Nhìn Không Thấu Cô Gái Này


Người đăng: Boss

Bốn mươi met, ba mươi met, hai mươi met, đến mười met thi man sang đa cực kỳ
mỏng manh. Bay giờ Nhan Quảng gầm một tiếng, trường thương trong tay chớp loe
anh sang xanh, đam vao man sang xanh.

Man sang lập tức vỡ hoa thanh vo số mảnh vụn ngưng tụ ở giữa khong trung hoa
thanh Hoa Phong khuon mặt mơ hồ. Hoa Phong run lẩy bẩy, khoảnh khắc ga xuất
hiện, Nhan Quảng nem trường thương lao thẳng tới To Minh.

Han Phỉ Tử ở ben cạnh khuon mặt lạnh băng, sương khoi lượn lờ hinh thanh ban
tay to đanh tới.

Hoa Phong biểu tinh sốt ruột, ga biết ro To Minh chết thi minh lập tức chết
theo. Ga cắn răng het một tiếng, toan than lại tỏa anh sang xanh. anh sang
ngưng tụ quanh người To Minh trong ba met, khi đụng vao trường thương của Nhan
Quảng thi khong thể chịu đựng lần nữa nổ tung.

Lần nay la cực hạn của Hoa Phong. Than thể Hoa Phong lập tức biến tối tăm như
sắp tan biến. Ga cười thảm, khoảnh khắc tuyệt vọng thi co lực hut manh liệt
truyền đến từ than thể To Minh bao phủ lấy Hoa Phong, keo ga từ giữa khong
trung trở vao trong người To Minh.

Cung luc đo, To Minh mở mắt trong, mắt loe sat khi!

Khoảnh khắc To Minh mở mắt, dưới chan loe anh sang đỏ. Chỉ thấy bai cỏ đỏ bỗng
lan tran bao phủ mười met, hinh thanh phong hộ chặn trường thương của Nhan
Quảng va ban tay khoi của Han Phỉ Tử.

Tiếng đung đung vang vọng. Trường thương của Nhan Quảng bị chặn, khoảnh khắc
dừng lại thi To Minh đứng bật dậy, tiến len một bước, khong them để ý Han Phỉ
Tử ma lao thẳng đến Nhan Quảng, tốc độ cực nhanh, chớp mắt tới gần, đanh ra
một đấm.

Nhan Quảng cũng đấm ra một đấm, gầm len va chạm với nắm đấm của To Minh.

Oanh một tiếng, ga rut lui, hộc mau. To Minh mắt lộ sat khi, định truy giết thi Han Phỉ Tử ở ben cạnh khi thấy bai cỏ đỏ liền ngay ngẩn. Mặt cỏ nay hinh như co từng thấy một lần, nhưng biến cố xảy ra trong hang nui rừng mưa qua nhanh, khiến co khong thấy ro rang.

Giờ co ngay ra định tham gia nhưng To Minh vung tay phải hướng phia co. Rắn
đen lại xuất hiện, hinh thanh khoi đen mỏng manh. Trong khoi đen lộ ra đầu con
rắn cắn hướng Han Phỉ Tử.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt. Han Phỉ Tử cười nhạt, toan than loe anh
sang vang. Co vốn khong them để ý con rắn khoi đen nay, định bước qua chặn To
Minh giết Nhan Quảng, cũng cung ga bắt hắn.

"Hoa Phong, ngươi dụ ả đến rồi con chưa ra tay, muốn chờ tới bao giờ!"

Mắt To Minh loe sang, hắn phải trước tien giết chết Nhan Quảng rồi mới đối pho
Han Phỉ Tử, khong thể để hai người bắt tay nhau. Bay giờ thấy Han Phỉ Tử khong
them để ý sương khoi, hắn lập tức quyết định dung giọng khan khan noi ra cau
đo.

Vừa thốt ra lời, khuon mặt lạnh lung của Han Phỉ Tử chợt biến sắc. Co phản xạ
chợt khựng lại, mạnh ngẩng đầu, nao chấn động. Luc trước co thấy mọi thứ quen
thuộc bay giờ đa co đap an.

Nhưng đap an nay cần trả gia lớn, cai gia chinh la mạng của Nhan Quảng!

Khi Han Phỉ Tử bị cau noi của To Minh lung lay tam tri ngừng bước, To Minh lập
tức đuổi theo Nhan Quảng, kiếm ấn tren tran chợt loe, kiếm nhỏ xanh bay ra lao
thẳng tới Nhan Quảng. Tốc độ rất nhanh, khoảnh khắc tới gần. Trong tiếng het
thảm của Nhan Quảng, xuyen thấu qua tran ga.

Bum một tiếng, than thể Nhan Quảng theo dư lực kiếm nhỏ rut lui vai bước te tren mặt đất, hai chan co giật, tắt thở.

To Minh thở hồng hộc, tran đẫm mồ hoi, khoe miệng chảy mau ao ạt. Mặt hắn tai
nhợt, ngực đau đớn.

Hang loạt hanh động đa tieu hao rất nhiều sức lực của To Minh, đặc biệt la
giết Nhan Quảng khiến linh lực trong mạch mau của hắn gần như tan hết.

Bay giờ hắn đứng đo, cầm thạch tệ linh thạch đỏ trong tay. Bai cỏ đỏ đi theo
bao trum phạm vi mười met. Trong người To Minh Nguyệt Dực tản ra tran ngập
xung quanh, phat ra tiếng gao cam lặng.

Kiếm nhỏ xanh ảm đạm, thanh kiếm co lấm tấm đỏ như thấm vao trong kiếm, nhin
ghe rợn. Bay giờ no bay cạnh To Minh, kiếm khi yếu ớt.

Han Phỉ Tử đứng cach To Minh mười met, nhin hắn, mắt co sat khi. Co tim người
trước mắt đa rất lau nhưng vẫn khong co một chut manh mối, khong ngờ đến hom
nay lại gặp tại đay.

"Ngươi la khach của An Đong bộ lạc, mới rồi người nhỏ xiu tỏa anh sang xanh
kia chắc la Hoa Phong! Con về vật đo…" Mắt Han Phỉ Tử chợt loe, nhin chằm chằm
kiếm nhỏ xanh. "Chắc la bau vật của Hoa Phong. Khong ngờ ta va Huyền Luan
tranh đoạt lau như vậy cuối cung bị ngươi chiếm được! Đay la lần thứ hai chung
ta gặp mặt, tu vi của người thay đổi rất lớn, chắc khong phải loại người vo
danh. Ngươi la ai!?"

"Khach mời An Đong, Mặc To." To Minh khan khan len tiếng, anh mắt xuyen qua
mặt nạ nhin Han Phỉ Tử che khăn.

"Mặc To." Han Phỉ Tử nhin To Minh, im lặng.

To Minh khong ra tiếng, thở gấp nhin Han Phỉ Tử.

"Ngươi bị thương rất nặng, ta co bảy phần tin tưởng co thể đanh chết ngươi tại
đay." Hơn mười giay sau, Han Phỉ Tử nhẹ giọng noi.

"Ta cũng co bảy phần tin tưởng cung người chết chung!" To Minh binh tĩnh mở
miệng, kiếm nhỏ xanh ben cạnh hắn phat ra tiếng kiếm keu khe khẽ.

"Ta tin." Tren mặt Han Phỉ Tử bỗng lộ nụ cười, du nụ cười bị khăn che mất
nhưng co thể mơ hồ thấy khuon mặt bị che giấu, nụ cười tuyệt đẹp.

"Biết ngươi chinh la ngươi thi đủ rồi. Ta cho ngươi một cơ hội, sẽ khong lộ ra
than phận của ngươi. Nhưng nếu ngươi co thể sống sot rời khỏi đay, phải hứa
với ta một điều." Han Phỉ Tử cười khẽ, khong hỏi To Minh co đồng ý hay khong,
xoay người đạp may bay len trời, vạt ao phất phới, bay xa.

To Minh nhiu may, hắn kho xem thấu co gai trước mắt.

Mai đến khi bong dang Han Phỉ Tử khuất xa phia chan trời, To Minh im lặng
trong chốc lat, nhin xac Nhan Quảng, lục tim trong thi thể lấy ra vai mon di
vật, lấy đi trường thương xanh xong mau chong rời khỏi đay.

Hai tiếng đồng hồ sau, một chỗ khuất trong day nui, To Minh ngồi xếp bằng, đau
đớn trước ngực ngay cang manh liệt. Bay giờ hắn ngồi tĩnh tọa khep mắt, dung
Nam Ly Dược trị thương. Hắn phải nhanh chong hồi phục, nếu khong chỗ nay sẽ
cang them nguy hiểm.

Đay la nơi tổ tien Ham Sơn bế quan, bầu trời luon la anh sao, vĩnh viễn khong
co ban ngay. Nhưng chỗ nay khong hoan toan tối đen, một mảnh nhu hoa ở trong
mắt Man Sĩ khong khac gi ban ngay.

Vai tiếng sau, To Minh tỉnh khỏi tĩnh tọa, thở ra một hơi, khuon mặt ben dưới
mặt nạ du vẫn tai nhợt nhưng vết thương đa hồi phục hơn phan nửa. Tren người
hắn vết thương nặng nhất la trai tim.

Trung Man thuật của tộc trưởng Nhan Tri bộ lạc, nếu khong co vien đa bi ẩn bảo
vệ, trai tim To Minh chắc chắn chịu khong nổi tiếng cười của đối phương ma vỡ
tan. Tuy giờ hồi phục đoi chut nhưng vẫn co cảm giac kim đam.

Hắn ngồi xếp bằng tại đo, tay phải nang len ấn giữa tran mặt nạ. Lập tức tran
hắn loe anh sang xanh, kiếm nhỏ xanh huyễn hoa ra bị To Minh cầm lấy. Tren
kiếm nhỏ co ba đốm đỏ ăn mon kiếm hồn, khiến kiếm khi biến hỗn tạp, giảm bớt
uy lực rất nhiều.

"Cường giả trung kỳ Khai Trần…" To Minh thi thao, tay trai sờ điểm đỏ, hồi lau
sau hắn thở dai, khong thể boi xoa vệt đỏ.

Đang trầm ngam thi sắc mặt To Minh chợt biến, phạm vi hắn Khắc Ấn cảm giac co
người đang tới gần.

'La ong ta!' To Minh hip mắt.

Ngoai day nui, xung quanh hoan toan tĩnh lặng. Đong Phương Hoa sắc mặt cẩn
thận chạy nhanh tiến len. Tren người ong đầy vết thương, ao bị mau nhiễm đỏ,
mặt trắng bệch thở hồng hộc, luc chạy khong ngừng ngoai đầu, mắt đọng nỗi kinh
sợ.

'Chỗ đang chết nay! Nhan Tri bộ lạc lại co thể tiến vao ao ạt. Ai, trận nay
ngan can treo sợi toc, may la tim đến một it thảo dược, chắc co đủ tư cach
được che chở.' Đong Phương Hoa cười khổ cẩn thận chạy nhanh.

ong đang chạy thi ben tai bỗng vang len một thanh am binh tĩnh.

"Đong Phương huynh."

"A!?" Đong Phương Hoa biến sắc mặt, thốt ra lời nhưng khong tạm dừng ma bản
năng chạy nhanh vai bước mới nghe ra giọng noi co chut quen thuộc.

"Mặc huynh?" Đong Phương Hoa ngay ra, dừng bước nhưng biểu tinh vẫn rất cảnh
giac, nhin bốn phương, anh mắt cuối cung rơi vao người từ xa tiến đến.

To Minh chậm rai đi hướng Đong Phương Hoa, dừng ngoai mười met. Hắn nhin ong
lao chật vật trước mặt, hiển nhien sau khi vao chỗ nay thi đường đi khong yen
binh.

Đong Phương Hoa cũng nhin ro khuon mặt To Minh, thở phao, mặt lộ nụ cười khổ.

"Mặc huynh đột nhien len tiếng khiến lao phu giật minh, lam Mặc huynh che
cười."

"Khong sao, chỗ nay bị Nhan Tri bộ lạc chiếm cứ, rất nguy hiểm, ngược lại la
Mặc ta bất cẩn." To Minh lắc đầu, hắn co thể đồng cảm luc trước Đong Phương
Hoa kinh hoang.

"Sao Đong Phương huynh chỉ co một người. Ta con nhớ luc trước Trần huynh đi
chung với ngươi." To Minh nhin Đong Phương Hoa, binh tĩnh noi.

"Trần lao đệ…ai, hắn đa bị giết. Mặc huynh, đay khong phải chỗ noi chuyện,
chung ta đừng ở lại qua lau. Nếu huynh khong co chỗ đi thi khong bằng cung ta
tới nơi tập hợp. Lấy tu vi như Mặc huynh, khong cần giống như ta phải ra ngoai
tim thảo dược mới được Nam Thien đại nhan che chở." Đong Phương Hoa vội noi.

"Điểm tập hợp? Tốt, vậy đi chung với Đong Phương huynh thoi." To Minh long may
động, gật đầu. Dưới sự dẫn dắt của Đong Phương Hoa, hai người nhanh chong rời
khỏi đay chạy hướng phương xa.

"Khach mời An Đong bộ lạc ta đa chết hơn phan nửa, bay giờ con sống trừ huynh,
ta thi chỉ con hai người. Một la Nam Thien đại nhan, khach quý của An Đong bộ
lạc. Con co một người la Sửu Nộ. Người nay tinh tinh nong nảy, la người hầu
của Nam Thien đại nhan, cũng la khach mời An Đong. Luc ta va Trần lao đệ đi
thi gặp nạn, Trần lao đệ chết, khi ta gặp nguy hiểm được Sửu Nộ cứu." Tren
đường đi Đong Phương Hoa nhỏ giọng kể cho To Minh việc đa trải qua.


Cầu Ma - Chương #152