Người đăng: Boss
"Đến đoạt xa ta đi!" To Minh ngừng một lat, đột nhien mở miệng.
Thốt ra lời khủng khiếp khiến Hoa Phong ngay ra như phỗng, ha to miệng lat sau
mới hồi phục. Ga lập tức biến vẻ mặt khẩn trương va sợ hai, vội vang giải
thich.
'Chủ…chủ nhan, cai nay…tiểu nhan…tiểu nhan khong lam sai cai gi chứ? Tiểu nhan
luon trung thanh lam mọi chuyện vi chủ nhan…ta…'
"Để ngươi đoạt xa thi cứ đoạt, đừng noi nhiều!" To Minh lạnh lung liếc Hoa
Phong, tuy vẻ mặt hắn lạnh lung nhưng thật ra len quan sat phản ứng của Hoa
Phong.
Hoa Phong vẫn mờ mịt, cười khổ nhin To Minh, chần chờ một lat, quỳ rạp dưới
đất, mắt khong co lệ nhưng ướt đẫm.
'Chủ nhan, tiểu nhan sai rồi, tiểu nhan thật sự sai rồi, chủ nhan tha cho ta
lần nay đi, sau nay ta khong dam nữa!'
Mắt To Minh sang ngời, thong qua tia lien hệ linh hồn với Hoa Phong, hắn co
thể cảm nhận được Hoa Phong khẩn trương va sợ hai nhưng khong co vui mừng.
'Chủ nhan, khong thể đoạt xa! Nếu tiểu nhan đoạt xa chủ nhan vậy tương đương
với bị chủ nhan hủy diệt. Ta…nếu người bị ta đoạt xa thi ta cũng sống khong
được, đay la giết chinh minh…' Thoang chốc Hoa Phong khong biết nen giải thich
lam sao.
"Khong phải keu ngươi hoan toan đoạt xa. Khi ta bảo ngươi ngừng thi co thể
ngừng." To Minh chậm rai noi, việc nay đối với hắn la rất quan trọng, quyết
định bước tiếp theo hắn co nen đi vao, co nen đối mặt tổ tien Ham Sơn.
Hắn nhất định phải lam quen qua trinh đoạt xa, xem coi co thể tim ra cach nao
nắm chắc trong tay mới đanh cuộc một phen.
Lựa chọn Hoa Phong cũng la hắn cẩn thận suy nghĩ đa lau.
'Chủ nhan, ta chưa từng đoạt xa, chỉ biết cach lam. Người xac định muốn thử?'
Hoa Phong chần chờ giay lat, thấy To Minh gật đầu thi cắn răng khong dam phản
đối nữa.
Linh thể nhoang một cai hoa thanh luồng sang xanh bay thẳng đến giữa tran To
Minh. Ánh sang lấp loe như hoa tan vao tran hắn.
Than thể To Minh chấn động, chậm rai khep mắt.
'Chủ nhan…chủ nhan…' Từng tiếng keu vọng trong đầu To Minh.
Hắn mở mắt ra, đay la một thế giới tran ngập sương mu, chỉ co chỗ hắn đứng
khong đến mười met la thong thoang. Ben ngoai sương khoi mịt mu, từng tiếng
trầm đục vang vọng.
'Nơi nay la đầu oc của chủ nhan, cũng la bước đầu đoạt xa sẽ xuất hiện.' Giọng
noi cẩn thận của Hoa Phong truyền đến.
To Minh quay đầu nhin, thấy ben cạnh minh la linh thể Hoa Phong.
Linh thể toat ra ap lực khiến To Minh hơi kho chịu, hắn cui đầu nhin bản than,
ngay ra.
Bay giờ hắn khong con thể xac ma la đoan sang yếu ớt, chẳng qua sau trong đoan
sang co sợi chỉ lien kết minh va linh thể Hoa Phong, khiến To Minh co cảm giac
chỉ cần tinh thần động đậy la Hoa Phong lập tức chết ngay.
Trừ sợi chỉ nay ra, To Minh con nhin đến một thứ. Vật nay ở trong đoan sang
yếu ớt hơi mơ hồ, du chinh To Minh cũng cần cẩn thận cảm nhận mới phat hiện.
'Đay la…' To Minh tập trung nhin, lập tức co cảm giac bị hut vao đoan sang yếu
ớt. Vật mơ hồ kia la hon đa đen, xung quanh co anh sang che đậy khiến người
ben ngoai kho nhin ro.
'La no…' Khi To Minh thấy hon đa nay thi tinh thần chấn động, khiến anh sang
kịch liệt chớp nhay, lam Hoa Phong ở một ben giật nảy minh.
Hoa Phong rất sợ hai, ga sợ To Minh khong cẩn thận đụng vao sợi chỉ kia thi
minh sẽ chết tại đay, vậy qua oan rồi.
To Minh quan sat hon đa, vật nay cung hắn nhiều năm luon đeo tren cổ, khong
ngờ ở đay lại co thể thấy no. Chần chờ một lat, To Minh thử lại tới gần, giay
phut ý thức của hắn đụng chạm với hon đa thi…
'Ca ca…ca ca…'
'Ca ca…ta co thể cảm giac được…ca ca…' Thanh am con gai quen thuộc manh liệt
vang vọng trong ý thức của To Minh, khiến người hắn run len.
Thanh am nay chon sau trong đay long To Minh rất lau rồi, khong thể boi xoa,
khong thể tan đi. Trước kia truyền từ trong mộng khiến hắn co cảm giac mơ hồ
va xa xoi, nhưng thanh am nay hom nay ro rang như ngay tại trước mắt.
Khong biết qua bao lau, To Minh hồi phục ý thức rời khỏi hon đa giấu trong
đoan sang, im lặng thật lau.
'Chủ nhan…' Hoa Phong cực kỳ khẩn trương, cẩn thận len tiếng.
'Bắt đầu đi.' To Minh binh tĩnh noi.
'Vang, chủ nhan. Đay cũng la lần đầu ta tiến vao ý thức của người khac. Nhưng
ý thức của chủ nhan khong giống ta, sao co nhiều sương thế nay….' Hoa Phong
nhin xung quanh, sợ To Minh hiểu lầm nen do dự chốc lat lại nhin hướng hắn.
'Chủ nhan, đoạt xa kỳ thật rất đơn giản, chinh la ta nuốt linh đoan của người
bị đoạt xa. Nhưng chủ nhan yen tam, sao tiểu nhan dam cắn nuốt được, dung hợp
cũng giống nhau.'
'Tốt.' To Minh gật đầu.
'Tiểu nhan lam can!' Hoa Phong cắn răng một cai, linh thể bay thẳng đến chỗ To
Minh, chẳng qua nhin bộ dạng cung kinh khong giống như đoạt xa.
Giay phut linh thể Hoa Phong tới gần To Minh, họ đụng chạm nhau. Hoa Phong run
len, ý thức To Minh mạnh chấn động.
Hắn cảm giac như co tiếng sấm vang trong ý thức. Ngay sau đo, xung quanh sương
mu bỗng cuồn cuộn dang len, ben trong vang tiếng đung đung kinh thien động
địa.
Theo sương mu cuồn cuộn, linh thể của To Minh va Hoa Phong đang hoa tan, đay
khong phải cắn nuốt ma dung hợp. Ý thức hai người hợp thanh một, tuy hai ma
một. Nếu cứ tiếp tục thi cuối cung khong phải Hoa Phong hay To Minh ma la ý
thức của hai người.
To Minh cảm giac minh yếu ớt, trong dung hợp như tuy thời tan biến. Nhưng bay
giờ hắn khong them để ý điều nay ma nhin chằm chằm sương mu ben ngoai.
Hắn thấy ro sương mu ben ngoai khong ngừng cuồn cuộn, co một phần biến mỏng.
Dần dần sương mu mỏng tan đi phan nửa lộ ra hinh ảnh va ký ức giấu trong đo.
Hắn thấy hinh ảnh minh va đam Nam Thien bước vao đường bi mật, nhin minh len
nui An Đong, nhin minh ngủ say tren đỉnh nui hoang vắng, bầu trời huyết
nguyệt.
Ký ức như nước chảy từng điểm quay ngược trước mặt To Minh
Nhin thấy luyện hoa Hoa Phong, thấy chiến đấu với Han Phỉ Tử, thấy minh binh
thản tĩnh tọa phat hiện ben ngoai Hoa Phong va Huyền Luan truy sat tới gần.
Hắn thấy Ham Sơn Xich trong Ham Sơn Thanh, thấy Phương Mộc đưa thảo dược, thấy
vết thương hồi phục minh bắt giữ Phương Mộc.
Ký ức khong ngừng chiếu ngược, mai đến chỉ co một it hinh ảnh To Minh luon
ngồi trị thương khong động đậy.
'Chủ nhan…ta khong thể giữ được nữa…nếu tiếp tục thi thật sẽ dung hợp!' Thanh
am sốt ruột của Hoa Phong vang vọng trong ý thức To Minh.
'Hơn nữa linh đoan của chủ nhan co cai gi! Ta cang dung hợp thi cang xuất hiện
bai xich. Đay la cai gi…no…no đang hut ta…a…' Thanh am của Hoa Phong bỗng xuất
hiện sự sợ hai như gặp phải điều gi kho tin va đang sợ.
Ý thức của To Minh chấn động, hắn co thể cảm nhận được Hoa Phong kinh sợ. Đay
la lần đầu tien hắn phat hiện hon đa trong linh thể của minh, con co lực hut
ngay cang mạnh, khong phải hut minh ma muốn dung hợp minh với Hoa Phong!
Chia ra một phần ý thức đe ep lực hut của hon đa, thanh am suy yếu ma kien
quyết của To Minh truyền vao trong linh thể Hoa Phong.
'Tiếp tục.'
'Chủ nhan…ta…cai nay…'
'Tiếp tục!'
Hoa Phong khong len tiếng nữa, run rẩy va sợ hai tiếp tục dung hợp. Bay giờ ga
cực kỳ hối hận, cũng sợ hai đến cực độ. Ga khong biết rốt cuộc trong linh đoan
của To Minh co cai gi, ben trong cho ga cảm giac nỗi khủng bố chưa từng co. Ga
co trực giac, nếu cứ tiếp tục thi khong cần To Minh giết ga, chinh minh sẽ
triệt để mất đi tất cả.
To Minh nhin sương mu ben ngoai, sương mu mỏng đi lộ ra ký ức, hinh ảnh tĩnh
tọa xuất hiện biến hoa mới.
Đo la bầu trời ban ngay mưa sấm giao nhau, giữa khong trung vai con ken ken
bay lượn. Sườn nui nằm một người giống như đa chết, mấy con ken ken do dự thật
lau, co một con đap xuống tren than thể người nay. Nhưng khi mấy ken ken khac
cũng đap xuống, người dường như đa chết chộp lấy cổ ken ken.
Hắn mở mắt ra.
Hinh ảnh lại thay đổi, vẫn la mưa gio mịt mu nhưng khong phải ban ngay ma la
đem. Từng tiếng sấm nổ vang, đột nhien giữa khong trung xuất hiện khe hở to
lớn.
Khe hở mở ra khong gian rất lớn, am trầm. Khi no xuất hiện khiến giọt mưa bỗng
ngừng giữa khong trung. Thậm chi tia chớp cũng tạm dừng khong động đậy.
To Minh khẩn trương, bay giờ hắn quen mọi thứ, chỉ co hinh ảnh trước mắt trở
thanh duy nhất!
Ben trong khe hở tối đen kia co một bong người giay dụa, bong dang ấy toan
than đẫm mau. Khi hắn xuất hiện, nương anh sang tia chớp, To Minh thấy người
nay mở to mắt ben trong lộ đau thương.
Hắn cười bi thương từ tren trời rơi xuống, lăn xuống đỉnh nui, ở giữa sườn nui
đập vao một khối đa lớn, gục tại đo khong động đậy.
Than hinh đo chinh la To Minh.
'Chủ nhan, ta…ta…khong được!' Hinh ảnh trong sương khoi lại biến đổi, lần nay
la một mảnh tối đen dường như khong co đất đai hay bầu trời.
Nhưng luc nay Hoa Phong phat ra tiếng het thảm, sương mu trước mắt To Minh từ
mỏng manh biến đậm đặc, hinh ảnh biến mất.
Mười met thoang đang giờ biến thanh mười lăm met. Linh thể Hoa Phong co ruc
một ben, rất yếu ớt. Ga đang thương nhin To Minh, trong mắt con tồn tại kinh
khủng.
'Nếu ta keo dai lau hơn thi chết chắc rồi. May la chỉ dung hợp chứ khong cắn
nuốt, nếu khong thi…' Hoa Phong run len, thầm noi. Bay giờ nhin To Minh ga
khong biết nen noi cai gi.
To Minh im lặng giay lat, gật đầu với Hoa Phong.
'Cảm ơn ngươi, chung ta ra ngoai đi.'