Có Một Số Lời Không Thể Nói


Người đăng: Boss

Trời sao khong co đem va ngay giao nhau khiến người khong ro giờ giấc troi
qua, chỉ co thể thầm tinh khong để minh bỏ qua thời gian ma xuất hiện một số
thay đổi khong thể khống chế.

Bốn tiếng đồng hồ sau, nơi tổ tien Ham Sơn yen nghỉ, chỗ đo trừ sương khoi che
đậy đất trống ra, một trong cac sơn cốc, nhom sau người Nam Thien vong đến.

Họ đến, co lẽ tại nơi quỷ dị nay co người chu ý hoặc co lẽ khong ai phat hiện.

"Chinh la chỗ nay! Huyền huynh, Mặc huynh, nơi nay la chốn năm đo ta phat
hiện, vốn thảo dược mọc đầy bị ta xảo diệu bảo vệ, từ nay về sau hiếm người
tiến đến." Nam Thien đứng ngoai sơn cốc khong bắt mắt, dịu giọng noi với Huyền
Luan va To Minh đứng ben cạnh.

"Ngươi đi xem thử." Ánh mắt Huyền Luan nhin trong cốc.

Trong cốc co sương khoi mỏng lượn lờ, khiến người kho thấy ro. Theo y mở
miệng, ong lao người hầu ben cạnh chần chờ một chut, đi thẳng tới sơn cốc.

Thấy Huyền Luan cẩn thận, Nam Thien mỉm cười, anh mắt rơi tren người Sửu Nộ.
Sửu Nộ đi theo y nhiều năm, biết suy nghĩ của Nam Thien, gật đầu đi theo người
hầu Huyền Luan vao sơn cốc.

Đong Phương Hoa luon theo sat To Minh, bay giờ do dự nhin hướng To Minh. Thấy
hắn biểu tinh binh thường khong co thay đổi gi, ong khong hiểu ro suy nghĩ của
hắn. Nhưng ong nghĩ đa quyết định đi theo To Minh, bay giờ la luc chứng tỏ.

Hit sau, Đong Phương Hoa sắc mặt trầm trọng, đang định theo hai người kia cung
vao sơn cốc xem xet, nhưng ong mới bước ra thi mặt đất bỗng chấn động mạnh.
Tiếng chấn trầm đục vang từ phương xa khiến mặt đất phập phồng, thoang chốc
nui rung rinh động đất.

Tiếng nổ vang vọng thật lau khong tan đi, thậm chi khiến vo số sơn cốc run
rẩy, co chut đa lăn xuống. Động đất đột ngột lam Nam Thien, Huyền Lu lập tức
nhin cung một vị tri, chan trời.

"Mặc To đại nhan, nhom khach thứ tư đa đến. Đấy la dư chấn khi truyền tống mở
ra." Đong Phương Hoa nhỏ giọng noi.

To Minh nhẹ gật đầu, anh mắt binh tĩnh.

"Thu vị, An Đong bộ lạc truyền tống ba đợt trước khong co tộc nhan, theo hạn
chế nơi đay thi tộc nhan An Đong chỉ co thể vao một người. Đợt nay tam, chin
phần la Han Thương Tử!" Khoe miệng Nam Thien lộ nụ cười, nhẹ giọng noi.

"Nhom đầu tien tộc nhan Phổ Khương bộ lạc đa đến bay giờ chết rồi, trong nhom
thứ tư Huyền ta cũng khong biết sẽ la ai…" Huyền Luan thu lại tầm mắt, am trầm
mở miệng.

"Mặc kệ la ai, ta đa hiểu vi sao đi một đường khong bị ngăn cản, cũng khong
thấy khach Nhan Tri bộ lạc. Chắc những người đo giờ đa đi hướng ben ngoai
đường bi mật." Nam Thien cười cười.

Bay giờ ben trong sơn cốc, Sửu Nộ cung người hầu Huyền Luan chạy nhanh ra, thi
thầm ben tai Nam Thien va Huyền Luan.

To Minh sắc mặt binh thường, du trước đo Đong Phương Hoa khong kịp vao theo
nhưng Khắc Ấn thuật của To Minh bao phủ phạm vi hai trăm met, hắn biết ro mọi
thứ ben trong sơn cốc.

"Hai huynh, mời!" Nam Thien nhin Huyền Luan va To Minh, mỉm cười trước tien
vao sơn cốc. Huyền Luan va người hầu theo sau. To Minh luon im lặng it lời,
cũng đi theo vao trong.

Sơn cốc khong lớn, chỉ la tren vach đa co mười mấy khe hở to lớn, thoạt nhin
co chut tieu điều. Nam Thien đi nhanh vai bước, mắt lướt qua khe nứt, hit sau,
nang len tay phải đẩy hướng hư khong. Bỗng chốc mấy xương cốt cung xương đen
vong quanh người y lập tức tản ra, co anh sang xanh manh liệt lan tran ra
ngoai.

Trong anh sang nay, To Minh lập tức thấy ben phải vach đa co tam khe hở tựa
như song gợn cung vặn vẹo. Dần dần, tam khe hở biến mất, cuối cung con lại chỉ
co một.

Tren vach đa ben phải một khe hở khong tinh qua lớn, co thể đi vao, ben trong
tối đen khong biết thong đến đau.

Huyền Luan mắt chợt loe, ong lao theo hầu đằng sau thầm than, tiến len một
bước, chạy nhanh đi tới khe hở duy nhất phia ben phải.

Luc trước Đong Phương Hoa khong kịp đi vao do xet, giờ định theo nhưng mới
nhuc nhich thi To Minh nang len tay phải chặn trước mặt ong.

"Mặc To đại nhan?" Đong Phương Hoa ngay ra.

Huyền Luan thấy vậy hơi nhiu may, nhin hướng Nam Thien.

Nam Thien chớp mắt, mặt lộ nụ cười khổ, thở dai với Huyền Luan, co chut bất
đắc dĩ len tiếng.

"Huyền huynh, người hầu của anh qua sốt ruột rồi."

"Nam Thien, ngươi co ý gi!" Huyền Luan sắc mặt am trầm, lời noi lạnh băng.

Khi y mới noi xong thi trong khe hở duy nhất phia ben phải truyền ra tiếng het
thảm, thanh am kia rất nhanh im bặt.

Huyền Luan liền biến sắc mặt, nhin chằm chằm Nam Thien, nhưng du sao y la
cường giả Khai Trần, co lực khống chế, khong tuy tiện nổi giận ma lạnh lung
noi.

"Cho ta lý do khong ra tay!"

"Huyền huynh, ta chưa từng keu đi vao khe hở nay. Khe hở phia ben phải la một
cai bẫy, để phong ngừa co người vo ý tới nhin thấu ta sắp đặt. Khe hở nay la
giả, tiến vao trong, dưới Khai Trần thi chết chắc…" Nam Thien cười khổ, tren
mặt co ý xin lỗi nhưng bước chan thi tiến tới chỗ To Minh đứng.

Nam Thien bước ra vai bước khiến hai mắt Huyền Luan chợt co rut. Bay giờ y hơi
hối hận, khong nen nhin To Minh lộ ra sat khi va thai độ khong hoa hợp.

Huyền Luan khong phải người binh thường, giờ đa thấy ra Nam Thien mượn uy của
minh để đe ep Mặc To, hinh thanh cục diỮ khiến Mặc To khong thể khong tham
gia. Bay giờ lại mượn Mặc To đe ep minh, khiến người hầu chết nhưng y khong
thể trach cai gi. Du sao Nam Thien đung la khong co keu đi vao khe hở nay.

"Nếu khong đi vao khe hở nay thi tại sao ngươi mở ra!" Huyền Luan nhịn xuống
cơn tức, trầm giọng noi.

"Huyền huynh đừng giận, ai, việc nay lỗi tại Nam ta trước đo khong noi ro. Mới
nay ta vừa thi triển Man thuật xong, chưa kịp ngăn cản. Nhưng ta mở ra khe hở
ben phải vach đa la co lý do. Nếu khong mở ra khe hở nay thi khong thể bước
vao lối đi chan chinh." Nam Thien cui đầu chắp tay hướng Huyền Luan, mặt tran
đầy xin lỗi.

Tran Đong Phương Hoa đẫm mồ hồi. Tuổi ong khong nhỏ, kinh nghiệm dồi dao, bay
giờ đa thấy ra quan hệ phức tạp giữa ba người To Minh. Nghĩ đến Nam Thien am
hiểm, nghĩ đến Huyền Luan độc ac, lại nghĩ tới động tac ngăn cản vừa nay của
To Minh, ong cảm kich nhin hắn.

Huyền Luan trừng Nam Thien lại nhin To Minh, y la cường giả Khai Trần, rất it
gặp phải chuyện bực bội như vậy, đặc biệt la y khong thể noi gi vi mọi thứ đều
do minh tạo thanh.

Huyền Luan im lặng, mặt dần nổi gan xanh, nhin chằm chằm Nam Thien, nheo mắt.

Nam Thien vẫn la vẻ mặt xin lỗi chắp tay hanh lễ.

"Ngươi…" Huyền Luan tiến len một bước, nhưng y mới thốt ra một chữ đa bị thanh
am lạnh lung của To Minh cắt đứt.

"Co một số lời khong thể noi, noi sai thi phải trả gia lớn."

"Huống chi người hầu của Huyền Luan ngươi cũng chưa chết, du sao chưa thấy
xac."

Huyền Luan dừng bước, sắc mặt biến đổi nhưng lat sau y hit sau, chắp tay hướng
Nam Thien.

"Nam huynh, luc trước Huyền ta lỗ mang, xin dẫn đường."

Nam Thien mặt tươi cười vội đap lễ, lại xin lỗi giải vai cau, khoe mắt liếc To
Minh dang vẻ binh tĩnh, long thầm kieng de.

'Người nay trước đo nhin ra manh mối, ngăn cản người hầu đi theo, từ đo co thể
thấy người nay tam kế cẩn thận, khong muốn người của minh mạo hiểm. Tha rằng
cong cốc nhưng co thể mượn chuyện nay lấy được người hầu cảm kich, điều nay
minh cũng co thể lam. Nhưng rốt cuộc hắn thật sự nhin ra nguy hiểm hay như
minh suy đoan, la vi cẩn thận? Trước khong suy nghĩ việc nay, nhưng hắn mới
noi cau kia rất đang suy ngẫm. Sat khi giữa người nay va Huyền Luan trước đo
khong giống giả bộ. Nhưng mới rồi hắn ro rang nhắc nhở Huyền Luan. Đay la lần
thứ hai hắn dung chuyện minh lam hoa hoan quan hệ với Huyền Luan, vo hinh
trung khiến hai người co khả năng hợp tac. Đang chết, chuyện nay rối loạn sắp
đặt sau nay của minh để dụ dỗ Huyền Luan. Thậm chi việc nay cang khiến Huyền
Luan cảnh giac đối đầu với minh, con hắn thi đứng ngoai suy xet…'

Nam Thien khong lộ ra tam tư, hướng To Minh mỉm cười gật đầu, anh mắt rơi vao
vach đa ben trai. Vach đa ben trai co bảy khe hở, Nam Thien phong người thẳng
tới khe hở thứ ba.

Sửu Nộ theo sau vội vang tiến vao.

Huyền Luan nhin To Minh, chần chờ một lat, gật đầu với hắn xong nhấc chan đi
vao.

To Minh binh tĩnh theo sau. Hắn khong hề nhin ra suy nghĩ của Nam Thien, chỉ
cảm thấy trước khi vao ben trong thi Nam Thien sẽ khong muốn dấy len tranh
chấp lam hỏng việc lớn. Nhưng xuất hiện ngoai ý muốn, việc nay đang gia suy
ngẫm. To Minh đoan khong ra ý nghĩ của Nam Thien nhưng co thể pha hư.

'So với Huyền Luan, Nam Thien tam kế sau cang nen cảnh giac.' To Minh khong ra
tiếng đi theo sau mọi người vao trong khe hở thứ ba.

Khe hở nay hẹp dai, một đường khong ai noi chuyện im lặng cất bước. Thật lau
sau xuất hiện trước mặt mọi người la một lối đi khong lớn, lối nay thẳng đến
sau trong long đất, uốn lượn vặn vẹo, co dấu vết ban tay con người ro rệt,
hiển nhien la bị người đục đẽo ra.

"Con đường nay nếu luc trước khong dung cach đặc biệt mở ra khe hở ben phải
sơn cốc thi sẽ khong xuất hiện. Du co người vo tinh đến, chỗ nay sẽ xuất hiện
đường như me cung, kho đi tới vị tri chinh xac. Đay la Me Van Bộ của ta, Man
thuật đặc biệt." Nam Thien giải thich.

"Lối đi nay lien tiếp với mộ tỏ tien Ham Sơn, tận cung chỉ co một tầng cấm chế
ngăn cản. Vừa pha cấm chế thi co thể bước vao trong mộ." Nam Thien noi, nhanh
chong tiến len.

Trong lối đi tối đen nhưng đam người To Minh khong thấy thế. Du hơi mơ hồ
nhưng co thể thấy ro nhiều thứ, khiến người chu ý la mặt đất la mau đỏ, so với
con đường lien tiếp khe hở thi khac hẳn.

Tựa như hai thế giới khac nhau.

To Minh nhin mặt đất đỏ phia trước, mắt chợt loe, tiến len. Nhưng ngay luc hắn
đạp bước đầu tien vao đất đỏ thi…

'Ngươi…rốt cuộc…đến…'


Cầu Ma - Chương #156