Mặc Tô Đại Nhân.


Người đăng: Boss

"Nam Thien đại nhan bị thương, cần thảo dược ở đay hồi phục. Sửu Nộ vi hộ phap
nen kho thể ra ngoai tim. Ga cứu ta la vi muốn ta đi kiếm thảo dược. Ga đa
đồng ý nếu ta mạo hiểm tim đến đủ thảo dược thi sẽ mang ta đi gặp Nam Thien
đại nhan. Con hứa sau khi Nam Thien đại nhan hồi phục tu vi sẽ che chở ta an
toan thoat khỏi đay." Tren đường đi Đong Phương Hoa nhỏ giọng noi. Ông biết tu
vi của To Minh cao sau, bay giờ tại nơi nguy hiểm nay co long muốn đi theo,
đem hết những điều biết được kể ra kỹ cang.

To Minh gật đầu, hồn Hoa Phong trong người hắn bởi vi trước đo tieu hao nen
giờ rơi vao ngủ say thời gian ngắn kho thức tỉnh. Khong co Hoa Phong phan tich
va suy đoan, mọi thứ dựa vao chinh To Minh.

Co Đong Phương Hoa dẫn đường, hai người chạy nhanh bốn tiếng đồng hồ, tren
đường ba đợt gặp phải tộc nhan Nhan Tri bộ lạc, nhờ Khắc Ấn thuật của To Minh
trước tien che giấu, sau khi tranh thoat thi đi tới ngoai một sơn cốc.

Sơn cốc khong lớn, rất ẩn giấu, xung quanh hoan toan tĩnh lặng khong co chut
tiếng động.

"Mặc huynh, chinh la chỗ nay. Sửu Nộ ước định với ta, khi ta tim được thảo
dược rồi ở đay keu gọi thi ga sẽ xuất hiện." Đong Phương Hoa nhỏ giọng noi, ý
hỏi nhin To Minh, thấy hắn gật đầu mới tiến len vai bước, đứng ngoai sơn cốc
dung khi huyết thấp giọng noi.

"Sửu Nộ co đo khong?"

Sơn cốc rất yen tĩnh, khoảng nửa tiếng sau To Minh bỗng phat hiện điều gi đo,
xoay người nhin đằng sau. Truyền đến tiếng bước chan khiến Đong Phương Hoa chu
ý, vội đưa mắt nhin.

Chỉ thấy ngoai sơn cốc, từ xa tiến đến một ga đan ong. Ga đan ong cao như nui,
rắn chắc thư thep, sải bước tới gần To Minh va Đong Phương Hoa mười met thi
dừng bước, lạnh lung nhin To Minh.

Người nay mặt may xấu xi đầy sẹo, khong co mũi va moi, bộ mặt khiến người nhin
sẽ kinh sợ, chỉ co thể thấy đoi mắt lộ tia sang ngời.

"Đong Phương Hoa thật to gan, dam mang người ngoai tới!" Giọng ga đan ong sang
sảng lộ lạnh lẽo.

Đong Phương Hoa biến sắc mặt, vội mở miệng định giải thich nhưng ga đan ong
khong them nghe, nhin To Minh, tay phải chỉ hướng hắn.

"Ngươi la ai!"

"Khach An Đong bộ lạc, Mặc To." To Minh chậm rai len tiếng.

"Ta đều gặp qua khach An Đong bộ lạc, vi sao chưa từng thấy ngươi?" Ga đan ong
cười nhạt hỏi.

"Sửu Nộ huynh đừng tức giận, đay la hiểu lầm. Mặc huynh mới tham gia lam
khach, giống như lao phu đều la nhom thứ ba tiến vao, chẳng qua sau đo tach
ra, hom nay trở về gặp gỡ thi mời hắn cung đến. Việc nay đung la lao phu lỗ
mang, xin Sửu Nộ đừng để ý." Đong Phương Hoa vội len tiếng.

"A? Lấy lệnh bai khach của ngươi đay." Sắc mặt Sửu Nộ hơi thả lỏng, liếc To
Minh.

To Minh khong noi nhảm, lấy ra lệnh bai quăng hướng Sửu Nộ. Lệnh bai bay thẳng
tới, ga đan ong nang len tay phải chộp lấy, than thể khong lung lay một chut,
hoan toan chịu được lệnh bai bay đến ẩn chứa lực lượng của To Minh.

Ga cui đầu nhin kỹ, lộ ra suy tư nhưng nhanh chong nem lệnh bai cho To Minh.

"Con chưa thể xac định than phận của ngươi, lấy đến mười phần thảo dược lại
trở về gặp ta. Con về ngươi, Đong Phương Hoa, lấy đủ thảo dược chưa?" Sửu Nộ
nhin hướng Đong Phương Hoa.

Đong Phương Hoa vội moc từ trong ngực ra vai thảo dược, chần chờ một chut nhỏ
giọng noi.

"Chỉ tim được nhieu đay, người Nhan Tri bộ lạc khong it, nếu lại kiếm tiếp chỉ
sợ sẽ đụng độ, e rằng khong thể mang trở về du chỉ một gốc. Ta lo lắng Nam
Thien đại nhan nen về trước."

Ga đan ong vốn thấy thảo dược khong đủ số lượng trợn mắt len, nhưng nghe lời
ong lao noi, do dự một chut, gật đầu.

"Coi như ngươi thong qua, đi theo ta. Co đại nhan che chở co thể bảo đảm ngươi
binh yen ra khỏi đay." Sửu Nộ noi, xoay người đi, khong them để ý To Minh.

Đong Phương Hoa chần chờ một chut nhin hướng To Minh.

To Minh sắc mặt binh thường, đứng đo chắp tay hướng ga đan ong đi, cui đầu
noi.

"Ta la Mặc To, khong biết co thể gặp Nam Thien đại nhan một mặt?" Giọng To
Minh khong lớn nhưng ẩn chứa tỉ mỉ khống chế, vang vọng xung quanh, hinh thanh
vong tron vo hinh lăn tăn khuếch tan.

Hanh động của To Minh khiến Đong Phương Hoa ngay ra. Sửu Nộ thi mạnh xoay
người ac ý nhin To Minh, mắt lộ hung dữ.

"Cam miệng, ba giay sau nếu khong cut thi hom nay ngươi…" Sửu Nộ chưa noi hết
lời thi một thanh am nhu hoa đến từ phương xa cắt ngang lời noi.

"Sửu nhi, khong được vo lễ với Mặc To đại nhan."

"Co khach quý đến, đương nhien Nam ta phải gặp mặt. Chỉ la bay giờ Nam ta đang
trị thương, khong thể đich than chao đon, xin Mặc huynh đừng để ý."

"Nam huynh khach sao." To Minh mỉm cười, lời noi hai ben ẩn chứa lực tỉ mỉ, la
Man Sĩ Ngưng Huyết cảnh khong cảm nhận được, chỉ Khai Trần mới biết biến hoa
ben trong.

"Mặc To…đại nhan?" Sửu Nộ ngẩn ra, ga nghe hiểu ẩn ý trong cau nay. Lại them
ga nghe lời đối phương va Nam Thien đối thoại như hạ thấp địa vị, lập tức tinh
thần chấn động, chắp tay cui gập người hướng To Minh.

"Luc trước Sửu Nộ ăn noi khong ton kinh, xin Mặc To đại nhan trừng phạt."

"Khong sao, ngươi đi trước dẫn đường đi." To Minh binh tĩnh mở miệng.

"Cảm ơn đại nhan." Sửu Nộ sắc mặt cực kỳ cung kinh. So với thai độ trước đo
thi chenh lệch rất lớn, giờ ga khom người đứng ben dẫn đường cho To Minh.

Đong Phương Hoa hit sau, sửng sốt nửa ngay, anh mắt nhin To Minh cang them ton
kinh. Vốn ong đa đoan tu vi To Minh rất cao, nhưng khong ngờ đối phương chỉ
truyền ra một cau khiến khach quý An Đong, Nam Thien dung ngữ điệu ton kinh
đap lại.

Ông vội vang theo sat To Minh, xem bộ dang thi như mong muốn thanh người hầu.

Co Sửu Nộ dẫn dắt, ba người khong đi qua xa, ở một sơn cốc gần đo To Minh đi
vao trong thấy một người đan ong trung nien ngồi tren mặt đất.

Người đan ong mặt may rất tuấn tu, mặc đồ trắng, sắc mặt binh tĩnh. Ben cạnh y
co sau khối xương đen bềnh bồng chậm rai chuyển động.

Mỗi chuyển một vong thi co tơ đen từ đỉnh đầu ga đan ong tan ra, nhanh chong
bị xương thu hấp thu.

Giay phut To Minh bước vao sơn cốc, ga đan ong mở mắt ra, đay mắt sau thẳm
nhin hắn.

To Minh cũng nhin người nay, anh mắt hai ngươi giao thoa giữa khong trung. Ga
đan ong biểu tinh sửng sốt, cẩn thận nhin To Minh, nang len tay phải, sau
xương thu ben cạnh y rơi tren mặt đất.

"Tu vi của Mặc huynh co chut lạ." Người đan ong mỉm cười, ngon ngữ nhu hoa.

Y liếc mắt liền thấy ra To Minh khong Khai Trần, nhưng vẫn y vẫn dung vị thấp
giao tiếp, la vi từ người To Minh y cảm nhận sự nguy hiểm. Nguy hiểm nay khong
phải đối phương co ac ý ma la giac quan.

Co thể khiến y thấy nguy hiểm, trừ phi la hoan mỹ Ngưng Huyết cảnh nếu khong
thi chỉ co Khai Trần.

Sửu Nộ tiến nhanh vai bước, cung kinh đứng cạnh người đan ong, cui đầu, bộ
dạng phục tung. Đong Phương Hoa chần chờ một chut, khong tiến len theo ma tựa
như Sửu Nộ, đứng sau lưng To Minh, cui đầu, sắc mặt cung kinh.

To Minh mỉm cười, ngồi xếp bằng, cũng đanh gia khach quý An Đong bộ lạc, Nam
Thien.

Tu vi của người nay giống như Huyền Luan. Nhưng từ người y, To Minh trong thấy
la binh tĩnh va ung dung, khac rất lớn với Huyền Luan am trầm.

"Nam huynh đang trị thương ư, khong sợ Nhan Tri bộ lạc tim đến?" To Minh mỉm
cười len tiếng.

Nam Thien mặt lộ net cười, lắc đầu noi.

"Co thể đến thi nhất định sẽ đến, giấu đến giấu đi khong bằng ngồi tại đay,
xem xem Nhan Tri bộ lạc đến như thế nao."

"Muốn mạng Nam ta cũng cần trả gia lớn!" Trong mắt Nam Thien lộ tia sang lạnh,
hiển nhien mục tieu khong phải To Minh ma la Nhan Tri bộ lạc.

"Ngươi vốn khong bị thương đương nhien khong cần trốn." To Minh mỉm cười, từ
từ noi.

Nam Thien nhin chằm chằm To Minh, lat sau bật cười.

"Khong gạt được Mặc huynh. Khong sai, ta đich thực khong bị thương. Chỉ la
địch đong ta it, khong muốn tham gia gay rắc rối. Mặc huynh đến đay kiếm ta
chẳng lẽ khong co ý nghĩ giống vậy?"

"Noi vậy la mấy ngay kế tiếp chỗ nay sẽ cang nao nhiệt." To Minh im lặng giay
lat, cất tiếng cười.

"Noi chuyện với Mặc huynh khiến người thoải mai. Khong sai, ta cố ý lộ ra chỗ
tru ngụ, khong che giấu gi, la đang cho Nhan Tri bộ lạc biết đừng kiếm chuyện
với ta, ta sẽ khong xen vao việc ba bộ lạc họ. Cũng noi cho khach mời khac tới
nơi đay tranh họa, tranh họa thi cần trả đủ gia. Vốn ta đang đợi Huyền Luan,
nếu y tới thi chỗ nay cang an toan hơn. Nhưng bay giờ co Mặc huynh thi cũng
khiến người vui sướng. Lần nay co lẽ chung ta sẽ thu hoạch lớn hơn nữa." Nam
Thien cười từ từ noi. Y liếc Đong Phương Hoa cung kinh đứng sau lưng To Minh,
tiếp tục binh thản noi.

"Nếu Đong Phương la người hầu của Mặc huynh, vậy cai gia của y thi Nam ta
khong lấy, con về sau nay lại co người…" Nam Thien mỉm cười nhin hướng To
Minh, khong noi tiếp.

To Minh tiếp xuc với rất nhiều cường giả Khai Trần, khong giống năm đo lần đầu
tien đối diện Kinh Nam của Phong Quyến. Bay giờ thấy Nam Thien tạm dừng nhin
minh, hắn hơi trầm ngam, nang len tay phải. Hồn Nguyệt Dực vo hinh bay ra khỏi
người, vong quanh xoay nhanh hoa thanh lốc xoay vo hinh.

Lốc xoay nay Sửu Nộ va Đong Phương Hoa khong cảm nhận ro, nhưng Nam Thien thi
thấy ra ben trong ẩn chứa như cường đại như ẩn như hiện co thể so với Khai
Trần. Quan trọng nhất la lực lượng nay chỉ la so với Khai Trần, khong phải sự
nguy hiểm luc trước y cảm nhận được.

"Nếu chỉ la như thế thi…" Nam Thien hơi nhiu may.

Khoảnh khắc y nhiu may thi đầu cảm giac như bị kim đam. Cảm giac đau nay lặng
lẽ khong tiếng động, lam Nam Thien biến sắc mặt, trong thấy trong mắt To Minh,
đay mắt sau thẳm khiến người nhin co cảm giac bị hut vao.

Cảm giac nay chỉ trong khoảnh khắc liền biến mất. To Minh khep mắt lại, lần
nữa mở ra thi mọi thứ như binh thường.

"Ngươi ta chia đều, Mặc huynh thấy sao?" Nam Thien tinh thần chấn động, mỉm
cười noi, thấy To Minh gật đầu thi nụ cười cang lan rộng.

"Mặc huynh, khong biết ngươi co hứng thu với di vật tổ tien Ham Sơn khong?"


Cầu Ma - Chương #153