Người đăng: Boss
Đong Phương Hoa khong ngừng đi qua đi lại trước mặt To Minh. ong cười lớn,
thanh am vui sướng so với luc trước cẩn thận, nương tựa cường giả thi hoan
toan khac hẳn. Bay giờ ong biến thanh người khac, vẻ mặt đắc ý, mắt sang ngời
lộ ra bi ẩn trong long.
"Hom nay lao phu bước vao Man Hồn, nếu cac vị đa đến xem lễ vậy sẽ cho cac
ngươi chinh mắt thấy, Man Hồn cảnh lam thế nao ngưng tụ ra Man tượng của
minh!" Đong Phương Hoa lớn tiếng ho, nang đoi tay vung loạn.
To Minh nhin chằm chằm Đong Phương Hoa. Hắn khong hiểu biết nhiều về người nay
nhưng trải qua đoạn thời gian tiếp xuc, hắn co thể thấy ra đay la tiểu nhan
vật cẩn thận va giống như minh, khat vọng biến mạnh. Cung luc đo, ở trước mặt
kẻ yếu thich hưởng thụ cảm giac được cung phụng.
'Bay giờ ong ta biểu hiện mới la bản than thật sự. Nhưng co gi giống với hư ảo
minh trong thấy nhỉ…' To Minh nhin Đong Phương Hoa thật lau sau, anh mắt rơi
vao người Sửu Nộ.
Sửu Nộ quỳ tren mặt đất, thở dốc, sắc mặt dữ tợn, thấp giọng gầm cho người cảm
giac đien cuồng bung nổ. Hai mắt ga lộ ra yếu đuối thi khong phối hợp với biểu
tinh chut nao.
"Nếu bay giờ biểu lộ la bản tinh thật sự, vậy Sửu Nộ trong cai ten co chữ
'nộ', minh khong biết co phải ten khai sinh khong, nhưng nếu khong phải thi
chứng minh ga thấy minh cần nhất la 'nộ'. Điều cần nhất cũng chứng minh ga
thiếu 'nộ'." To Minh thi thao, hắn cảm thấy dường như minh đa nắm được cai gi
nhưng vẫn cach một tầng giấy.
'Minh cần nhất la cai gi…' To Minh nhắm mắt lại, lat sau chậm rai mở ra nhin
Nam Thien.
Nam Thien đứng đo, khep mắt, sắc mặt biến đổi khong chừng, đắc ý, vặn vẹo, am
trầm, cười nhạt, từng loại biểu tinh dung hợp một chỗ, nhưng chiếm cứ nhiều
nhất la vẻ đắc ý.
"Người nay thich nhất tinh kế, thich đua giỡn tam kế. Thời gian minh tiếp xuc
với y khong nhiều, nhưng thong qua vai việc co thể thấy người nay rất tự tin
tam kế của minh. Y luon cảm thấy minh co thể thong qua dấu vết khống chế mọi
người, lam theo ý nghĩ của y, khong thể khong tuan theo." To Minh nhin Nam
Thien, nhin biểu tinh của y, lẩm bẩm.
"Con co y…" anh mắt To Minh rơi vao người Huyền Luan.
"Y la một người tan nhẫn, điểm nay co thể thấy luc Hoa Phong khieu chiến Ham
Sơn xich, y lấy hồn than nhan cha mẹ của Hoa Phong ra bop nat. Y tan nhẫn,
hung ac, lời noi khong hợp liền muốn giết người. Bản than la cường giả Khai
Trần, vượt tren Ngưng Huyết, tinh cach như vậy e rằng cả đời giết khong it
người…" To Minh nhin tren mặt Huyền Luan co vẻ hung tan, dường như thich giết
choc, nhưng dưới ac độc ẩn giấu sự bất lực, co vẻ quai dị.
"Minh hiểu rồi." To Minh nhỏ giọng lầm bầm, mang theo chua xot. Hắn vốn la
người rất thong minh, biểu tinh va động tac của bốn người dung hợp một chỗ,
hắn đương nhien hiểu đap an của minh la gi.
"Ngươi muốn thứ gi nhất thi chinh la thứ ngươi thiếu nhất."
"Ngươi muốn để người ta biết ngươi đa co được, kỳ thật la thứ ngươi muốn co
nhất."
"Huyền Luan tan nhẫn, hung ac, tinh tinh thich giết choc, đay la điều y muốn
nhất, cũng khiến nhiều người biết. Nhưng thật ra đay la điều y thiếu thốn
nhất. Co lẽ y giết khong it người, nhưng mọi thứ la vi che giấu sự bất lực, y
khong co cảm giac an toan. Y cảm thấy minh khong an toan, cần dung tan sat,
cần để người biết y thich giết choc, biết tan nhẫn thấm vao xương cốt y, che
giấu đi nỗi sợ trong long. Y cần tan nhẫn cho nen nhin thấy tan nhẫn. Long y
sợ hai, khao khat an toan, vậy nen tren mặt lộ ra bất lực." To Minh chua xot
lầm bầm, hắn đa hiểu.
"Nam Thien khao khat nhất, muốn để người biết nhất la tam kế, sự thong minh
của y. Kỳ thật đay chinh la điều y thiếu nhất. Y muốn người ta biết tam kế y
sau, nhưng đay cũng chứng minh y khao khat được đến no."
"Sửu Nộ trong ten co chữ 'nộ', biểu hiện ra nong nảy như phao nổ, đụng vao
liền nổ tung. Đay la điều ga khao khat, muốn để người biết nhất, cũng la ga
rất muốn co. Bởi vi bản than ga thật ra rất yếu đuối, mềm yếu." To Minh thi
thao nhin Sửu Nộ vẻ mặt giận dữ ben trong lộ ra sợ hai.
"Ta hiểu rồi, thong qua họ ta đa biết long minh." To Minh dựa vao vach đa,
cười khổ nhin noc vach đa.
"Ta luon lạnh lung để khiến minh binh tĩnh, đay la ta thiếu thốn va khao khat
co được. Ta khong muốn nhớ lại về bộ lạc, dung lạnh lung che giấu, đay chinh
la ký ức yếu ớt nhất trong long ta. Co lẽ ta thật sự đa mất đi một it ký ức.
Tren con đường mau nay ta thấy ảo ảnh, cuối cung xuất hiện anh mắt va cau noi
kia, vi sao khiến ta khẩn trương, rất chu ý, co lẽ vi đay chinh la sau tận đay
long khong muốn bị người phat hiện nhất. Tựa như Huyền Luan sợ, Sửu Nộ yếu
đuối."
"Như vậy ta cần nhất la gi…" To Minh tự hỏi nhưng rất nhanh co đap an, bởi vi
trong đầu hắn khi noi ra cau nay thi xuất hiện anh mắt cung cau noi kia.
[Ngươi khiến ta…thật thất vọng…]
"Thi ra đay mới chinh la ta…vậy ta muốn biết anh mắt kia thuộc về ai, vi sao
yra cau nay. Ký ức ta mất đi la cai gi. Thậm chi nếu ta thật sự mất đi chut
tri nhớ, vậy co phải hay khong ký ức đa bị người sửa đổi. Ta muốn biết, co
phải…" To Minh nhắm mắt lại, tim hắn đang rất đau, con co sợ hai. Hắn sợ ký ức
o Sơn phải chăng la bị sửa đổi, co phải bị boi xoa một it, co phải la giả dối.
Hắn đi qua con đường mau nay, cảm giac như bị thanh tẩy, dường như lột xac va
thăng hoa. Hắn mơ hồ cảm giac được nhưng no thật sự tồn tại.
Thời gian troi qua, khong biết đa bao lau sau, Đong Phương Hoa khong cười to
nữa ma cả người chấn động, im lặng ngồi cạnh To Minh, cui đầu, sắc mặt mờ mịt.
Sửu Nộ cũng ngừng gầm rống, vẻ mặt giận dữ biến mất hoa thanh trống rỗng, ngồi
một ben chẳng biết đang nghĩ gi.
Nam Thien cơ thể run rẩy, chậm rai mở mắt ra, trong mắt mờ mịt, lat sau mờ mịt
tan đi chỉ con lại hoảng sợ va chấn kinh. Y hit sau nhin chằm chằm To Minh. Du
sao tu vi của y la Khai Trần, giờ hồi phục lại thi mơ hồ nhớ lại.
Trong tri nhớ của y, lờ mờ cảm giac trong đam người dường như To Minh khong
giống minh. Dường như To Minh từng binh tĩnh đứng trước mặt minh, nhin minh.
Luc đo minh chẳng co sức phản khang.
Nam Thien chấn động tinh thần. Y khong biết cai nay co phải la ảo giac khong.
Y tha rằng mọi thứ chỉ la minh tưởng tượng ma khong phải thật sự. Nhưng khi y
nhin hướng To Minh, nhin đoi mắt kia mở ra binh tĩnh nhin minh, than thể Nam
Thien run len.
'Hắn biến…' Nam Thien ho hấp rối loạn. Y khong thể noi ro To Minh thay đổi chỗ
nao, nhưng co cảm giac manh liệt hiện tại To Minh rất đang sợ!
Loại đang sợ nay khong phải tu vi hay tam kế, chỉ la anh mắt. Trong mắt Nam
Thien, anh mắt To Minh ẩn chứa đứng tren cao nhin xuống, đay khong phải cố ý
tạo ra ma tự nhien hinh thanh.
Y chưa từng tưởng tượng sẽ co người liếc minh một cai, anh mắt kia khiến tim
minh đập nhanh, khẩn trương miệng lưỡi kho khốc.
"Co việc gi a?" To Minh nhẹ giọng hỏi.
"Khong…khong co gi…" Lần đầu tien Nam Thien xao động bởi lời noi của To Minh,
vội vang len tiếng.
To Minh khong noi gi them, khep mắt lại.
Huyền Luan phức tạp nhin To Minh. Y tỉnh tao cung luc với Nam Thien, thậm chi
cảm nhận cũng giống nhau. Y cảm nhận được luc trước khi minh chim đắm vao
trạng thai kia thi To Minh từng binh tĩnh nhin minh.
Thậm chi luc To Minh nhin Nam Thien, Huyền Luan thấy được cũng chấn động tinh
thần, hit thở dồn dập. Nhưng y va Nam Thien co chut khac. Y cảm thấy tất cả la
vi minh thức tỉnh từ trạng thai đo tạo thanh, khong phải To Minh biến đổi ma
la minh xảy ra vấn đề.
Nhưng du thế nao thi Huyền Luan vẫn chọn im lặng, ngồi xếp bằng, khong noi lời
nao.
Thời gian dần troi qua, hai tiếng đồng hồ qua đi.
Tận cung lối đi luon yen tĩnh, Đong Phương Hoa va Sửu Nộ đa hoan toan tỉnh
tao, nhưng ký ức như ac mộng kia kho thể biến mất trong đầu.
Mai đến hơn hai mươi tiếng đồng hồ sau, đột nhien cả lối đi mạnh chấn động,
tiếng nổ trầm đục từ ben tren phat ra. Bụi đa lả tả rơi, dường như hầm sắp sụp
xuống.
Vach đa tren lối đi nhấp nhay anh sang xanh khong ổn định, như tuy thời vỡ ra.
Biến hoa đột ngột lập tức khiến Huyền Luan chấn động, tập trung nhin. Nam
Thien ở ben cạnh cũng nghiem tuc nhin vach đa, long co khat vọng.
Vach đa nay la một canh cửa, canh cửa thong đến chỗ tổ tien Ham Sơn bế quan
hoặc la yen nghỉ. Cửa nay từ mấy trăm năm hoặc cang lau hơn chưa từng mở ra.
Cấm chế tồn tại cắt đứt bước chan tất cả người ngoai. Nhưng bay giờ Nhan Tri
bộ lạc rầm rộ tiến đến, ở ben ngoai khong biết dung cach nao giờ đa pha vỡ cấm
chế, xong vao chỗ tổ tien Ham Sơn ở.
Tiếng chấn trầm đục khong ngừng truyền đến từ ben tren. Vach đa chớp nhay anh
sang xanh ngay cang kịch liệt, chiếu rọi mặt mọi người luc sang luc tối.
Sửu Nộ, Đong Phương Hoa, Huyền Luan, Nam Thien đều tập trung nhin vach đa, chờ
ben ngoai Nhan Tri bộ lạc mở cấm chế, cấm chế tại đay cũng sẽ theo đo tan đi.
Chỉ co To Minh vẫn nhắm mắt lại. Khong phải hắn khong muốn mở ra ma vi trong
đầu lại xuất hiện thanh am khan khan tang thương kia.
[Đến đay…đến đay…ta chờ ngươi..đa…đa…lau..]