Người đăng: Boss
"Tộc hoang da sao hiểu được trận phap của tien gia ta. Chỗ của ta sớm khong
phải bốn tầng khong gian cấm chế ma con co nửa tầng nữa!" Tầm mắt To Minh mơ
hồ, khi ro rang thi hắn đang ở một hang động. Chỗ nay la một vung nui, xung
quanh khong co anh sang, chỉ trong thấy lờ mờ.
"Mau đưa ta về nha! Năm đo ta trọng thương đến giờ vẫn chưa lanh, hiện tại lại
từ bỏ bản ton, chỉ con thứ phan than nay khong thể keo dai qua lau. Một khi
bản ton chết ma ta con chưa đi thi sẽ chết theo! Chỉ co phan than rời khỏi Man
tộc, quy tắc tien gia khac biệt chặt đứt lien hệ với bản ton thi mới co cơ may
sống."
Tiếng thở nặng nề truyền từ ben cạnh To Minh. Ham Khong bop chặt vai To Minh,
khuon mặt y cach hắn chỉ bảy tấc. Y nhin chằm chằm mắt To Minh, trong mắt y co
đien cuồng va sốt ruột. Giờ y sắp rơi vao tuyệt vọng, khong con binh tĩnh như
trước.
"Toi khong co cach đưa ong trở về." To Minh im lặng chốc lat, từ từ noi.
"Ta nhắc lại lần nữa, đưa ta trở về!!!" Ham Khong gầm len, bop chặt vai To
Minh, mặt lộ sat khi.
"Nếu ong khong tin co thể đoạt xa nhin tri nhớ của toi, xem thử toi co lừa ong
khong." To Minh biểu tinh binh tĩnh nhin Ham Khong, đay la mục đich của hắn!
Hắn ở tận cung lối đi, ben ngoai vach đa, hiểu được rất nhiều chuyện. Đối với
việc minh co phải thật sự mất đi một vai ký ức thi hơi do dự, hắn khong thể bỏ
qua những điều đo, hắn muốn hiểu ro tất cả.
Nhưng To Minh biết dựa vao tu vi của minh, muốn biết chuyện đa xảy ra tren
người minh thi la khong thể. Cho nen hắn nghĩ tới tổ tien Ham Sơn, nghĩ đến
điều Hoa Phong noi…đoạt xa!
Trong đoạt xa co một điều, chinh la trong qua trinh co thể cưỡng ep lục tim ký
ức!
Hoa Phong khong lam được nhưng To Minh tin tưởng tổ tien Ham Sơn co thể.
'Minh muốn biết vi sao trong mắt Han Thương Tử co thương hại. Minh muốn vi sao
Nam Thien khong kể việc tộc Hỏa Man bị Man Thần hủy diệt. Minh muốn biết tren
con đường đỏ xuất hiện anh mắt lạnh lung va cau noi kia vi sao khiến minh khẩn
trương, bức rứt. Minh muốn biết nếu thật sự mất tri nhớ, vậy ký ức mất đi đo
xảy ra trong thời gian nao. Minh muốn biết ký ức đa mất rốt cuộc xảy ra chuyện
gi. Minh muốn biết A Cong va những chuyện Ô Sơn phải chăng la một giấc mộng…'
To Minh nhắm mắt lại, sau đo mạnh mở ra nhin Ham Khong biểu tinh dữ tợn.
"Giup toi, cho toi biết trong tri nhớ của toi thiếu đi cai gi, cũng cho ong
biết vi sao toi khong co cach đưa ong về lại que hương, chứng minh toi khong
gạt ong. Giup toi…cho toi biết…toi la ai…" To Minh nhẹ giọng noi, anh mắt cố
chấp.
Ham Khong nhin chằm chằm To Minh. Ánh mắt của hắn chẳng biết tại sao khiến y
thấy e ngại. Y e ngại To Minh binh tĩnh, e ngại vi cả đời y chưa từng gặp ai
yeu cầu y đoạt xa chinh minh.
"Đơn thuần đoạt xa va sưu hồn khong thể nhin tới ký ức hoan chỉnh, chỉ co mảnh
vỡ linh hồn…Nếu ngươi khong đưa ta trở về, đa chủ động yeu cầu ta đoạt xa, vậy
ta sẽ giup ngươi một lần! Phan than nay của ta la lấy người Man tộc luyện chế
thanh. Người nay khi con sống co tu vi Tế Cốt cảnh Man tộc. Nếu ngươi muốn ta
giup ngươi, vậy ta chỉ co cach luyện ngươi thanh phan than của ta! Nếu ta chết
thi ngươi chết chung, nếu ngươi khong chết thi la tạo hoa, ta giup ngươi một
phen co ngại gi!" Ham Khong sống rất lau rồi, sao khong nhin ra ben trong co
bi ẩn. Nhưng y khong co thời gian. Mắt Ham Khong loe tia độc ac. Y đợi tam
ngan năm lại đổi lấy kết quả như vậy, khong thể về nha, khong thể trở về que
hương.
Thậm chi bay giờ y tuy thời sẽ chết. Một khi bản ton ben ngoai chết, y khong
sống được. Cứ thế chết đi thi chẳng bằng đem Tuc Mệnh cho y hy vọng lại đập
nat thanh phấn luyện thanh phan than của minh, cung nhau chết, mặc kệ ra sao
thi đich thật co thể thấy hết tri nhớ của đối phương.
Khong đợi To Minh gật đầu đồng ý, Ham Khong mạnh nang tay phải một chưởng ấn
vao bụng minh, cả người đong cứng bum một tiếng ở trước mặt To Minh biến
thanh đoan mau.
Mau nhiễm cả người To Minh, trong đo chợt loe anh sang vang, một người nhỏ xiu
mau vang to cỡ ban tay bay thẳng tới giữa tran To Minh. Người nhỏ xiu nay bộ
dạng la Ham Khong nhưng trinh độ cường đại thi hơn xa Hoa Phong.
Người nhỏ xiu ngưng tụ chứ khong phải linh thể, la nguyen thần phia tren linh
anh! Ben trong than thể co một khối xương sống mau vang!
Du xương sống nay mau sắc ảm đạm nhưng lộ ra hơi thở mạnh mẽ, vật đo la thứ
cường giả Tế Cốt cảnh tu luyện, khối xương thứ nhất phản tổ!
Sự việc khac với dự đoan của To Minh nhưng kết quả cuối cung vẫn giống nhau.
Hắn khong khang cự, nhin nguyen thần Ham Khong, nhắm mắt lại.
'Chuyện tren đời nay rất it co vẹn toan, vi co sai nen mới co đung, minh đanh
cược!'
Khoảnh khắc mi mắt khep kin, nguyen thần Ham Khong đụng vao tran To Minh, chớp
mắt chui vao trong biến mất khong thấy. Giay phut y biến mất, cơ thể To Minh
run bần bật, khuon mặt giấu dưới mặt nạ lộ ra thống khổ.
Loại thống khổ nay so với luc bị Hoa Phong đoạt xa thi manh liệt hơn gấp mấy
lần, thậm chi khong thể so sanh, cach biệt như trời đất. Than thể chẳng những
đau nhức ma co cảm giac như vo số cay kim thuận theo lỗ chan long đam vao.
Tinh thần như bị nui đe, như sắp tan xương nat thịt.
Trong cơn đau nhức, khuon mặt đeo mặt nạ co giọt mau tươi dọc theo goc nhỏ
giọt, miệng mũi hắn đang chảy mau!
Thống khổ kho thể hinh dung nhưng To Minh khong gầm rống, khong đien cuồng.
Hắn xếp bằng ngồi đo, hai mắt thản nhien kien quyết. Lặng lẽ nhịn đau, im lặng
cảm nhận Ham Khong đoạt xa cũng tốt, luyện chế phan than cũng thế, binh tĩnh
chịu đựng tất cả.
Mai đến khi tầm mắt hắn mơ hồ, mai đến khi lần nữa tới nơi từng đến, trong thế
giới bị sương mu che đậy chỉ co mười met trống trải.
To Minh vẫn la đoan sang yếu ớt bay tại đay. Cảm giac quen thuộc, ý niệm quen
thuộc khiến To Minh khong run rẩy, khong sợ hai. Hắn nhin anh sang vang choi
mắt ben cạnh, nguyen thần của Ham Khong như muốn hoa tan hắn.
Nguyen thần lớn cỡ vai met, so với To Minh thi đối phương như người khổng lồ.
Luc đap xuống, mười met trống của To Minh xuất hiện chấn động như khong thể
chịu đựng sắp tan vỡ.
Ánh sang vang choi mắt, hinh dang cao lớn khiến To Minh chưa tới gần thi đa
như ngọn nến trong gio lốc tuy thời tắt.
'Đay la thức hải gi chứ, co nhiều sương như vậy!' Ham Khong nhin ro xung quanh
xong khuon mặt nguyen thần lộ ra chấn kinh. Y hiểu ro điều nay đại biểu cai
gi, nhin chằm chằm To Minh, anh mắt phức tạp.
'Ta, giup cho ngươi!' Ham Khong bật thốt lời noi, nguyen thần khổng lồ ha to
mồm hut lấy To Minh.
Du bị nuốt nhưng nơi nay la thức hải của To Minh, hắn vẫn co thể thấy sương mu
trước mặt mau chong biến mỏng, ký ức đi tới đất Nam Thần nhanh chong troi qua.
'Lần nay minh co thể trong thấy khong…' To Minh thi thao.