Dẫn Ta Đi


Người đăng: Boss

Nơi tổ tien Ham Sơn bế quan la ở dưới kiếm thuyền, tận cung lối vao, To Minh
ngồi xếp bằng tĩnh tọa mở mắt ra, trong mắt mờ mịt.

Hoa Phong khong xuất hiện ma ở trong người To Minh, khong phải thức hải, ga
rất yếu ớt, lại phải ngủ say, nếu khong sẽ tan biến.

'Ký ức của minh chỉ ngừng lại ở luc thức tỉnh bắt ken ken, khong co khe hở
xuất hiện đem mưa, khong co tiếng cười bi thương. Luc minh tỉnh thi đa nằm ở
sườn nui. Co lẽ minh mất tri nhớ la luc trong khe hở đo.' To Minh nhin lối
vao, anh mắt kien quyết.

'Hanh động của Hoa Phong khong giống giả bộ, hon đa tồn tại trong linh đoan
của minh…' To Minh sờ hon đa đen bi ẩn treo tren cổ.

'Đanh cược!' To Minh hit sau, đứng dậy khong chut do dự tiến vao hang.

Hắn đa chậm một it thời gian, bay giờ quyết định rồi thi khong thể keo dai hơn
nữa. Hắn co cảm giac manh liệt rằng, co lẽ minh va tổ tien Ham Sơn co mối quan
hệ gi đo. Những việc minh khong hiểu co lẽ tại đay sẽ tim được đap an.

'Đến đay…đến…' Thanh am tang thương sốt ruột manh liệt hơn cả ben ngoai vang
vọng trong đầu To Minh. Khoảnh khắc hắn bước vao hang tầm mắt liền mơ hồ.

Khi mọi thứ ro rang thi trước mắt hắn la trời sao nhấp nhay. Trời sao nhin
khong tới bien giới, lấp loe anh sang ngời.

"Đay la đau…" To Minh ngay ra. Chỗ nay tĩnh lặng chỉ co một minh minh.

'Nơi nay…la…tầng khong gian thứ ba…đến đay…đến đay…để ta…nhin…ngươi…' Thanh am
tang thương cang luc cang ro rang vọng trong đầu To Minh. Cung luc đo, cac
ngoi sao tren trời di chuyển bằng tốc độ mắt thường co thể thấy. Chậm rai ở
trước mặt hắn, xuất hiện mảnh đất bềnh bồng troi.

Đay la điều To Minh chưa từng thấy, mắt hắn cang me mang nhưng rất nhanh binh
tĩnh trở lại.

To Minh từng bước một tiến len. Hắn khong biết minh đa đi bao lau, khong biết
la hắn đi hướng đất bay hay chinh no troi hướng minh.

Theo hắn tới gần, khi mảnh đất bay ngay trước mắt, To Minh đạp tren no nhin
xung quanh.

Xung quanh day nui trập trung co tiếng suối roc rach. Mặt đất tran ngập cỏ
xanh, co mui thơm ập đến. Tren cỏ co một người mặc ao xam ngồi xếp bằng.

Đo la một người nhin khong ra tuổi tac. Cả người y kho gầy, đỉnh đầu chỉ co
vai sợi toc. Quần ao y như sắp mục nat. Y ngồi đo, nhắm mắt lại, dường như đa
chết.

"Ta rốt cuộc…chờ được ngươi…" Thanh am khan khan quanh quẩn tren mảnh đất.

"Tổ tien Ham Sơn?" To Minh hit sau buộc minh tỉnh tao lại, nhin cai người
dường như sắp chết.

"Ngươi co thể gọi ta la Ham Khong…" Thanh am tang thương vọng lại, khong ro
truyền đến từ đau, rơi vao tai To Minh khiến oc hắn chấn động.

"Vi sao ong keu gọi toi tới đay?" To Minh im lặng giay lat hỏi ra vấn đề.

"Khong phải ta keu ngươi tới, ma la chinh ngươi keu gọi minh tới đay…" Lần nay
thanh am khong vọng từ bốn phương ma từ người kho gầy trước mặt To Minh. Khi
noi xong, người nay mở mắt ra.

Đo la đoi mắt ảm đạm nhưng đay mắt sau thẳm sang như sao, tồn tại kich động,
khat vọng va mong chờ.

"Dẫn ta đi…" Thanh am khan khan truyền ra từ miệng Ham Khong. Giọng noi tựa
hai cay kho mất đi hơi nước ma sat khiến người nghe co chut kho chịu.

To Minh nhin tổ tien Ham Sơn hinh dang tựa như khối xương, im lặng.

"Theo ước hẹn, lao phu hoan thanh nhiệm vụ. Ta đợi ngươi thật lau…dẫn ta đi…"
Dường như Ham Khong đa rất lau khong noi chuyện, ngon ngữ hơi kho khăn, từng
chữ một thốt ra, vẻ mặt binh tĩnh giờ đay co mong chờ.

"Ta rời khỏi que hương tam ngan năm, ta muốn về nha…" Than thể tổ tien Ham Sơn
nhẹ run, thi thao noi với To Minh.

Khi Ham Khong noi ra thi bỗng cả trời sao mạnh chấn động, phương xa truyền đến
tiếng nổ ầm ầm. Từng ngoi sao chầm chậm tắt.

"Bọn họ đến rồi…mau…" Ham Khong thở gấp.

To Minh vẫn im lặng, trong lời noi của Ham Khong ẩn chứa sự việc hắn khong
hiểu ro.

"Toi lam sao để…mang ong đi?" Mắt To Minh chợt loe, chậm rai noi.

"Ngươi…" Ham Khong ngay ra, nhin chằm chằm To Minh. Trong mắt ong dần nổi len
do dự va kho tin, dường như một cau đơn giản của hắn ra ngoai sức tưởng tượng
của ong.

"Ngươi…la ai?" Đoi mắt Ham Khong lập tức biến sắc ben, ap lực cường đại khuếch
tan.

Chịu đựng ap lực, To Minh như con kiến trong giong tố, co cảm giac nghẹt thở.

To Minh lui ra sau vai bước, mặt tai nhợt, hắn nhin Ham Khong, im lặng nửa
ngay, khi tiếng nổ từ xa đến ngay cang gần thi nhẹ giọng noi.

"Toi la To Minh."

"Tuc Mệnh…khong sai, chinh la ngươi." Ham Khong thở ra, ap lực biến mất, đoi
mắt sắc ben biến thanh mong chờ. Y khong biết rằng đa đem hai chữ To Minh nghe
thanh Tuc Mệnh.

"Ngươi la Tuc Mệnh, ngươi biết cach dẫn ta rời đi…" Ham Khong kho khăn noi.

Bay giờ ben ngoai trời sao, một ngoi sao cuối cung đa tắt anh sang. To Minh va
y đứng trong mảnh đất nghe truyền đến tiếng nổ trầm đục, kịch liệt chấn động,
dường như co ai ben ngoai đang dung cach vo hinh khong ngừng đanh vao.

"Chết tiệt, chung đến qua nhanh!" Mặt Ham Khong vặn vẹo, giay dụa đứng dậy,
đạp một bước len trời.

"Ngươi ở đay đi, họ khong nhin thấy ngươi, cũng sẽ khong quấy rầy ngươi thi
phap! Ta đi cản chung! Ngươi la Tuc Mệnh, ngươi phải đưa ta trở lại! Ngươi
nhất định phải đưa ta trở về…ngươi nhất định phải, đưa ta trở lại!" Ham Khong
noi xong mạnh xoay người, lần đầu tien lộ anh mắt hung dữ, liếc To Minh một
cai xong nhoang người bay len trời.

Ben ngoai mảnh đất bay nay, trời đem tối đen khong sao bỗng vặn vẹo. Theo Ham
Khong đi ra, trời sao vặn vẹo lăn tăn gợn song, trong gợn song vang len một
tiếng nổ ro to, đi ra một ong lao ao đỏ Thien Han tong.

"Ham Khong!"

Một tiếng gầm vang vọng. Ông lao ao đỏ vẻ mặt trầm trọng, tran ngập uy nghiem,
nang len tay phải.

Chỉ thấy bầu trời tối đen biến thanh anh sang rực rỡ xoay tron thanh vong xoay
to lớn. Tiếng đung đung quanh quẩn, vong xoay lấy Ham Khong lam trung tam xoay
nhanh, hinh thanh lực lượng kinh người.

Miệng Ham Khong phat ra tiếng gao the lương. Tay phải y mạnh đẩy ra trước,
dưới chan xuất hiện một mảnh anh sang đỏ. Ben trong anh sang ro rang la bai cỏ
đỏ. Theo y phất tay, bai cỏ nhanh chong lan tran xung quanh, chớp mắt đa bao
phủ phạm vi trăm dặm.

Cung luc đo, Ham Khong thở gấp như da thu bị dồn vao đường cung, mắt dữ tợn
tran đầy khong cam long, tay phải mạnh nhấn mặt đất.

Ấn một cai, bai cỏ trăm met cuồn cuộn như co tiếng gầm truyền ra. Chỉ thấy chỗ
tay phải Ham Khong ấn xuống bốc len sương đỏ. Man sương ngưng tụ hoa thanh con
rắn to ba đầu gao thet lao ra, bay thẳng tới ong lao ao đỏ.

Ngay sau đo, tay trai Ham Khong nhấn len mặt cỏ, lập tức co tiếng rống vang
vọng. Bai cỏ lại bốc len sương đỏ hợp thanh ga đan ong mặc giap đỏ. Ga đan ong
tay cầm huyết kiếm, mắt lộ chiến ý xong hướng ong lao.

Ham Khong con chưa kết thuc, y cắn đầu lưỡi phun ra ngụm mau to. Mau rơi tren
bai cỏ đỏ khiến mặt cỏ trăm met như biến đien cuồng, nhanh chong dập dờn dai
ra tựa như toc người.

"Tộc hoang da cũng dam đối khang với tien gia ta!?" Ham Khong duỗi ra đoi tay,
đứng tren bai cỏ đỏ đang nhanh chong sinh trưởng. Du bay giờ hinh dạng y kho
gầy nhưng co khi thế kho tả đang khuếch tan.

To Minh nhin hinh ảnh nay, tim đập nhanh. Đay la lần chiến đấu mạnh nhất trừ
lần ở Ô Sơn hắn từng thấy. Những thuật phap của Ham Khong khiến tinh thần hắn
chấn động.

Ông lao ao đỏ vẻ mặt binh tĩnh, nang len tay phải chỉ một cai, khong phải
hướng về Ham Khong ma la giữa tran minh. Từ tran dọc theo chop mũi vạch một
vệt mau.

Khoảnh khắc xuất hiện vệt mau, khong trung sau lưng ong lao ao đỏ truyền đến
tiếng gầm. Một ảo ảnh to lớn như xe rach khong gian tiến đến. Đo la một quai
vật cao ngan met toan than đỏ rực.

No tựa như người khổng lồ nhưng cang giống một Man tượng biến thanh quai vật,
mặc da thu, lỏa nửa người tren, khi xuất hiện thi phat ra tiếng gầm điếc tai.

Cung luc đo, hồ lo đỏ ong lao ao đỏ đeo sau lưng tự bay len, nắp binh văng ra,
thật nhiều bong đen bay ra. Bong đen la từng linh hồn da thu, chung no keu gao
bị quai vật tum lấy bỏ vao miệng nhai nuốt.

Khi rắn ba đầu va người mặc ao giap đỏ mặt tran đầy chiến ý vọt tới, quai vật
mạnh ngẩng đầu, mắt loe tia hung tan, gầm len lao thẳng tới con rắn. Quỷ trảo
chộp lấy con rắn đặt ben miệng cắn một ngụm, sau đo vứt bỏ lại xong hướng
người mặc giap.

Tiếng đung đung vang vọng, con quai vật đang chem giết thi bai cỏ đỏ của am
Khong đa lan tran vo tận, mạnh co rut như che đậy cả khong gian nay. Tiếng nổ
chấn động trời đất.

To Minh hit sau, hồi phục binh tĩnh. Khong gian trước mặt hắn vặn vẹo, Ham
Khong từ ben trong bước ra, luc đi ra thi đoi chan thanh mảnh vụn hoa hư vo.
Sắc mặt y khong co chut mau, vọt len tum lấy To Minh dẫn theo hắn chạy nhanh
biến mất.

Mọi chuyện xảy ra qua nhanh, To Minh khong thể ne tranh đa bị Ham Khong tum
lấy. Khi bị keo đi thi hắn thấy ben ngoai đất bay, bầu trời bị bai cỏ đỏ mọc
dai như toc che phủ lại vang tiếng nổ, Ham Khong phong len hộc mau bay thẳng
đến phia xa.

Sau lưng y la ong lao ao đỏ chạy nhanh truy đuổi.


Cầu Ma - Chương #162