Người đăng: Boss
"Tộc trưởng, chinh la hắn! Hay bao thu giup ta!" Ga đan ong ao đỏ noi xong cau
cuối cung thi chịu hết nổi, nga xuống đất tắt thở. Thi thể nhanh chong kho
heo, cuối cung hoa thanh tro bụi bị gio tren tế đan cuốn đi.
"Ta sẽ bao thu cho ngươi." Nhan Loan nhin tren khong trung than hinh To Minh
từ mau ga đan ong hợp thanh, gật đầu.
Han Phỉ Tử nhiu may, mắt nhin chằm chằm bong dang ấy. Co cứ cảm thấy người nay
co gi đo quen thuộc nhưng nghĩ khong ra cảm giac nay la từ đau.
"Tộc trưởng, hay giao người nay cho Phỉ nhi đi. Giết tộc nhan ta, ta nhất định
phải bắt hắn." Han Phỉ Tử nhẹ giọng noi, thanh am vẫn lạnh lẽo như cũ.
"Cũng tốt, nhưng ngươi chỉ co hai ngay, khong được về trễ." Người phụ nữ mỉm
cười, ven mai toc bị gio thổi, mềm nhẹ noi.
Ba lam động tac tran ngập quyến rũ, khiến thanh nien cao to ben cạnh Han Phỉ
Tử mắt xanh ngắt nhưng nhanh chong cui đầu khong dam nhin.
"Nhan Quảng, ngươi cũng đi cung đi. Khach mới của An Đong co thể lập tức giết
Lam Đồng thi vẫn co chut bản lĩnh." Nhan Loan quay đầu nhin thanh nien cui
đầu, ba nang len tay phải nhẹ vuốt mặt thanh nien.
Than thể Nhan Quảng run len, vội thẳng người cung kinh vang dạ.
"Đi đi, huyết ảnh nay sẽ chỉ dẫn cac người tim ra hắn."
To Minh nhin bao tố phương xa, nhin ben trong kiến truc to lớn mơ hồ. Du khong
trong thấy hinh dang tỉ mỉ của kiến truc, chỉ thấy goc cạnh khong ro rang
nhưng chỗ đo co ap lực cường đại theo gio bạo động.
Hắn nang len tay phải chỉ trước ngực, lập tức xac thịt chấn động, một luồng
khoi xanh bị buộc ra khỏi người hắn, ở trước mặt hoa thanh hinh người to cỡ
ban tay, bộ dạng chinh la Hoa Phong.
"Ngươi khong biết?" To Minh thu lại tầm mắt nhin bao tố, nhin thẳng Hoa Phong.
Đoi mắt hắn khong sang, nhưng đối diện với Hoa Phong thi khiến ga run sợ. Ga
biết minh qua nong nảy khiến To Minh nghi ngờ, nhưng sau nhiều chuyện đa xảy
ra thi ga khong con xem thường hắn như luc đầu. Ga kinh sợ cũng sinh ra cảm
giac bị nhin thấu khi tam tri To Minh trưởng thanh.
'Tiểu nhan thật sự…' Hoa Phong cẩn thận đap, nhưng mới noi nửa cau, dưới anh
mắt binh tĩnh của To Minh thi khong thốt thanh lời.
"Mục đich của Nhan Tri bộ lạc co lẽ la di vật Ham Sơn bộ lạc ngươi, nhưng quan
trọng hơn la tieu trừ ấn ký no tộc. Phổ Khương bộ lạc, An Đong bộ lạc, mấy
trăm năm nay họ khong tiếc trả gia lần lượt mở ra nơi nay chinh la vi điều đo.
Người ngoai khong biết thi ta con hiểu, nhưng nếu ngươi khong biết thi…" To
Minh cười cười, nhưng nụ cười kia trong mắt Hoa Phong khiến ga lạnh lẽo.
'Chủ nhan…cao kiến! Anh minh! Những chuyện nay tiểu nhan chỉ suy đoan, điều
nay bởi vi khong xac định nen khong noi ra.' Hoa Phong liếm moi, biểu tinh hốt
hoảng va kinh nể, vội vang noi.
To Minh nhin Hoa Phong, hắn chưa từng thấy đối phương noi lời như vậy, lam ra
biểu tinh như thế.
Dưới anh mắt của To Minh, Hoa Phong cực khẩn trương chớp mắt, đang định noi
gi.
"Kỳ thật ta biết ngươi che giấu cai gi." To Minh bỗng len tiếng, lời của hắn
khiến Hoa Phong run len.
To Minh thu lại tầm mắt nhin Hoa Phong ma hướng về đất trống co sơn cốc vay
quanh, ben trong gio lốc kiến truc nối liền trời đất. Tại đay hắn khong nghe
tiếng bao tố nhưng co thể cảm nhận lực lượng kinh hồn của no.
'Tiểu nhan thật sự khong che giấu cai gi, chủ nhan đừng qua đa nghi. Cai
nay…ta thật tinh khong giấu giếm, biết chuyện gi đều noi cho chủ nhan cả. Hơn
nữa mạng sống của ta nằm trong tay chủ nhan, sao dam dối gạt chủ nhan được.
Huống hồ chủ nhan anh minh vo song, ta co tam tư gi thi chủ nhan liếc mắt một
cai đa nhin thấu, ta đau dam…' Hoa Phong vội vang cười khổ noi, long thầm hừ
lạnh, nghĩ kinh nghiệm nhiều năm co gi chưa từng gặp, thằng nhoc Mặc To noi
lời chặn đầu đừng mơ lừa được ga.
"Tổ tien Ham Sơn khong chết." To Minh nhin kiến truc trong bao tố, thi thầm.
Hoa Phong chấn động tinh thần. Vốn ga muốn giấu giếm, nhưng To Minh noi cau
nay tựa như set đanh giang xuống, đanh tan tất cả che giấu, lộ ra bi mật chan
chinh tận đay long Hoa Phong.
Bi mật nay la tất cả điều quan trọng nhất của ga, giờ phut nay lại bị To Minh
thi thầm noi ra. Quan trọng hơn, To Minh ngữ điệu khong phải thăm do, hắn thậm
chi khong them hỏi Hoa Phong ma tự lầm bầm.
'Chủ…chủ nhan noi đua…nay…điều nay sao co thể.' Hoa Phong hit sau, du sắc mặt
vẫn biến đổi nhưng đay khong chứng minh được la ga co tật giật minh, co thể
dung nỗi kho tin để che giấu.
'Tổ tien…sao khong chết được? Nếu tổ tien khong chết thi ba bộ lạc khong dam
phản loạn. Nếu tổ tien khong chết, ba bộ lạc sớm kinh sợ teo mật sao dam ở lại
Ham Sơn thanh…' Hoa Phong vẻ mặt khong tin tưởng, thấy To Minh khong quan tam
minh ma cứ nhin kiến truc phương xa. Ga biết chỗ đo la mộ tổ tien yen nghỉ.
'Ta biết chủ nhan cảm thấy ba bộ lạc vẫn luon la no tộc, cho đến hom nay vao
đay sẽ bị hạn chế, từ đo đoan ra tổ tien khong chết? Nếu la vậy thi chủ nhan
đoan sai rồi. Ta thong qua một it điển tịch, được biết năm đo ba bộ lạc bị tổ
tien lấy ra huyết mạch ngưng tụ tại ba cột đa. Cột đa khong vỡ thi ba tộc vĩnh
viễn la no. Ba cột đa nay theo tổ tien cung chon, nếu tổ tien khong chết, chỉ
cần động ý niệm la co thể khiến huyết mạch cả ba bộ lạc khoảnh khắc diệt vong,
lam sao tồn tại đến nay.' Hoa Phong vẻ mặt hoảng hốt chần chờ giải thich, vừa
noi vừa suy nghĩ, khong trực tiếp phủ định ma lời noi lộ ra suy đoan cung phan
tich việc nay co khả năng xảy ra hay khong.
"Hoa Phong, ta co thể cảm nhận được khi phong của y!" To Minh nhắm mắt lại, từ
từ mở miệng. Hắn khong gạt Hoa Phong, đứng đay, khi anh mắt hắn nhin hướng
kiến truc thi cảm nhận được linh khi nồng đậm tỏa ra từ trong bao tố.
Linh khi nay, nếu mạch mau trong người hắn chưa thanh hinh thi chắc khong cảm
ứng ra, nhưng bay giờ loại cảm giac nay rất ro rang. Lại them kiếm nhỏ mau
xanh trong người khi tại đay thi hơi khac đi.
Linh khi menh mong, ben trong tran ngập sức sống, dạt dao khong dứt, tuyệt
khong giống một ngoi mộ.
Lời noi của hắn khiến Hoa Phong tinh thần chấn động, đanh phải im lặng.
"Ngươi con định giấu ta bao lau!" To Minh mở mắt ra, ben trong một mảnh lạnh
lung, nhin chằm chằm Hoa Phong bềnh bồng trước mặt, tiến len một bước.
Hoa Phong than thể run rẩy, định lui về sau. Chỉ thấy anh sang xanh chợt loe,
kiếm nhỏ xanh đột nhien bay ra khỏi tran To Minh, vong quanh Hoa Phong một
vong ngăn ga lui lại, ngừng trước mặt Hoa Phong, mũi kiếm chỉ ngay tran, toat
ra khi lạnh khiến Hoa Phong tinh thần thac loạn, bị uy kiếm chấn nhiếp, chậm
rai cười khổ.
'Chủ nhan cao minh, tiểu nhan nong nảy đich thực lộ dấu vết. Tổ tien đung la
khong chết.' Hoa Phong sắc mặt phức tạp, khổ sở nhỏ giọng noi.
'Đay la bi mật lớn nhất của Ham Sơn bộ lạc ta. Năm đo tổ tien tu hanh xuất
hiện ngoai ý muốn, đa xay dựng ngoi mộ nay để bế quan. Năm đo ngai ấy từng
noi, nếu trong vong trăm năm xuất quan thi đột pha tu vi, nếu khong xuất quan
hậu nhan khong được quấy rầy. Theo thời gian troi qua, dần co tin đồn tổ tien
đa chết. Ba bộ lạc mấy lần do xet, co người ngoai hỗ trợ, tạm đe hạn chế no
tộc thay thế Ham Sơn bộ lạc. Chinh vi họ khong đoan được tổ tien co chết hay
chưa, mấy trăm năm qua lần lượt mở ra nơi nay, đung thật la để thoat khỏi ấn
ký no tộc, cũng chinh mắt nhin xem tổ tien đa chết hay chưa. Đằng sau ba bộ
lạc, mấy năm nay ta thầm điều tra phat hiện bong dang Thien Han tong, chắc la
phản loạn năm đo co Thien Han tong trợ giup. Ba bộ lạc co ba thế lực Thien Han
tong cai quản đương nhien khong hợp nhau. Lần nay Nhan Tri bộ lạc nắm giữ cach
truyền tống, nảy ra da tam. Nếu họ mở ra chỗ tổ tien bế quan, nếu tổ tien đa
chết cũng đanh thoi, nhưng một khi khong chết thi…' Hoa Phong noi tới đay, sắc
mặt ảm đạm, chợt ngừng lời.
'Nếu tổ tien Ham Sơn khong chết, lần nay Nhan Tri bộ lạc hanh động chắc chắn
thế lực Thien Han tong biết đến, vậy thi họ sẽ xuất hiện giết chết tổ tien Ham
Sơn." To Minh chậm rai mở miệng.
Hoa Phong trầm mặc xem như thừa nhận, chần chờ một lat, đặt quyết tam, nhin To
Minh, nhỏ giọng noi.
'Chủ nhan, tiểu nhan co cach khiến chủ nhan khong cần pha cấm chế la co thể đi
vao chỗ tổ tien bế quan. Nếu chủ nhan vao trước tien, co lẽ sẽ thu hoạch vượt
qua Nhan Tri bộ lạc.'
Tầm mắt To Minh quet qua người Hoa Phong, khong len tiếng.
"Thương Lan, di của Phương Mộc la đệ tử Thien Han tong, luc nay trở về An Đong
bộ lạc, vậy thi Han Phỉ Tử va thế lực Thien Han tong sau lưng Nhan Tri bộ lạc
cũng sẽ phai người đến. Kho trach Han Phỉ Tử ro rang co thể vao Thien Han tong
ma yeu cầu chậm lại, sợ rằng co lien quan đến việc nay." To Minh mắt lộ suy
tư, nhin kiến truc phương xa tren đất trống bị nhiều sơn cốc vay quanh, tiến
len một bước, tầm mắt khong hướng phia xa kia ma la ben trai.
'Nơi đay chắc co biến dị, đi tới chỗ tổ tien Ham Sơn bế quan qua sớm sẽ gay
nhiều phiền phức. Nhưng du tổ tien Ham Sơn khong chết, trước khong ban đến thủ
đoạn sau nay của Nhan Tri bộ lạc, chỉ noi tới minh no dịch tộc nhan bộ lạc của
y thi kho giải thich. Khong bằng đi trước tim Thien Lại Chi, tim đủ dược liệu
lam ra Đoạt Linh Dược rồi mới quyết định.' To Minh khong len tiếng, mở ra Khắc
Ấn thuật lan tran phạm vi hai trăm met, biến mất trong day nui.
Thời gian troi qua, một tiếng đồng hồ sau, sương mu tren bầu trời đột nhien
hiện ra may trắng xe gio lao đến. Han Phỉ Tử đứng tren may đeo khăn che, mặt
may thanh nha. Đứng phia sau co la thanh nien cao to ten Nhan Quảng. Đằng
trước hai người la huyết ảnh chỉ dẫn họ tới.
"Một tiếng đồng hồ trước người đo đa dừng tại đay…" Han Phỉ Tử nang len tay
ngọc chỉ hướng huyết ảnh, nhắm mắt lại, lat sau mở ra, lạnh nhạt noi.