Người đăng: Boss
To Minh cả người chấn động, đầu co tiếng nổ. Thanh am nay vo cung tang thương,
ẩn chứa năm thang vo cung tận, tựa như theo thời gian phieu bạt vo số năm,
vang vọng trong linh hồn. Khiến To Minh tinh thần run rẩy, đoi mắt thoang chốc
me mang.
Thanh am tang thương khan khan ở trong đầu hắn hoa thanh vo số dư am lan tran
toan than, tựa song gợn khuếch tan trong người To Minh, lam cơ thể hắn chợt
khựng lại.
'Ngươi…rốt cuộc…đến…'
"Tổ tien Ham Sơn!' To Minh lập tức biến sắc mặt.
May la hắn đeo mặt nạ, giờ lại cui đầu nen khong ai phat hiện hắn khac lạ.
Thanh am nay khong ngừng vang vọng trong đầu To Minh, cuối cung như sấm nổ
khiến mặt To Minh tai nhợt tựa như tiến vao ac mộng.
"Mặc To đại nhan?" Ben cạnh To Minh truyền đến thanh am khẩn trương của Đong
Phương Hoa. Ông la người thứ nhất phat hiện To Minh khac lạ, thấy To Minh vừa
đạp tren đất đỏ thi cả người như đong cứng đứng đo khong động đậy.
"Khong co gi, mặt đất nay co chut lạ lung." To Minh thở ra một hơi dai. Tiến
bước đi tới, trước mặt hắn, đam Nam Thien ngoai đầu nhin To Minh, lộ ra ý hỏi.
Nam Thien hip mắt lại cẩn thận nhin To Minh, y hơi nghi ngờ lời của đối phương
nhưng khong tim ra manh mối.
"Lần đầu tien Mặc huynh bước vao đay, thấy kỳ lạ la dĩ nhien. Lối đi nay cang
vao sau thi mặt đất cang đỏ rực, như la mau nhuộm vậy. Chắc mộ tổ tien Ham Sơn
yen nghỉ thi cang như thế." Nam Thien noi, xoay người đi tiếp.
Đong Phương Hoa theo sat ben To Minh, tim đập thinh thịch. Luc trước ong gần
To Minh nhất, nen cảm nhận được điểm khac biệt đam Nam Thien khong phat hiện.
Mới nay trong giay lat, ong thấy toc To Minh khong gio tự bay, mặt nạ biến đổi
quai lạ, noi khong ro la cảm giac gi, giống như mặt nạ sống động vậy. Ông
khong dam noi nhiều, đi theo ben To Minh cẩn thận tiến len.
To Minh im lặng đi, hắn khong cần hỏi, thong qua sắc mặt Đong Phương Hoa va
Nam Thien, Huyền Luan la co thể đoan được, mới rồi khong ai nghe thấy thanh am
tang thương kia, chỉ co chinh minh nghe được.
Mơ hồ To Minh cảm nhận co tiếng keu gọi mỏng manh từ tận cung lối đi chậm rai
truyền đến. Minh đi cang gần thi cảm giac thuc giục cang manh liệt.
'Tổ tien Ham Sơn quả nhien khong chết, giọng đo chắc chắn la y. Nhưng vi sao y
phải noi…rốt cuộc…' Tay phải To Minh siết thanh nắm đấm, mong tay đam sau vao
thịt, rất đau.
Nhưng cơn đau nay so với bi ẩn to lớn mang đến me mang ở trong long hắn thi
ngược lại cho hắn cảm giac minh thật sự tồn tại.
Hắn cần đau để biết con sống.
Hắn khong muốn nhớ lại anh mắt thương hại va phức tạp của Han Thương Tử. Hắn
khong muốn đao sau ẩn ý vi sao Nam Thien khong đề cập đến việc lớn la Man Thần
dung thuật ngan năm một thuở phong ấn Man tộc Hỏa Man.
Hắn khong muốn suy ngẫm thanh am tang thương kia noi rốt cuộc…
'Tren người minh thật sự đa xảy ra chuyện gi! Trong tri nhớ của minh rốt cuộc
đa quen cai gi!!! Minh ro rang khong quen gi hết, nhưng…' To Minh siết nắm tay
cang chặt.
Như Nam Thien đa noi, theo họ tiến len thi mặt đất ngay cang đỏ rực, đến cuối
cung khiến người trong thấy ghe người, như đi tren mặt biển mau đong băng.
Du Nam Thien đa tới nhiều lần, nhưng mỗi khi đi tren mặt đất đỏ sẽ khiến y co
cảm giac tim đập chan run kho thể kiềm nen. Du biết lối đi khong co nguy hiểm
nhưng y vẫn kiềm khong được hết sức cảnh giac, cực kỳ cảnh giac.
Sửu Nộ sau lưng y mặt tai nhợt, tim đập thinh thịch. Đất đỏ khiến ga cảm giac
nong nảy nhưng co thể kiềm chế.
Huyền Luan va To Minh giống nhau, đều la lần đầu tới đay. Y nhin mau đỏ kia,
định khong xem nhưng khi cach một khoảng cach thi vẫn khong thể bỏ qua sắc đỏ.
Nhin nhin, biểu tinh y biến dữ tợn, như trong thấy vo số oan hồn đời nay bị y
giết chết, khuon mặt hiển hiện tren mặt đất đang phat ra thanh am the lương
oan độc hướng y.
Huyền Luan hừ lạnh, khong them để ý. Trời sinh y tinh cach tan nhẫn, đời nay
giết người qua nhiều, thầm quyết định xem coi con đường nay sẽ xuất hiện bao
nhieu thứ hư ảo.
"Con đường nay cac vị phải tập trung tinh thần. Đường nay sẽ khong thương tổn
thực chất, chỗ kỳ lạ la trong mắt mỗi người sẽ phản chiếu ảo ảnh khac nhau,
nhưng khong manh liệt mấy. Ta đa qua vai lần, nhẫn nhịn la được." Thanh am của
Nam Thien như cach nui non trập trung mơ hồ truyền đến.
Tren mặt Đong Phương Hoa lộ nụ cười, nụ cười rất đắc ý va si me. Ông lướt qua
To Minh, bước nhanh, nhin mặt đất đỏ, nụ cười ngay cang rạng rỡ.
Ông ở đất đỏ nhin thấy minh thanh cong trung kich Khai Trần, thấy minh thanh
cong luyện đốt xương sống thứ mười ba, đem no hoa thanh Man Cốt chan chinh,
một đường vượt ải đạt đến cảnh giới Man Hồn.
Ông thấy sau khi minh thanh Man Hồn, đứng ở giữa trời đất nhin trời lớn nhỏ,
nhin mặt đất vo số tộc nhan Man tộc quỳ lạy. Những người đo cung kinh nhin
ong, nhin Đong Phương Hoa, giay phut đạt cảnh giới Man Hồn, ngưng tụ ra Man
tượng thuộc về chinh ong!
To Minh lặng lẽ bước đi, mắt co me mang, khong ngừng tiến len, đất đỏ cho hắn
thấy bộ lạc quen thuộc, Ô Sơn quen thuộc.
Hắn thấy Loi Thần chan chất cười, thấy Liễu Địch tựa vao vach nha nhắm mắt,
thổi khuc nhạc nức nở.
Hắn thấy Trần Han nắm tay Bắc Lăng, khuon mặt xinh đẹp ngọt ngao. Bắc Lăng đưa
lưng hướng hắn, co gio thổi bay sợi toc.
Hắn thấy Ô Lạp, co gai khong xinh đẹp mấy mặt đầy mau nga trong ngực minh, thi
thao keu ten Mặc To.
Hắn thấy co be om Bi Bi, chớp chớp mắt, ở ben tai hắn nỉ non giọng con nit
thanh thoat.
[To Minh ca ca, Đồng Đồng co bi mật nha, chờ ca ca trở về thi mới noi cho
biết.]
Hắn trong thấy A Cong…
Nhin thấy trong gio tuyết, Bạch Linh co độc đứng đo. Hắn thấy toc Bạch Linh từ
từ thanh mau trắng, nhin trong tay co cầm nanh thu. Bao tuyết rất lớn, che đi
tầm mắt nhưng khong che được To Minh thấy giọt lệ tren mặt Bạch Linh.
Nhin xem, To Minh cắn moi, tất cả tốt đẹp, tất cả bi thương, tại mặt đất đỏ lộ
hết ra. Ngay luc nay, cơ thể To Minh bỗng run rẩy. Hắn thấy những hinh ảnh
tren mặt đất bị một ban tay to mau đen giang xuống mạnh vung len, những bong
dang than quen, hinh ảnh quen thuộc thanh mảnh vụn.
Đằng sau mảnh vụn la hư vo tối tăm, trong hư vo co một đoi mắt.
Đoi mắt nay lạnh lung nhin minh, ben trong lộ vo tinh. Dường như bất cứ tinh
cảm nao tren thế gian đều khong co trong đo, tồn tại chỉ la sự lạnh lung chua
tể tất cả.
'Ngươi khiến ta…thật thất vọng…'
To Minh tinh thần chấn động, cảm giac khẩn trương chưa bao giờ co dang trao,
khiến hắn giật minh tỉnh tao. Đường vẫn như cũ, dưới chan vẫn la mau đỏ kia.
Nam Thien nhắm mắt lại, đứng đo khong động đậy, sắc mặt rất quai lạ. Đoi khi
mỉm cười, đoi khi vặn vẹo, đoi khi cực kỳ đắc ý, dường như rất hưởng thụ tam
kế của minh.
Huyền Luan dựa vach tường, sắc mặt dữ tợn co tan nhẫn va cả bất lực.
Sửu Nộ quỳ tren đất khong ngừng thở dốc, mắt lộ hung tan như giận dữ cực điểm,
nhưng thấy sự phẫn nộ tren người ga rồi lại co sự mềm yếu.
Đong Phương Hoa tựa như phat đien, khong ngừng đi qua đi lại, tay duỗi ra cười
to, tren mặt lộ thỏa man va mơ mang, chim đắm trong thế giới của minh khong
muốn tỉnh lại.
Nhin những người đo, To Minh co loại xuc động, nếu giờ ra tay thi co thể thuận
lợi giết hết mọi người, bao gồm Huyền Luan, Nam Thien.
'Nam Thien sẽ khong để minh rơi vao đường cung. Bay giờ y mất ý thức chim đắm
trong trạng thai nay. Y đa tiến vao đay nhiều lần, sẽ khong mắc lỗi như thế.
Noi vậy thi hoặc la y cố ý, hoặc la…nơi đay xuất hiện thay đổi chinh y cũng
khong biết.' To Minh nhắm mắt lại, hắn nhớ tới luc vừa tiến vao đất đỏ thi
trong đầu vang len thanh am tang thương.
Cũng nhớ tới minh ở trong ảo ảnh đất đỏ, nhin thấy từng hinh ảnh, cuối cung
ngừng lại ở khong gian tối tăm kia, đoi mắt lạnh lung va cau noi xa xoi.
'Nơi nay biến đổi la vi ta đến ư…tổ tien Ham Sơn, người lam như vậy la vi cai
gi…' To Minh mở mắt ra, nhin đằng trước. Nơi nay đa la tận cung lối đi, trước
mặt hắn la tường đa bong loang. Tren tường đa co vo số khe nứt vẽ ra đồ an
phức tạp.
Từng đợt anh sang xanh loe ra từ tường đa, trong mắt To Minh thi hắn cảm nhận
tren vach đa co lực cản cường đại.
"Đay chắc la một goc cấm chế tại đo." To Minh lầm bầm, anh mắt quet qua Sửu
Nộ, Đong Phương Hoa, Nam Thien va Huyền Luan. Hắn cứ cảm giac biểu tinh của
bốn người nay như ẩn chứa điều gi đo.
'Bọn họ cũng giống minh, ở tren đất đỏ nhin thấy chut hinh ảnh thuộc về minh…'
To Minh im lặng, ký ức khắc sau nhất chinh la hinh ảnh cuối cung, đoi mắt lạnh
lung vo tinh va cau noi kia.
[Ngươi khiến ta…thật thất vọng…] Những lời nay chẳng chất chứa chut tinh cảm,
lạnh lung như băng ngan năm.
'Cau noi đo con co anh mắt đo, vi sao xuất hiện trong hinh ảnh cuối cung của
minh. Vi sao khi nghe cau kia, minh sẽ rất khẩn trương…rất khẩn trương va them
cả cực kỳ sợ hai…' To Minh khong lựa chọn giết người ma đứng đo, anh mắt đầu
tien nhin Đong Phương Hoa, thấy ong đi tới đi lui, vẻ đắc ý rất ro rang.
'Chung toi nhin thấy khac nhau nhưng co cung trải nghiệm. Co lẽ minh co thể
tim ra đap an từ người họ…'