn nghĩ tới Nam Thien đa noi, Man Thần thứ hai mất đi
cai đầu.
"Chỉ một cai đầu đa khiến minh thấy kinh khiếp, trừ phi đầu nay la của Man
Thần đời thứ hai!"
"Đế Thien, Đế Thien, Ham Khong trước khi chết từng het thảm noi Đế Thien lừa
dối. Đế Thien nay rốt cuộc la ai…" To Minh thi thao, sắc mặt hoang mang.
"Ta…la ai…Tuc Mệnh, To Minh." To Minh mạnh ngẩng đầu, khong co tiếng gầm ma
vẫn la thanh am thi thao chỉ co hắn nghe thấy.
"Ta, la ai…" To Minh me mang cười thảm, đoi mắt hắn tựa như da thu bị thương,
co độc sống, như người mất đi tri nhớ khong tin mọi thứ thấy trước mắt, như cổ
thụ đa quen tuổi minh. Dường như giọt nước trong tay khong chịu nổi một lần
vung troi đi mất.
To Minh nửa quỳ tại đo, dường như lang quen chinh minh. Hắn vốn tưởng sẽ nhận
được đap an, nhưng đap an nay khiến hắn cang them me mang.
"Đay chinh la số mệnh sao…tựa như đoan toc, tim khong thấy đầu, tim khong thấy
đuoi." Hai mắt To Minh nhắm chặt, hắn nghĩ khong ro, cũng khong muốn ra ngoai,
tha một minh ngồi trong hắc am lặng lẽ tim kiếm.
Bay giờ hắn bỏ qua Ham Khong chết ben trong minh, nguyen thần vỡ nat trừ bị
hon đa trong linh thể hấp thu một it, con lại hoa thanh từng điểm sang lượn lờ
ben ngoai linh thể thức hải của hắn, chậm rai bị hấp thu.
Hắn cũng bỏ qua trong người khối Man cốt phản tổ Tế Cốt cảnh bị Ham Khong đưa
vao, vi y đa chết ma chậm rai hoa tan ben trong To Minh. Theo no hoa tan, mau
trong người To Minh đang lấy tốc độ kinh người nhanh chong di chuyển, hấp thu.
Như trước đo Ham Khong đa noi, nếu ngươi khong chết thi chinh la tạo hoa!