Bầu Trời Sao Đó


Người đăng: Boss

"Khong sai, đay la chỗ ước định của An Đong bộ lạc, vi đề phong ngoai ý muốn,
đều sẽ…" Đong Phương Hoa ngay ra, ong đang giải thich thi con ngươi bỗng co
rut, cẩn thận nhin ra ngoai hang.

Ben ngoai hang bay giờ hoan toan yen tĩnh, ro rang khong ai theo ước hẹn chờ
đợi.

"Co vấn đề!" Thanh nien họ Trần sắc mặt am trầm, tiến len vai bước, tay phải
đặt tren vach hang, hai mắt khep lại lat sau mở ra.

"Ben ngoai khong co mai phục, nhưng…cũng khong co khach mời theo ước hẹn đến."
Ga noi, tay phải mạnh dung sức bop lấy một khối đa, cắn đầu lưỡi phun ra bung
mau nem ra ngoai hang.

Hon đa bum một tiếng hoa thanh bong người y hệt thanh nien họ Trần, sắc mặt
cẩn thận đi một vong ngoai hang.

"Đich thực khong co mai phục, nhưng tại sao họ khong đến…" Thanh nien họ Trần
nhin Đong Phương Hoa, nhỏ giọng hỏi.

"Đợi lat nữa đi!" Đong Phương Hoa cau may nhin bong dang ben ngoai do Man
thuật biến thanh.

Nửa tiếng đồng hồ sau, bong dang ben ngoai hoa thanh sương đỏ, lại biến trở về
hon đa.

To Minh nhin tinh hinh nay, cang them chu ý thanh nien họ Trần.

"Mặc huynh, Trần lao đệ, co điều khong đung. Lat nữa chung ta ra ngoai đừng
tach ra, chạy nhanh hướng tay bắc. Ta nhớ chỗ An Đong bộ lạc tập hợp." Đong
Phương Hoa biểu tinh co chut lo au, nhỏ giọng noi. Thấy To Minh va thanh nien
họ Trần gật đầu thi ong hit sau, cắn răng lao nhanh ra.

Thanh nien họ Trần theo sat, To Minh đi sau, ba người lao ra khỏi hang. Ben
ngoai thổi đến gio tanh, thổi bay toc dai của To Minh. Xung quanh tăm tối,
lượn lờ sương mu mỏng, một mảnh hoang vắng, mặt đất bốc len từng đợt khoi đen
ngưng tụ tren khong trung.

Đong Phương Hoa va thanh nien họ Trần chạy nhanh đi hướng tay bắc, tren mặt
đất hoa thanh hai cầu vồng. To Minh vốn muốn đi theo nhưng bản năng ngẩng đầu
liếc bầu trời nơi đay. Liếc một cai, than hinh hắn bỗng chấn động, anh mắt
binh tĩnh lạnh lung chợt bị chấn kinh thay thể, khong tự chủ được tạm dừng.

"Mặc huynh?" Thanh nien họ Trần chạy đằng trước ngừng lại, ngoai đầu nhin To
Minh.

"Đừng để ý hắn, nơi đay chắc chắn co biến cố gi rồi, khong thể ở lau!" Đong
Phương Hoa vội vang noi, chẳng hề tạm dừng chạy nhanh.

Thanh nien họ Trần do dự chốc lat cũng vội vang rời đi, dần dần hai người biến
mất khong thấy bong dang.

To Minh ngay ngốc đứng đo, nhin ngoi sao tren trời, mặc kệ Hoa Phong ở trong
đầu sốt ruột keu, dường như khong nghe thấy gi, quen hết tất cả.

Hắn nhin trời sao, mắt tran ngập me mang.

Trải qua thảm khốc o Sơn, trải qua đất Nam Thần mơ hồ, trải qua mấy năm co
độc, gặp gỡ Hoa Phong, từng man khiến To Minh thoi quen binh tĩnh, quen lạnh
lung, thường im lặng it lời.

Tren người hắn xuất hiện biểu tinh chấn kinh thế nay, khong noi la hiếm thấy
nhưng cũng khong nhiều. Cang đừng noi ở chỗ Ham Sơn tổ tien yen nghỉ, tại nơi
tran đầy nguy hiểm, chấn kinh khiến đầu oc hắn trống rỗng vai giay.

Hắn nhin tren trời, du sương mu mong lung nhưng anh mắt xuyen qua sương co thể
thấy ro bầu trời tối đen. Tren trời co từng điểm sang, anh sang nhấp nhay. Nếu
khong phải co bốn khe hở ở tren trời khong biết đa bị người tach ra bao lau,
sương khoi từ khe hở xam nhập vao thi To Minh khong thể phan biệt được trời
sao la thật la giả.

"Giả…" To Minh thi thao, hắn nhin bốn khe hở, chung no tồn tại ro rang cho To
Minh biết, trời sao nơi đay la giả dối, la bị người chế tạo ra, no…khong tồn
tại.

Trời sao nay To Minh từng thấy một lần.

[To Minh, hay nhớ trời sao nay!] Trong đầu To Minh, thanh am năm đo của A Cong
như gio the lương vang vọng.

To Minh sắc mặt me mang đứng đo khong động đậy. Hắn nhin trời sao, mắt khong
động đậy, xung quanh tĩnh lặng nhưng trong long To Minh co một thanh am đang
thi thầm.

'Vi sao chỗ nay xuất hiện trời sao ma A Cong khiến minh ghi nhớ…'

'Vi sao tại chỗ tổ tien Ham Sơn xếp đặt trời sao nay…'

'Vi sao bảo vật thuộc về y cho minh cảm giac than thiết…'

'Vi sao bảo vật nay, Hoa Phong khong thể lấy đi ma no gặp minh thi dung nhập
vao than thể…'

'Vi sao thanh kiếm nay đam vao người minh, mở ra một mạch mau thịt, con đường
ma minh co cảm giac no vốn tồn tại chẳng qua bị phong kin.'

'Vi sao bai cỏ đỏ của tổ tien Ham Sơn, người ngoai sử dụng sẽ bị hut khi
huyết, con minh thi khac hẳn…'

'Vi sao…'

'Tổ tien Ham Sơn, người đến từ phương nao, phải chăng người đến từ nơi co bầu
trời sao đo. Ma ta, lại đến từ đau…' Trong long To Minh thanh am kia thi thao
cuối cung biến thanh gầm rống. Tiếng gầm vang trong long hắn, người ngoai
khong nghe được, chỉ thấy To Minh như mất hồn ngay ngốc đứng ngoai hang, ngơ
ngac nhin bầu trời.

Cach To Minh xa mấy trăm met co một ngọn đồi, bay giờ tren đồi co hai người
khoanh chan ngồi. Trong đo một người la ong lao ao đen, mắt loe tia sang, hai
ngon tay ấn mắt trai.

"Lần nay ba người An Đong bộ lạc, Đong Phương Hoa va Trần Nặc đi hướng tay
bắc, chắc tới gần chỗ An Đong bộ lạc tập hợp. Chỗ đo khong cần để ý, hai người
kia chỉ co con đường chết. Con lại một người đứng tại chỗ ngay ngốc nhin bầu
trời. Tu vi của hắn…khong hơn tam trăm sợi mau! Nhưng trong số khach mời An
Đong bộ lạc khong co tư liệu của người nay."

"Khong đến tam trăm sợi mau, trực tiếp cắt đầu lấy đủ số mau tươi la được. Lần
nay bộ lạc chuẩn bị nhiều năm, An Đong bộ lạc khong thể nao trước tien phat
hiện ma cảnh giac được. Co lẽ người nay la khach mới vao. Lam Đong, ngươi ra
tay đi." Người noi chuyện la ga đan ong bốn mươi tuổi, binh tĩnh mở miệng.

"Mau chong kết thuc, chung ta con phải đi hội hợp tộc nhan phục kich Phổ
Khương bộ lạc." Ga đan ong bốn mươi tuổi noi xong nhắm mắt lại, mặc đồ đỏ, ben
tren co khuon mặt phụ nữ như ẩn như hiện. Loại quần ao nay tại Ham Sơn thanh
chỉ co tộc nhan Nhan Tri bộ lạc mới co!

Hiển nhien ga đan ong la tộc nhan co huyết mạch Nhan Tri bộ lạc!

ong lao ao đen ten Lam Đồng nghe vậy thi gật đầu, tay trai dời khỏi mắt phải,
đứng dậy tiến len ba bước, tốc độ cực nhanh, khong lau sau biến mất.

To Minh vẫn đứng đo, mắt me mang. Hắn co cảm giac manh liệt rằng, minh va tổ
tien Ham Sơn bộ lạc chắc chắn co điểm nao đo rất giống!

Nhưng trước mặt hắn như co một tầng khăn che, hắn muốn thấy ro lại cứ co cảm
giac mong lung, mọi thứ chỉ co thể suy đoan.

'Minh phải đi tim chỗ y yen nghỉ. Minh phải nhin một lần…y!' To Minh nhắm mắt
lại, đột nhien nang len tay phải mạnh đanh một đấm vao hư khong.

Chỉ nghe oanh một tiếng trầm đục, hư khong ben người To Minh lập tức gợn
song, lộ ra bong dang ong lao ao đen. Mặt ong tai nhợt, sau khi xuất hiện thi
miệng tran mau tươi, du trong mắt co kinh ngạc nhưng khong lui về sau, nang
len tay phải chộp lại. Lập tức tran ngập khoi đen, trong tay ong hoa thanh
vuốt đen chộp hướng To Minh.

Du luc trước To Minh trong trạng thai mờ mịt, nhưng khoảnh khắc hắn ra khỏi
hang thi đa mở ra Khắc Ấn thuật. Phạm vi hai trăm met nếu co gio thổi cỏ lay
sẽ khong gạt được hắn.

Khi ong lao ao đen xuất hiện thi To Minh đa co phat hiện.

Giờ đối mặt vuốt đen ong lao phong tới, To Minh khong them liếc mắt một cai,
ngẩng đầu lạnh lung nhin ngọn đồi ở khong xa. Khoảnh khắc tầm mắt hắn rơi vao
ngọn đồi thi ong lao đang nhanh chong tới gần hắn chợt loe anh sang xanh, một
luồng sang xanh xuất hiện xuyen thấu qua giữa tran, mang theo mau tươi rơi ra
sau lưng ong lao.

ong lao mở to đoi mắt, biểu tinh kho tin, mắt ảm đạm, nga gục cach To Minh ba
met, than thể co giật vai cai, đứt hơi.

Tinh hinh xảy ra qua nhanh. Ga đan ong ao đỏ đứng bật dậy, sắc mặt biến đổi lộ
chấn kinh. Vốn ga khong qua để ý trận chiến đấu nay. Ga hiểu tu vi của Lam
Đồng, du người nay chỉ co tam trăm sợi mau nhưng Man thuật quai lạ, co thể hoa
tan than thể, lặng lẽ tiếp cận rất kho bị ai phat hiện. Trước kia Lam Đồng dựa
vao Man thuật nay nhiều lần thanh cong.

Nhưng ga đan ong ao đỏ khong bao giờ ngờ được Lam Đồng đa chết như thế. Ga
thậm chi khong nhin ro qua trinh, chỉ thấy người đứng ngay ngốc nhin trời kia
đanh ra một đấm.

Đanh ra một đấm xong du Lam Đồng bị buộc lộ than hinh nhưng vẫn lao len giết
choc, khong ngờ luc đo Lam Đồng bỗng chết.

Ga đan ong ao đỏ chấn động tinh thần. Giay phut ga đứng bật dậy vừa luc To
Minh đưa mắt nhin. anh mắt hai người giao nhau giữa khong trung.

"Rut!" Ga đan ong ao đỏ long chấn kinh. To Minh trong mắt ga tran đầy quai dị,
ga la tộc nhan Nhan Tri, khong muốn mạo hiểm. Noi xong ga nhanh chong lui ra
sau, định thoat khỏi đay.

"Muốn đi ư!" To Minh anh mắt lạnh lung, tiến len một bước, dốc hết tốc độ hoa
thanh cầu vồng dan sat mặt đất thẳng đến ngọn đồi.

Khi thấy tốc độ của To Minh, ga đan ong ao đỏ cang kinh sợ. Ngọn đồi ga đứng
cach To Minh hơn bốn trăm met, nhưng chớp mắt hắn khong ngừng keo gần khoảng
cach. Du ga co chạy trốn nhanh thi chẳng bao lau sẽ bị đuổi kịp.

'Người nay dễ dang giết Lam Đồng chắc la cường giả che giấu tu vi. Minh khong
phải đối thủ của hắn!' Ga đan ong lui ra sau, biểu tinh kien quyết. Ga mau
chong nang len tay phải, từ trong ngực lấy ra cai hộp đỏ to cỡ ban tay, bop
chặt, ben trong bay ra một hon đa hinh tron.

Hon đa mau đỏ, ben tren co nhiều hoa văn hợp thanh đồ an cực kỳ phức tạp.
Khoảnh khắc hon đa bị lấy ra, tren tảng đa lập tức lấp loe anh sang đỏ manh
liệt khuếch tan xung quanh. Than hinh ga đan ong ao đỏ dần biến mơ hồ. Ga nhin
chằm chằm To Minh sắp tới gần ba trăm met, khoe miệng lộ nụ cười nhạt.

'Tuy Lam Đồng chết nhưng do xet ra An Đong bộ lạc co một cường giả khac, nhiệm
vụ nay coi như hoan thanh. Muốn giết Nhan ta? Hừ!'


Cầu Ma - Chương #147