Người đăng: Boss
"Khong co, chỉ la lao phu khong vừa mắt người giấu mặt." Huyền Luan mắt chợt
loe, đột nhien bước ra một bước thẳng tới chỗ To Minh.
Khi y tiến len thi ong lao sau lưng lập tức toat sat khi nhin chằm chằm To
Minh, theo sat y.
To Minh khong động đậy, ngồi xếp bằng tại đo. Đong Phương Hoa đứng cạnh hắn
nuốt nước miếng, tim đập binh bịch. Ông bản năng muốn lui bước trốn việc,
nhưng thấy To Minh vẻ mặt binh tĩnh, lại nhớ tới quyết tam trước đo, ong do dự
cắn chặt răng.
Ông biết minh khong thể trốn tranh việc nay. Nếu lui một bước vậy khong con
khả năng trở thanh người hầu Mặc To, thậm chi mất đi tư cach ở lại đay.
"Ca cược, ca với lao phu một phen!" Thầm quyết tam, Đong Phương Hoa siết chặt
nắm tay, sợi mau trong người bung phat, đứng cạnh To Minh, khong lui nửa bước.
"Ngươi, muốn đấu với ta?" To Minh ngẩng đầu len, nhin Huyền Luan, mắt sau thẳm
lạ lung, từ từ mở miệng.
Huyền Luan dừng bước chan, con ngươi co rut. Khoảnh khắc đối diện anh mắt To
Minh, cảm giac nguy hiểm chợt dang len. Nguy hiểm đến đột ngột nhưng rất ro
rang. Đặc biệt la đoi mắt To Minh sau thẳm như sao, khiến Huyền Luan nhin thầm
chấn kinh.
Y đa thế thi cang đừng noi ong lao theo sau. Khi ong lao thấy anh mắt To Minh,
đầu lập tức chấn động, sắc mặt me mang.
"Du Mặc ta bị thương trong tay tộc trưởng Nhan Tri bộ lạc, nhưng nếu ngươi
muốn đấu thi cứ việc." To Minh từ từ noi, ngữ điệu rất chậm, chậm đến cho
người đủ thời gian suy nghĩ ý nghĩa từng cau noi của hắn.
"Tộc trưởng Nhan Tri bộ lạc, Nhan Loan? Ba ta cũng tới đay?" Sắc mặt Nam Thien
lập tức nghiem tuc, trầm giọng hỏi.
"Bản than ba ta co đến hay khong thi Mặc ta khong biết, đấu với ta la đam nhoc
Han Phỉ Tử, Nhan Quảng, va khuon mặt hư ảo do Man Văn biến thanh." To Minh
binh tĩnh noi, vạch ngực ra. Chỉ thấy ngực hắn co đồ an mau đỏ, nếu nhin kỹ sẽ
thấy đồ an nay la khuon mặt phụ nữ mơ hồ.
Khoảnh khắc thấy đồ an, con ngươi Nam Thien co rut, mắt Huyền Luan cũng chớp
loe.
"Co thể trốn thoat Han Phỉ Tử va khuon mặt hư ảo của Nhan Loan, Mặc huynh, Nam
ta kham phục!" Nam Thien trầm trọng noi. Y biết uy lực Man thuật của Nhan
Loan. Y tự hỏi nếu minh gặp gỡ, du co thể trốn thoat thi chắc chắn bị thương
nghiem trọng, sẽ khong như Mặc To co sức chiến đấu tiếp.
"Huyền huynh, chỗ nay co sức chiến đấu Khai Trần chỉ co ba chung ta. Nếu chung
ta nội đấu thi chỉ sợ sẽ chết tại đay. Khong ngờ Nhan Loan lại đến, chẳng phải
ba ta luon bế quan trung kich hậu kỳ Khai Trần ư?" Nam Thien sắc mặt hơi kho
xem. Y cảm thấy luc trước minh phat ra khi thế dường như khong được tốt lắm,
bay giờ nghĩ lại thi long ban tay đẫm mồ hoi.
Huyền Luan im lặng nhin To Minh, lat sau hừ lạnh.
"Xưng ho ngươi như thế nao?"
"Mặc To." To Minh nhin Huyền Luan, binh thản noi.
Huyền Luan nhin kỹ To Minh một cai, xoay người đi sang ben, ngồi xếp bằng,
khong nhắc tới việc chiến đấu nữa. Nơi đay co hiểm họa Nhan Tri bộ lạc, Huyền
Luan khong co mười phần nắm chắc trong điều kiện khong bị thương giết chết
được đối phương. Nếu chỉ vi lý do gai mắt, vậy y sẽ khong hanh động.
"Huyền huynh, Mặc huynh, cach ngay chỗ nay đong lại con co bảy ngay. Ba người
chung ta tại đay, trong Nhan Tri bộ lạc trừ phi Nhan Loan đich than đến, nếu
khong thi chung ta vẫn an toan. Nhưng ta nghĩ Nhan Loan xuất hiện chỗ tổ tien
Ham Sơn yen nghỉ la co am mưu lớn. Chỉ cần chung ta khong tham gia thi ba ta
sẽ khong quấy rầy ba chung ta. Du ba ta la cường giả trung kỳ Khai Trần, đối
mặt ba chung ta liều mạng đấu, khong thể khong bị thương. Điều nay bất lợi cho
việc ba muốn lấy di vật tổ tien Ham Sơn." Nam Thien trầm ngam giay lat, mắt
lướt qua To Minh va Huyền Luan.
"Nam Thien, ngươi co ý định gi thi noi thẳng đi." Huyền Luan am trầm mở miệng.
"Lấy tu vi của chung ta tham gia ba bộ lạc, mấy năm nay nếu noi chỉ vi được
đến danh ảo, thảo dược binh thường va Man thuật thi la khong thể nao. Nam ta
khong che giấu suy nghĩ, ta chinh vi di vật tổ tien Ham Sơn ma đến. Năm đo tổ
tien Ham Sơn danh vọng rất lớn. Di vật của y được ba bộ lạc để ý như vậy, Nam
ta bất tai muốn chia một phần. Bay giờ tuy noi nguy hiểm nhưng co lẽ la cơ hội
duy nhất." Nam Thien mắt lấp loe, trầm giọng noi.
"Ta biết một con đường bi mật co thể đi hướng đất trống. Nếu Huyền huynh va
Mặc huynh cũng co ý nghĩ nay, vậy chung ta co thể thử một phen! Được đến đồ
vật thi ba chung ta chia đều."
"Đường bi mật? Nhan Loan đang ở tế đan đất trống, nếu chung ta đi sẽ kho tranh
khỏi bị ba ta phat hiện, muốn tim cai chết!" Huyền Luan nhiu may.
"Việc nay thi Nam ta co long tin Nhan Loan sẽ khong phat hiện. Du con đường bi
mật thong đến đất trống, nhưng ben trong co một chi nhanh la thong đến mộ tổ
tien Ham Sơn yen nghỉ! Năm đo ta từng vao nhưng khong thể mở cấm chế, nen
khong thể khong từ bỏ. Lần nay Nhan Tri bộ lạc hanh động, ro rang co cach cởi
cấm chế ngoi mộ. Đợi luc cấm chế mở ra thi chung ta co thểam thầm vao trong.
Hơn nữa vi co cấm chế nay, nen trừ phi tu vi của Nhan Loan đến Tế Cốt cảnh, co
thể len trời xuống đất, nếu khong thi khong thể phat hiện ra."
"A? Nếu co đường bi mật nay vậy ngươi co thể tự đi, cần gi noi cho ta biết."
Huyền Luan sắc mặt như cũ nhưng long may động, bản năng liếc hướng To Minh vẫn
luon im lặng.
"Khong giấu gi Huyền huynh, du ta khong thể mở ra cấm chế nhưng vẫn cảm nhận
ap lực. Đay la mộ tổ tien ham Sơn yen nghỉ, tồn tại nguy hiểm to lớn, lực
lượng một minh ta thi kho thể đi đến cuối. Du co bảo vật thi tốt nhưng sinh
mạng quan trọng hơn. Nhưng nếu ba người chung ta bắt tay nhau, lấy thừa bu
thiếu, noi khong chừng thật được tạo hoa. Việc nay Nam ta đa noi thật tinh, ở
lại đay trốn tranh chờ qua bảy ngay an toan rời đi, hay liều mạng một phen,
lựa chọn thế nao la tuy hai người." Nam Thien chậm rai noi.
Ben trong sơn cốc dần yen tĩnh, Huyền Luan trầm mặc, nhắm mắt lại như đang suy
nghĩ.
To Minh cui đầu, mắt chợt loe. Du hắn rất muốn gặp mặt tổ tien Ham Sơn một
lần. Nhưng hắn muốn gặp la cai xac va nơi yen nghỉ, chứ khong phải tổ tien Ham
Sơn con sống.
'Kiếm nhỏ xanh của minh thuộc về tổ tien Ham Sơn, con co bai cỏ đều thuộc về
người nay. Nếu y chết rồi thi thoi, nếu thật chưa chết, mọi thứ của minh ở
trước mặt y khong co tac dụng gi.' Đay la điều To Minh băn khoăn lớn nhất,
cũng la lý do quan trọng khi Hoa Phong đề nghị cach co thể tiến vao chỗ tổ
tien Ham Sơn bế quan nhưng To Minh khong chọn.
'Nhưng đay cũng la cơ hội tốt. Co hai người nay them vao Nhan Tri bộ lạc rầm
rộ xong vao, du tổ tien Ham Sơn khong chết cũng co lẽ khong lo được than. Đi
hay khong…Nam Thien luc nay noi những lời đo cũng la nhin ra minh va Huyền
Luan khong muốn…' To Minh nhiu may, kho quyết định.
Luc trước hắn muốn vao đay la nghĩ tim cach mau chong hấp thu linh khi trời
đất. Luc đo hắn vẫn cho rằng tổ tien Ham Sơn đa chết. Nhưng từ khi vao đay,
trải qua hang loạt biến đổi, giờ ý nghĩ nay khong manh liệt nữa.
To Minh đang suy tư thi ben tai truyền đến giọng am trầm của Huyền Luan.
"Việc nay khong cần lập tức ra quyết định. Đợi tiến vao đường bi mật ngươi đa
noi, thấy cấm chế tổ tien Ham Sơn yen nghỉ rồi quyết định cũng khong muộn."
Nam Thien gật đầu. Noi suong khong bằng chứng, y co thể hiểu Huyền Luan đắn
đo. Du sao mắt thấy mới la thật. Mắt y quet qua To Minh.
"Mặc huynh, khong biết ngươi suy nghĩ thế nao?"
"Mặc ta trong người bị thương, du muốn đi thử một phen nhưng chỉ sợ khong giup
gi được." To Minh khong từ chối thẳng nhưng uyển chuyển.
Huyền Luan khong noi lời nao nhưng mắt lạnh lẽo.
Nam Thien trầm ngam một lat, nhin chằm chằm To Minh. Luc trước y noi mấy lời
nay kỳ thật co ba phần mạo hiểm. Nếu mọi người cung đi thi tốt, nếu co một
người khong đi thi sẽ co nguy hiểm lộ kế hoạch.
"Vậy khong con cach nao. Thuật phap của Nhan Loan quấy rối tinh thần người,
tổn thương tam. Ta xem vết thương của Mặc huynh chủ yếu la tam…" Nam Thien
noi, nang len tay phải chỉ hướng một khối xương đen bay trước mắt.
Xương lao thẳng tới trước mặt hắn, khong động đậy.
"Ta dung cốt nay trị thương trước cho Mặc huynh, co thể giảm đi đau đớn trong
ngực."
To Minh nhin khối xương trước mặt, thật lau sau mới gật đầu, biểu tinh khong
biến đổi nhưng long cảnh giac. Khắc Ấn thuật ngưng tụ tren xương cốt.
Nam Thien thấy To Minh đồng ý, nang len tay phải cắn đầu ngon tay, mạnh chỉ
giữa tran. Khoảnh khắc đầu ngon tay rơi xuống, khối xương đen trước mặt To
Minh tỏa ra anh sang. Co một khi thể hồng từ ngực To Minh bay ra bị xương hấp
thu.
Mười lăm phut sau, cả khối xương biến thanh mau hồng thi tay phải Nam Thien
rời khỏi tran, chỉ hướng xương. Xương đen lập tức bay trở về cạnh Nam Thien.
To Minh hit sau, cảm giac ro vết thương trước ngực biến tốt hơn, đau đớn cũng
giảm rất nhiều.
"Hiện tại Mặc huynh co thể đi chưa?" Nam Thien trầm giọng noi, nheo mắt.
Huyền Luan cười nhạt nhin To Minh.
"Đi một chuyến thi co sao." To Minh khong lộ biểu tinh, binh tĩnh noi.
"Tốt!" Nam Thien tươi cười.
Y hiểu Huyền Luan, biết Huyền Luan tham lam. Loại người nay chỉ cần co đủ lợi
ich thi khong sợ người đo khong động long.
Nhưng đối với To Minh thi Nam Thien khong hiểu ro. Khong đến bất đắc dĩ thi y
khong muốn đối địch với To Minh. Hanh động trước đo la vi thấy Huyền Luan va
To Minh khong phối hợp, mới noi ra lời kia, dung cach nay ep buộc. Y tin tưởng
To Minh sẽ khong từ chối.
Co một số lời khong thể nghe, nghe thi phải tham gia.
"Việc nay khong nen chậm trễ, bay giờ chung ta đi thoi! Việc nay sẽ co nguy
hiểm, ba người chung ta nếu muốn được tạo hoa thi cần thẳng thắn. Nam ta đi
trước mở đường, lam phiền Huyền huynh va Mặc huynh canh chừng." Nam Thien đứng
dậy chắp tay hướng Huyền Luan va To Minh.
"Chỗ nay cach đường bi mật khong xa, dung tốc độ ba chung ta thi bốn tiếng
đồng hồ la co thể đến. Con về người hầu của ba chung ta…"
"Cứ để họ theo đi, miễn cho lộ ra cai gi." Huyền Luan lạnh lung noi.
Ba người Đong Phương Hoa khong dam nhiều lời, gật đầu vang dạ. Sau người cung
len đường, co Nam Thien chỉ dẫn vội vang rời đi.
Phia chan trời, vung đất trung tam day nui, sương khoi lượn lờ mơ hồ kiến truc
tổ tien Ham Sơn bế quan, tựa như cai mồm to khủng bố chờ mọi người tiến đến.